La Liệt nhếch mép thú vị, hô:
– Lên!
Chỉ là, Liệt ca chỉ nói chứ không động, chỉ nhìn chúng sư đệ lên.
Nói La Liệt nhát chết cũng không phải, thực tế cả Toàn Chân lẫn Cái bang đang dùng trận pháp đối chọi nhau. Chỉ là Trương Sư Chính nắm vị trí chủ công bên Toàn Chân, nhưng bên Cái bang chủ công không phải La Liệt, mà thuộc về một người đầu lún phún tóc.
Lý do thứ hai, La Liệt gây sự là có mục đích. Gã đã được dặn dò từ trước, muốn thử tu vi đệ tử Toàn Chân một chút.
Mặc dù hai bên quen biết nhau, nhưng đều là võ lâm chính phái. Thứ hai vị trí cách quá xa nhau, gần như chưa qua lại giao lưu bao giờ. Cái bang lịch sử trăm năm, nhưng bị triều đình chèn ép phải chạy đến tận Sơn Đông mới sống nổi, thu nhập cũng chẳng lấy gì làm cao. Trong khi Toàn Chân lại được triều đình cưng chiều, tiền hương hỏa nhiều như mây, trong mắt Cái bang chính là đối lập.
Lần này Cái bang nhận lời qua đây, cũng không phải toàn ý một hợp tác. Nói trắng ra, có cái vẹo gì mà hợp tác kết minh đâu? Chẳng qua, Toàn Chân là thổ địa cạnh kinh thành, Cái bang muốn dựng phân đà, cũng nên qua chào hỏi cái mà thôi.
Mà “chào hỏi” trong giang hồ, không đánh vài cử là không được.
Trương Sư Chính khinh bỉ nói:
– La Liệt, ngươi không dám đánh thì nói một tiếng nhận thua đi, núp sau lưng người khác tính cái gì anh hùng?
– Hê, ông cũng không nói mình là anh hùng. Ta còn tưởng ngươi là Trương Quân Bảo, hóa ra một tên vô danh nào của Toàn Chân, ông đây không rảnh phí sức tiếp chiêu.
– Ngươi…
Trương Sư Chính mặt mày đỏ bừng.
Hai bên đã qua lại vài chục chiêu.
Lúc đầu Trương Sư Chính khinh thường rõ rệt, thầm nghĩ ăn mày thì làm gì có trận pháp ra hồn. Kể cả trận pháp ảo diệu đi nữa, mấy tên ăn mày chỉ vài chiêu là xong.
Ai ngờ đến, gã lẩn quẩn mãi không giải quyết được. Chỉ tính riêng tên đệ tử Cái bang trước mắt, toàn thân như sắt thép, Trương Sư Chính đã khổ không nói ra lời. Cái thằng họ La kia thì cứ ở xa nhởn nhơ, Trương Sư Chính tức đến run người.
Dù sao cũng tu đạo, gã cố gắng bình tĩnh chửi xéo:
– Còn tưởng võ công Cái bang lợi hại ra sao? Hóa ra đi chôm chĩa mà thôi?
La Liệt cười ha ha:
– Suốt ngày ở trên núi, không biết thiên hạ rộng lớn thì đừng đoán mò.
Trương Sư Chính đáp trả:
– Hừ, còn nói cố? Trận của các người rõ ràng học theo Kim Cương Phục Ma của Sùng Thánh tự. Vị trí chủ công giao cho một tên mình đồng da sắt, đánh kiểu này có gì là đẹp?
– Nói nhảm, đây là Khiếu Hóa trận của Cái bang, liên quan gì Thánh Sùng với chả Thạch Sùng ở đây. Với lại, ngươi cứ tìm cách phá đi, đẹp hay không không đến lượt ngươi nhận xét.
“Choang choang”
Trương Hóa Sinh không tham chiến, nói nhỏ gì đó, La Liệt nghe xong lại cười lớn:
– Đừng tưởng bọn ta ở Sơn Đông thì không biết gì. Kim Cương Phục Ma của đám Thạch Sùng gì kia, trận pháp 13 người, bọn ta chỉ 5 người. Ngươi còn gì để nói?
Trương Sư Chính hơi chột dạ, không nghĩ đám này cũng biết, thực tế gã chỉ chửi bừa cho đỡ bức bối, liền gân cổ nói:
– Cũng chỉ có đám Cái bang ngu ngốc các ngươi đi chôm trận pháp không biết cách biến hóa mà thôi, 13 người thành 5 người có gì khó.
Mấy huynh đệ xung quanh đều lắc đầu, hai tên này, đánh một chiêu nói đến mấy câu, rõ nhức tai.
La Liệt từ đầu ở tuyến sau hộ công, không mất sức gì lắm, tiếp tục trêu tức:
– Haha, ra vậy. Toàn Chân chẳng qua đi ăn cắp trận pháp ở đâu đó, về nhà sửa lại xưng Vô Cực đúng không?
– Ngươi… – Trương Sư Chính á khẩu.
– Nói đi nói lại, xem ra Toàn Chân các ngươi e ngại đám Phật gia kia? Hay trận Vô Cực của các ngươi cũng từ Thạch Sùng gì kia mà ra?
– Nói nhảm, xem chiêu. Nhật Nguyệt Đồng Chuyển.
Trương Sư Chính động nộ, tung tuyệt học Lưỡng Nghi kiếm pháp gã đang luyện ra dùng.
Tên đầu “gần trọc” bên Cái bang lần này không chơi lấy thịt đè người như trước. Gã vội vã lùi một nhịp, tay vòng ra sau rút cây đoản côn trên lưng, miệng hô nhỏ:
– Nạp Lý.
“Vù vù”
“Choang”
Chỉ thấy cây côn của gã xoay tròn trên không, sau đó đưa ngang ra trước, tư thế này dường như Lăng Hổ đã dùng qua một lần.
Ngay lúc kiếm của Trương Sư Chính chạm vào giữa thân côn, gã kia xoay ngang côn ra trước, vừa làm lệch hướng mũi kiếm, vừa uy hiếp đối phương. Nếu đây là trường côn, tám phần đầu côn đã đập thẳng vào mặt Trương Sư Chính.
Tính ra, chiêu Nhật Nguyệt Đồng Chuyển của Trương Sư Chính không phải là chiêu cuối trong Lưỡng Nghi kiếm pháp, nhưng cũng không phải hạng tầm thường. Chiêu này vừa thực vừa khí, uy lực nằm ở hai luồng khí âm dương cuốn vào nhau cùng di chuyển về trước, đi đến đâu “sát phạt” đến đó. Ngày trước trận chiến của Liễu Thanh Nghi trong rừng, Lăng Phong từng thấy chiêu này một lần ở mức độ siêu cao thủ, ngay Thái Cực cũng sinh ra.
Chỉ tiếc Trương Sư Chính rút cục mới thuộc sơ chiêu thức, chứ nói gì đến vận dụng. Ngay Trương Quân Bảo còn chưa thể nhuyễn chiêu này, Trương Sư Chính dĩ nhiên màu mè đẹp mắt là hết.
Tình hình càng lúc càng căng, Trương Hóa Sinh vẫn ôm tư thế hòa giải, vội xua tay nhảy ra nói:
– Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, dĩ hòa vi quý a, chúng ta đều là võ lâm chính phái nha, sao lại…
– Tránh ra một bên thằng ăn xin này, để Trương sư huynh đại triển thần uy…
– Lần này Cái bang đến đây… Khoan, ngươi vừa gọi ta là gì?
– Còn là gì? Ăn xin.
– Nói cho đạo sĩ thối ngươi biết, bổn cái là Cái bang kinh thành, chết đói thì chết, chứ xin thì chưa bao giờ.
– Lại có chuyện này? Vậy xin hỏi phải xưng hô “cái huynh” thế nào a?
– Gọi ăn mày là được.
Đám đạo sĩ phe Toàn Chân trợn mắt ngã ngửa. Có khác nhau sao?
…
Lúc này, ở phía Triều Dương Phong.
Triều Dương là một trong bảy ngọn núi lớn ở Chung Nam. Hầu hết đất ở Chung Nam đều được Toàn Chân thuê lâu dài, riêng Triều Dương cảnh đẹp nhất lại bị Hoàng đế chiếm.
Đối với đệ tử Toàn Chân, Triều Dương Phong dù cách Thiên Nhai Phong chỉ một đoạn, nhưng giáo quy lại quy định là nơi tuyệt mật, xếp trên cả cấm địa võ học Quan Tinh Nhai, bởi nó là chỗ nghỉ ngơi của Hoàng đế. Trong Thất tử Toàn Chân, cũng chỉ Dương Thanh Phong có cơ hội vào vài lần.
Đường dẫn lên Triều Dương có hẳn tên, gọi Trường Không sạn đạo, được lát đá từ tận chân núi, thuận tiện cho xe ngựa của Hoàng đế đi lại.
Lúc này, ở cuối đường đá Trường Không, Dương Thanh Phong đang đứng chờ triệu kiến, sau lưng còn có mấy nam nữ đệ tử nội tu đang tò mò ngắm nhìn cảnh vật.
Tiểu Hoa và Trương Quân Bảo cũng có mặt. Ngoài ra là Chúc Tề Bưu, Phan Sư Quân, Sở Linh và Tôn Tuyết Kha, thành 3 nam 3 nữ. Dương Thanh Phong dẫn theo có lẽ cho đẹp đội hình. Dù sao y cũng không thể lẻ loi đi một mình, nhìn chẳng khác nào đi ăn xin trước Hoàng đế.
Vốn dĩ Trương Sư Chính cũng có mặt, nhưng lần luận kiếm trước, gã thua Tiểu Hoa một cách chóng vánh, Dương Thanh Phong chỉ nhìn một cái liền biết nguyên nhân, chủ quan khinh địch. Trương Sư Chính vì vậy bị phạt một thời gian, bỏ lỡ cơ hội nhìn điện Thái Hòa lần này.
Nhắc đến luận kiếm, trong trận chung kết lần trước, Tiểu Hoa và Trương Quân Bảo mấy trăm chiêu bất phân thắng bại, ở dưới khán giả suýt ngủ gật. Chẳng qua sức chịu đựng của thiếu nữ vẫn kém hơn một chút, cuối trận Tiểu Hoa đành chấp nhận chịu thua.
Đám nữ đệ tử thì hoan hô chúc mừng “Soái ca” Quân Bảo ngút trời, trong khi nam đệ tử chửi rủa không thôi, đại loại họ Trương không đáng mặt nam nhi, đánh với mỹ nữ mà chả thèm nhường.
Trương Quân Bảo đăng quang Đệ nhất, giành bảo kiếm Tam Thanh Phù, giữ luôn bí kíp Tam Thanh Vô Cực gì đó, đã đẹp trai phong độ lại càng mạnh lên. Anh em Toàn Chân giáo ấm ức, đòi tổ chức giải hạng nhì, không được kiếm Tam Thanh thì chí ít cũng Nhị Thanh, tránh tình trạng “phân hóa server” bất công, ầm ĩ cả giáo. Mãi sau Dương Thanh Phong ra tay xoa dịu, tăng trợ cấp hàng tháng, đám đông mới giải tán.
Quay lại Triều Dương Phong.
Lúc này, Sở Linh cũng tạm quên đố kị với Tiểu Hoa, tò mò nhìn quanh hào hứng hỏi:
– Nhị Sư tôn, người dẫn chúng đệ tử đi sang đây làm gì ạ?
Mấy người Tiểu Hoa cũng thắc mắc tương tự.
Dương Thanh Phong trầm giọng:
– Thánh Thượng Đạo Quân luyện Nội đan thuật của chúng ta. Hôm trước Thánh Thượng có hỏi đến hiệu quả khi tu luyện, ta thuận miệng nói đến tiến bộ của các ngươi. Hôm nay dẫn theo các ngươi, phòng khi Thánh Thượng nhớ đến thì đi vào cho ngài nhìn một cái, chứng minh hiệu quả của Nội đan thuật.
Phan Sư Quân có chút thất vọng:
– Chỉ nhìn một cái thôi sao?
Dương Thanh Phong rèn dũa:
– Hừ, được Đạo Quân liếc mắt một cái đã là đạo hạnh mấy năm mới được, ngươi còn muốn cái gì? Nếu như Đạo Quân thực cho gọi, khi đi vào nhớ phải tươi tỉnh, vận chút chân khí bổ trợ cũng không sao. Nhưng không được nhìn ngó lung tung, làm việc tùy ý. Hiểu chưa?
– Vâng, chúng đệ tử đã rõ.
Đúng lúc, một tên thị vệ khôi giáp lỉnh kỉnh đi ra nói:
– Dương đạo trưởng, Hoàng đế cho gọi ngài.
Dương Thanh Phong quay ra sau dặn dò:
– Các ngươi cứ đứng ở đây, không có khẩu dụ thì không được đi lung tung.
– Vâng.
Tôn Tuyết Kha nhìn Tiểu Hoa đang ngẩn ra, không khỏi nhắc:
– Tiểu Hoa, muội sao vậy? Lo lắng quá sao?
– A, không… Muội đang nghĩ linh tinh chút thôi.
Mấy tháng gần đây, phương bắc chiến tranh, loạn lạc khắp nơi. Tiểu Hoa tuy ít vào Trường An hơn trước nhưng thi thoảng vẫn hỏi thăm tin tức mấy hộ dân dưới núi, cũng đã biết.
Cô còn biết, triều đình tăng cường bắt lính gì đó, con trai mấy nhà dưới núi đều phải tòng quân. Tiểu Hoa càng nghe càng lo lắng. Đại ca là dân làm thuê mướn, xác suất đi lính càng cao. Nhưng trong trí nhớ của cô, Đại ca tuy nam tính một chút, nhưng võ công thì hoàn toàn không có. Nhất thời nghĩ ngợi xuất thần.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |