– Haha, số mệnh, đúng là số mệnh. Bổn tọa vì quyển kinh này lưu lạc 600 năm, bây giờ lại thấy nó, đúng là trời định mà.
Một giọng cười già nua đầy tang thương cất lên, khiến chim chóc bay tán loạn.
Đám Lăng Phong vừa ra khỏi mật đạo, đã thấy Cố lão điên đứng cười không ngừng, trong tay cầm một quyển trục gì đó. Đám đông Đại Đao Diêm Bá trên người còn có dấu vết giao tranh, xem ra vừa đại chiến.
Lăng Phong tiến lại gần Cố lão, kỳ quái hỏi:
– Vừa đánh nhau?
– Đúng vậy, bọn ta vừa khổ chiến với tri kỷ của ngươi?
– Tri kỷ của ta? – Lăng Phong giật mình.
“Nguyệt Dung? Công Tôn Dao? Hay Liễu Thanh Nghi?” Lăng Phong nghĩ nghĩ.
Lão Cố từng đột nhập tâm cảnh Lăng Phong, từng nhìn thấy vài chuyện riêng tư của hắn, lão ta biết mặt mấy nàng kia cũng không lạ. Lại nói, Lăng Phong tuy vẫn chưa hiểu rõ “tâm cảnh” cho lắm, nhưng không dám hỏi lão già này. Nói cho cùng, kia là tâm của hắn, là thứ quan trọng nhất của võ giả. Lão già này cổ quái khó lường, lúc này nhắc lại, chẳng may lão ta lại chui vào lần hai thì phiền ra.
Cố lão cười đáp:
– Tri kỷ Bạch Tiểu Thư.
“Ọe”
Lăng Phong ôm cổ nôn lấy nôn để, xong xuôi ngẩng đầu kháng nghị:
– Đã nói rồi, không được vũ nhục nhân cách của ta. Mà, đánh rồi thì người đâu?
– Thả rồi. – Cố lão tỉnh như sáo.
– Thả?
Lăng Phong kỳ quái. Có điều, đặt chân vào giang hồ mà nói, tốt nhất là kết giao bằng hữu, giảm bớt kẻ thù. Nghĩ vậy Lăng Phong nói:
– Hừm, vậy cũng tốt. Bổn thiếu hiệp trước nay chủ trương nhân đạo, huynh đệ bốn biển đều là bằng hữu…
Cố lão vẻ mặt tinh quái, làm bộ nhớ ra điều gì, nói:
– À. Thực ra, trước lúc thả đi, ta có dặn dò vài câu.
– Dặn cái gì?
Lăng Phong hỏi xong bỗng có cảm giác không ổn, có điều gì đó không hay đang phía trước.
Cố lão giơ ra quyển trục nhỏ trong tay, hứng khởi nói:
– Còn nhớ lão ca hứa sẽ tìm cho ngươi đồ chơi không?
– Còn.
– Nó đây!
Lăng Phong đưa mắt nhìn, còn chưa kịp hỏi han là đồ gì, đã nghe Cố lão nói:
– Ta bảo với hắn ngươi muốn cướp Tâm kinh mới đến, giết tạm vài người, mượn bí kíp xài tạm vài tháng. Nếu hắn muốn lấy lại thì tùy thời có thể tìm đến trả thù.
Lăng Phong chỉ tay vào chính mình, mắt mũi trợn tròn:
– Ta? Giết người cướp của? Tùy thời tìm đến?
Cố lão gật đầu, khuôn mặt đầy vẻ thật thà chất phác.
Lăng Phong không thể tin nổi, tự nhiên không đâu bị buộc thòng lọng vào cổ. Hắn nắm cổ áo Cố lão, dở khóc dở cười nói:
– Lão điên. Rút cục ta với lão có thâm thù đại hận gì? Lại nhẫn tâm gài bẫy ta như vậy?
– Chẳng phải nói rồi sao? Đi lại giang hồ muốn có bí kíp phải lăn lộn một chút.
– Vậy cũng không cần lão nói toạc ra như vậy chứ?
– Hừm, chê? Nếu không phải ngươi có duyên với lão ca…
Lăng Phong không buồn nghe tiếp, ngửa mặt lên trời không nói được câu nào. Phong ca mới thèm vào duyên phận với lão già 600 tuổi với cả biến thái Bạch Tiểu Thư. Năm nay năm hạn sao?
Cố lão vỗ vai hắn, thâm tình nói:
– Tiểu huynh đệ, làm gì mà thất vọng. Lão tổ tông nói cho ngươi biết, bộ Tâm Kinh này xuất xứ không tệ đâu.
Lăng Phong không cho là đúng, trợn mắt khinh bỉ:
– Luyện thành bán nam bán nữ như kia. Ông mới thèm quan tâm xuất với xứ?
– Hêhê, ngươi không biết rồi. Tên kia bị như vậy là do bản thân hắn, cùng bản tâm kinh này chả có tí quan hệ nào… À mà, có không nhỉ?
Lăng Phong suýt chút thổ huyết. Đại ca, làm ơn chắc ăn dùm cái đi.
Cố lão điên đành một mình luyên thuyên:
– Nhớ năm xưa, Thái Tổ là một người vô cùng thông minh, cũng rất cuồng võ đạo. Còn ta sao? Nhớ lại, ngày ấy cùng Thái Tổ chạy dưới ánh chiều dương, đó là thanh xuân một thời của ta…
– Lão già, lạc đề, lạc đề…
Lăng Phong toát mồ hôi, không biết chừng lão già này và Chu Xán kia còn gì đó mập mờ.
Cố lão hắng giọng:
– E hèm… Nói đến đâu rồi?
– Thanh xuân… A không phải… cuồng võ đạo.
– À. Lại nói đến Thái Tổ. Ngay cả lúc hắn xưng Hoàng đế rồi vẫn không thôi hy vọng luyện được võ học “tối thượng”. Vì thế hắn mới lệnh cho huynh đệ chúng ta thu thập võ công toàn thiên hạ. Chỉ có điều võ học thiên biến vạn hóa, trăm chiêu vạn thức, nào có dễ gì tổng hợp lại thành một. Nhưng thế thì đã làm sao, chẳng phải đã có Cố mỗ sao? Nhớ ngày đó, dưới ánh chiều dương…
– E hèm…
– A… Hồi ức, hồi ức chút thôi. Lại nói, bọn ta tổng hợp được 18 quyển bí kíp dâng lên Thái Tổ, gọi là Võ Kinh Tổng Yếu. Về sau, có kẻ đột nhập cấm cung trộm mất 2 quyển, một quyển tâm kinh, một quyển thủ pháp. Ta cũng chính là người phụ trách điều tra thủ phạm. Ta đã tìm ra hắn, cũng giao đấu không biết bao lần. Chỉ tiếc càng về sau hắn càng mạnh, còn ta thì vẫn dậm chận tại chỗ, rút cục không thể bắt được hắn. Cũng vì chuyện này mà ta bị rất nhiều kẻ truy sát, chúng đều một mực cho rằng lão tổ tông đã cướp được 2 quyển kinh kia. Hừm, nếu bổn tọa quả thực có 2 quyển kinh kia trong tay, dưới gầm trời này còn ai giam cầm được ta. Nhớ lại, trận chiến đó, dưới ánh chiều dương…
– Nói trọng điểm, trọng điểm chút. – Lăng Phong nghiến răng nhắc.
– Hêhê. Lại nói, Cửu U Hồn Chỉ của tên kia, chính là một tuyệt chiêu trong quyển thủ pháp, chỉ tiếc vừa rồi không lấy được, xem ra hắn ta cũng chỉ học lỏm được đâu đó.
Nói rồi lại đưa quyển trục kia ra, chép miệng:
– Còn quyển tâm kinh này… Ài, đáng tiếc cũng chỉ là tàn quyển sao chép. Nhưng cũng là hàng tốt.
Lăng Phong nghi ngờ hỏi:
– Đã là bí kíp, sao lão không luyện nó? Lại đổ cho ta?
– Haha, lão tổ tông ngươi có 600 năm công lực dồn nén, ngay cả luyện hàng sơ đẳng cũng thành siêu cao thủ, bỏ hết luyện từ đầu hóa ra bị điên sao? Chỉ cần cái thân thể chết tiệt này khá hơn chút, lúc đó chỉ e bổn tọa là thiên hạ vô địch. Đến lúc đó, dưới ánh chiều…
Lăng Phong kịp thời giơ tay ngăn lại:
– Dừng, lão nói chính mình đi thu thập võ công dâng lên, vậy võ công đều trong đầu cả rồi, tại sao lúc đó không chịu luyện. Để tận bây giờ lại đi cướp?
Cố lão mặt già cười gượng:
– À, e hèm, thực ra có chút… khoa trương. Lúc đó, ta quả thật phụ trách thu thập dâng lên Thái Tổ, chẳng qua công đoạn viết sách do người khác làm. Ài, ngươi cũng biết đấy, cao thủ như ta mà nói, sao có thể làm mấy việc thấp kém đó được?
Lăng Phong trợn ngược, này còn gọi là “chút khoa trương”? Rõ ràng chỉ là đồ đi bưng bê.
Dù sao, hắn vẫn nửa tin nửa ngờ. Lời lão ta quá nhiều chỗ sơ hở, có khả năng là bịa chuyện mà thôi. Nhưng cũng không biết chừng lão già này nói thật, chỉ đang giả mù sa mưa thêm chút mắm muối dụ hắn vào chuyện gì đó. Hắn vẫn nhớ rõ lão ta nói sẽ ném cho hắn một quyển bí kíp, nhưng cũng nhớ điều kiện là hắn phải bán mạng cho lão một lần.
Lăng Phong mở miệng muốn nói gì đó, đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Đó là bản chép tay của Liễu Thanh Nghi.
Thứ này không biết chừng chính là thứ Cố lão điên đang thèm nhất. Nó là bí kíp luyện thể có một không hai trong võ lâm, luyện kinh mạch luyện huyết nhục, vô cùng phù hợp để “thoát thai hoán cốt”. Nếu Lăng Phong đưa cho Cố lão, rất có khả năng giúp lão ta hoàn thiện thân thể, bộc phát nội lực mấy trăm năm trở thành siêu cao thủ.
Chẳng qua, nghĩ thì nghĩ, Lăng Phong còn không ngốc mà tùy tiện vậy, ít nhất là chưa phải lúc.
Hắn quen lão điên mới có vài ngày thôi. Chẳng ai biết lão ta đang tính toán điều gì. Lão luôn ra vẻ nhiệt tình vui vẻ, nhưng mỗi việc lão làm dường như đều có mục đích gì đó. Nên nhớ lần trong tâm cảnh, lão ta cười cười nói nói tĩnh tọa, ngay sau đó suýt nữa phá nát tâm cảnh Lăng Phong, chẳng phải thiện nam tín nữ gì. Ngay cả việc lão ta cứ đi theo, Lăng Phong đã thấy đáng nghi.
– Tiểu tử, ta biết ngươi đang luyện một loại bí kíp khí công nào đó. Nhưng nha, thứ này tuyệt đối là thứ tốt đó.
Lăng Phong bịa đại lý do:
– Sư phụ từng dặn qua, tâm thần không nên luyện nhiều thứ một lúc.
– Sư phụ của ngươi? – Cố lão không giấu nổi vẻ hiếu kỳ.
– Không nói.
Lăng Phong hếch mũi khinh thường, trong đầu nhớ tới lão đùi gà ngày nào.
Từ đầu đến giờ, Cố lão điên đã rất tò mò về Lăng Phong, thậm chí “thèm thuồng” điều gì đó. Ngoài một vài lý do kiểu “duyên phận” mà lão ta vẫn hay nhắc tới, xem ra còn vì không ít bí kíp trên người Lăng Phong. Có lẽ vì vậy mà lão cứ giả vờ lẽo đẽo theo hắn.
Còn vì sao lão ta không “bá vương ngạnh thương cung” Lăng Phong mà cướp, điều này cũng chỉ có lão ta mới trả lời được.
Cố lão mặt không đổi sắc, liền cười lớn:
– Ahaha, sư phụ chứ sư tổ của ngươi vẫn chỉ là tiểu bối với ta thôi, có gì thú vị chứ? Chỉ tiếc, nếu là sư phụ ngươi nhìn thấy tâm kinh này, không chừng đã vội vội vàng vàng bế quan tu luyện a.
Lăng Phong im lặng, hắn không hiểu vì sao lão già này cứ ép mình luyện bí kíp. Đời không có bữa ăn nào miễn phí, lão ta càng như vậy, hắn càng nghi ngờ.
Lại nói, rõ ràng hai bên chả có tí tẹo quan hệ, Phong ca không có nghĩa vụ phải tin lời lão.
Cố lão đổi giọng nghiêm trọng, tiếp tục rèn dũa:
– Còn nhớ ta từng nói, ngươi để lộ thần pháp sẽ có người tìm đến ngươi không?
– Còn cần phải nhắc sao? Chưa gì lão đã đem đến một đám đấy thôi? – Lăng Phong trề môi.
Cố lão giọng khinh bỉ:
– Cái đám U Minh Cung này đã là gì chứ? Nói cho ngươi biết, đã có vong hồn, ắt có người đi liệp hồn. Ta không chắc bây giờ chúng thuộc tổ chức nào, nhưng ít nhất, chỉ cần chúng ngửi thấy mùi của ngươi, ta đảm bảo ngươi không có đường thoát. Nhắc lại một chút, lúc trước ta thoát ra ngoài, ngươi tưởng là công lao của mình sao?
– Giúp hay không đều do lão nói, ta một câu cũng không nói nha.
Lăng Phong ra vẻ không quan tâm.
Cố lão phớt lờ câu của Lăng Phong, tiếp tục:
– Hừ, hoàn toàn ngược lại. Chính ngươi xuất hiện đánh động bọn chúng, khiến ta phải đổi chỗ mà thôi. Bây giờ ta với ngươi ngồi chung thuyền, nếu ngươi không cố gắng một chút, đợi khi kẻ địch tìm tới, một chút cơ hội cũng không có.
Vẫn không thấy Lăng Phong phản hồi, Cố lão lắc đầu thở dài:
– Ài, Cửu Âm này năm xưa cả thiên hạ đều thèm muốn, bây giờ rơi vào tai tên tiểu tử ngươi lại…
“Cửu Âm?”
Lăng Phong nghe đến hai chữ này như sét đánh bên tai, lập tức chụp lấy vai Cố lão:
– Chờ chút, lão vừa nói cái gì? Cửu U, hay… Cửu Âm?
– Cửu Âm, Cửu U, phát âm sai biệt chút thôi, thực ra đều là một.
Cố lão thầm ngạc nhiên, không phải nói đã quên sao, tiểu tử này cũng biết “Cửu Âm”?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |