Ở một gian tửu lâu vô danh gần Yên Vũ lâu.
– Đại ca phi đao, đã lâu không gặp.
Lăng Phong đến theo hẹn, vừa đến nơi liền nhận ra đối phương. Người này chính là người truyền tin cho hắn hồi ở Trường An, lúc đó còn có Liễu Thanh Nghi. Lăng Phong nhận ra nhờ vào mặt nạ hí kịch toe toét của gã.
Người nọ cũng niềm nở chào:
– Ta còn tưởng ngươi chết rồi kia.
Lăng Phong suýt chút úp sấp, cười gượng nói:
– Khụ, đại ca nói chuyện thật là khách sáo. Là may mắn, may mắn còn sống.
Hai người đi vào tiệm chọn lấy một gian kín đáo. Người kia bộ dáng như đang mời khách, thong thả nói:
– Ngươi gọi ta Đại Tiếu là được. Ngồi đi!
Vừa ngồi chưa nóng mông, Đại Tiếu đã hắng giọng gọi menu:
– Lão bản, cho 1 bình rượu ngoại Nữ Chân 30 năm, 1 dĩa Mông Cổ chín 9 phần.
Lăng Phong trong lòng than thở. Nữ Chân mới lập quốc có 5 năm, đại ca kêu hẳn rượu 30 năm thì đúng là dân chơi rồi, liền trầm trồ khen:
– Tiếu đại ca quả nhiên là đặc sứ, ăn tráng miệng thôi mà đã sang trọng như vậy.
– Lâu lâu mới có dịp đi công tác, chi phí thì có địa phương nên cứ gọi thôi.
– Địa phương?
Lăng Phong chột dạ hỏi dò:
– Từ từ, đệ hiện không thuộc bên nào, không lẽ “địa phương” đây là…
– Về nguyên tắc, thì đúng là ngươi phải trả.
Lăng Phong lập tức toát mồ hôi, rượu Nữ Chân hiếm quá hắn không biết giá, nhưng bò Mông Cổ thì 1 dĩa 10 lượng bạc đó, giỡn chơi sao. Lập tức hô lớn:
– Lão bản hủy món vừa rồi, 1 bình trà lỏng 2 cái màn thầu.
Đại Tiếu cũng không phật ý, khuôn mặt vẫn y nguyên như trước, chủ yếu là vì… gã mang mặt nạ, không có thấy mặt. Chỉ nghe Đại Tiếu bình thản:
– Ngươi hiện đang mật thám tự do đúng không?
– Đúng vậy, đệ cũng đang chờ điều động.
– Có dự định vào tổ ta không? Tổ đặc biệt, chủ yếu truyền tin ăn chiêu đãi nhận lót tay các kiểu, khá mệt.
“Còn khá mệt?”
Lăng Phong gặp Kha lão trước nay đều do tổ của gã này đưa tin. Lăng Phong cũng không biết là tổ quái gì, nhưng khẳng định là thân cận Kha lão. Khó trách phải làm toàn công tác “khổ cực”.
Lăng Phong không khỏi hào hứng:
– Khụ, đệ xưa nay ham công tiếc việc, đương nhiên là muốn vào.
– Ta đã xem xét xong hồi nãy, từ chối. – Đại Tiếu phẩy tay ngay.
Lăng Phong lại hô to:
– Lão bản, lại hủy món, 1 bình rượu đặc sản, 1 dĩa bò Thái Nguyên.
Xong xuôi nhỏ giọng với Đại Tiếu:
– Tiểu đệ đang túng, cố hết sức chỉ được chừng đó thôi.
Ở đây là Thái Nguyên, trâu bò thổ sản thì các tiệm luôn có sẵn, có gì còn tiện quảng bá du lịch, rất nhanh tiểu nhị đã đem đồ lên.
Đại Tiếu hé mặt nạ gắp một miếng cho vào miệng, nhàn nhạt nói:
– Dựa vào tâm tư muốn cống hiến của ngươi, cuối năm lại xem xét vậy. Ngươi muốn nhanh thì chịu khó chạy chỗ đại nhân. Có điều gắng lo sớm, khả năng qua Nguyên Đán sẽ có đợt tái cơ cấu.
– Đa tạ đại ca để mắt.
Đại Tiếu rót một chén đặc sản, bỗng hỏi:
– Ngươi có giữ cây phi đao ta ném không?
– Nó đây!
Lăng Phong lấy ra cây phi đao kia.
– Cho ta xin lại.
Đại Tiếu thản nhiên cầm lấy, còn cẩn thận lấy khăn tay ra vuốt vuốt vài cái.
Lăng Phong trong lòng cảm thán, nói:
– Đại ca sợ bị lộ hành tung à? Quả nhiên là tổ đặc biệt, hành sự cẩn thận chi tiết.
– Không phải, dạo này đang phải xài tiết kiệm thôi. Cơ quan cắt giảm tiền thưởng, không hoang phí như trước được.
Lăng Phong che mặt.
Kha lão làm ăn kiểu gì để cơ quan xuống dốc vậy không biết, ngay cả phi đao ném xong cũng phải lượm về xài lại.
Hắn hắng giọng:
– Cái phi đao vừa rồi đại ca kiếm ở đâu vậy?
– Ngươi muốn mua?
– Đương nhiên muốn. Đại ca cũng biết đấy. Hàng cấm, mấy tiệm rèn bình thường không bán. Đại ca có mối thì để đệ một ít.
Đại Tiếu không nói gì, lại thình lình đứng dậy, đưa tay… cởi thắt lưng ra.
Lăng Phong giật mình kinh hãi, một tay che mắt vội vàng nói:
– Từ từ, đại ca làm gì vậy? Ngại chết!
– Bày hàng thôi.
Lát sau, thắt lưng của Đại Tiếu đã trải trên bàn. Hóa ra mặt trong là cả chục cây phi đao lớn nhỏ. Chỉ nghe Đại Tiếu thong thả giới thiệu:
– Đơn giá lần lượt từ 1 đến 10 lượng, đặt lần lượt 10 cây không bán lẻ, mua trên 100 cây giảm giá 5%, chỉ áp dụng cho chỗ hàng sau 100 cây.
Lăng Phong kinh hãi nhìn. Cảm phiền Tiếu đại ca còn mang cả hàng nóng đi bán dạo. Thật là tận tụy.
– Không nhìn phi đao nhìn ta làm gì? Ta hiện tại cũng không bán thân.
– Khụ!
Lăng Phong ho khan.
Có điều, hiện tại không bán? Tức là lúc khác bán?
Lăng Phong nhìn lại hàng, vuốt cằm bình phẩm:
– Ờm, cây 1 với cây 10 này, đệ trông chất liệu hình thù cũng đâu có khác nhau mấy đâu, không lẽ sát thương ẩn lệch nhau?
– Cũng không lệch nhiều lắm.
– Vậy chứ hơn nhau cái gì mà giá gấp những 10 lần?
– Chủ yếu là hoa văn. Ngươi nhìn kỹ loại 10 trên thân có 10 tầng hoa văn chồng lên, loại 1 không có hoa văn.
Lăng Phong mới vào nghề chưa lâu, phi đao toàn xài đồ dỏm. Có khi chỉ là vật hình thù giống phi đao chứ chẳng phải phi đao, cho nên với phi đao xịn cũng không quá hiểu biết, lập tức hứng thú hỏi:
– Hoa văn thì giúp phi đao tăng cái gì?
– Đẹp hơn.
– Khụ!
Đại Tiếu lại chỉ chỉ 4 cây cuối, quảng cáo:
– Ngoài ra, từ loại 7 về sau, nếu đặt hàng lâu dài sẽ có thêm hạng mục ưu đãi cho khách quen.
– Ưu đãi gì vậy?
– Có thể yêu cầu khắc chữ hoặc ký hiệu lên phi đao. Gần đây phổ biến vài khẩu hiệu như “ta là Tiểu Lý” “lượm được xin trả lại” “xin đừng nung em” các loại. Khắc ký hiệu thì có chữ thập trái tim hoa mai văn tự nước ngoài, ngươi có thể lấy mà tham khảo.
Lăng Phong không khỏi cảm thán, hỏi:
– Còn có cả văn tự nước ngoài luôn sao?
– Nữ Chân Cao Ly Nhật Bản Bái Chiếm Đình đầy đủ.
– Chữ Nhật đại ca có nhớ khách khắc chữ gì không?
Đại Tiếu nhón tay vào ly rượu, nghĩ nghĩ một lát viết ra bàn mấy chữ.
– Hình như ghi thế này.
Lăng Phong nhìn theo, hóa ra là… “kimochi”.
Hắn buột miệng luôn:
– Kuso!
Đại Tiếu ngẩn ra:
– Gì vậy sao chửi ta?
– Đại ca cũng biết?
Đại Tiếu lau lau tay nói:
– Hồi trước có đợt tiếp khách là nhẫn giả cũng học lỏm một chút.
Lăng Phong thầm sợ hãi. Đúng là không thể quá xem thường cổ đại, giao lưu văn hóa tiến hành sớm như vậy.
– Quên không hỏi, đại ca cũng là dân lâu năm, sao phi đao không thấy khắc cái gì?
– Hồi mới vào nghề cũng đua đòi khắc mấy con bướm, mấy năm gần đây chuyển sang xài loại 1 cho kinh tế.
– Lão luyện có khác!
Có điều khắc gì không khắc lại đi khắc bướm? Thật là có cá tính.
Lăng Phong tặc lưỡi:
– Tạm thời đệ thật không có tiền, có thể nào cho đệ cầm ít hàng trước rồi trả sau không?
– Nể mặt chỗ quen biết, tạm 10 cây loại 1 thôi.
– Đa tạ đại ca.
Thôi vậy, loại 1 cũng là ngon rồi, có còn hơn không. 10 cây xài tiết kiệm chút, ném ra chạy đi lượm về như Đại Tiếu, áng chừng cũng qua loa được nửa năm đi.
Sau đó, hai bên im lặng, cục diện rơi vào bế tắc.
Lăng Phong xấu hổ uống rượu, trong lòng nghĩ ngợi cách khơi chuyện. Dù sao người ta cũng đặc sứ thân cận boss đại.
Không lẽ hỏi đội bóng yêu thích?
Thôi bỏ đi, thời điểm này Ngoại Hạng Anh còn chưa có tổ chức đâu.
– Đại ca có thích âm nhạc không?
– Một chút.
– Vậy đại ca hâm mộ ca nữ nào?
– 2 Năm trước là Khai Phong Lý Sư Sư, đầu năm nay đổi sang Trường An Trác Quân Như.
Tốt rồi, rút cục cũng có điểm hiểu biết chung, Lăng Phong nói ngay:
– Ủa, không phải chứ. Lý Sư Sư là Hành Thủ thanh lâu mà?
– Nghe nói khẩu kỹ nàng ta rất điêu luyện, nếu đi hát khẳng định không sai được.
Lăng Phong nhớ lại lần ở Khai Phong, gật gù luôn:
– Cũng có lý. Vậy vì sao đại ca lại dừng hâm mộ?
Đại Tiếu tặc lưỡi:
– Lý Sư Sư sắp vào cung, bên trên mới xuống công văn cấm nhắc đến.
– Ra vậy!
Lại bế tắc một lúc.
Rút cục vẫn là Phong ca mở chuỵện:
– Khụ, vậy Trác Quân Như kia nổi lắm sao?
– Cũng không nổi lắm, chẳng qua có tin đồn nàng ta mới đi Cao Ly sửa ngực.
Lăng Phong choáng váng. Cao Ly đã kinh doanh phẫu thuật thẩm mỹ rồi? Thật là có truyền thống.
Có điều, bởi mới nói quen biết dân lão luyện khác ngay, nói chuyện phiếm có một tẹo mà biết bao nhiêu là tin tức ngầm.
Đại Tiếu đột ngột nói:
– Ngươi hỏi thăm xong chưa, ta còn bàn giao nhiệm vụ.
– Ồ, hóa ra đại ca còn có nhiệm vụ bàn giao?
– Chứ không ta ngồi ở đây nói nhảm làm gì?
– Khụ!
Thật là rảnh quá đi. Báo hại Phong ca còn tưởng phải ngồi cố để tạo dựng quan hệ lâu dài.
Chỉ nghe Đại Tiếu hắng giọng:
– Đầu tiên là chức vụ. Ngươi sẽ làm đặc sứ tại Thái Nguyên. Có thể liên hệ mật thám sở tại, không thì hoạt động tự do đều được.
– Có khác nhau lắm sao?
– Liên hệ thì chết có người quản, tự do thì chết không ai quản.
– Đã hiểu!
Trong cơ cấu Mật Thám ty, tại các sở sẽ có 1 Đô mật sứ, bên dưới là các Mật sứ từ cấp 1 đến 3. Ngoài ra gặp nhiệm vụ đặc biệt Tổng bộ có thể điều người xuống, nhưng chỉ hiệu lực trong một thời gian. Nếu là nhiệm vụ lớn thì điều cả tổ như lần trước, nếu không thì chỉ để 1 2 người đi gọi là Đặc sứ. Bản thân Đại Tiếu cũng đang là một Đặc sứ đi giao việc.
Đại Tiếu lại nói:
– Về nhiệm vụ, có 3 nhiệm vụ cần giao. Thứ nhất là nằm vùng theo dõi Triều Lam và đồng bọn.
– Có thể đổi cái khác được không?
– Có thể. Quay lại theo dõi Triệu Hanh và đồng bọn.
– Cái 2 quá dễ, chọn cái 1.
Đại Danh hiện tại giới nghiêm, lại còn khắp nơi truy nã Lăng Phong, có điên mới quay lại đó.
Đại Tiếu gật đầu ghi nhận, tiếp tục:
– Hai là đoạt một cái bảo hợp, chi tiết sẽ ghi trong tài liệu đưa sau. Ba là tiện thể thì tìm hiểu vài việc kỳ quái ở Thái Nguyên gần đây, chi tiết cũng trong tài liệu luôn.
Nói rồi đưa ra một xấp giấy:
– Đây là tài liệu.
Lăng Phong giở ra đọc sơ, nhìn qua đã thấy ngay cái gì Triệu Đán Dương tiểu thư.
Quả nhiên liên quan đến hai người này. Xem ra mấy chuyện bên ngoài thành đúng là kỳ quái thật, Lăng Phong còn tưởng dị giới thì nó thế.
– Vụ này liên quan đến cả Vương gia sao?
– Cho nên mới nói cần thì liên hệ sở tại, bên đó trước giờ vẫn theo dõi Tấn Vương.
Lăng Phong gật gù, Hoàng tử ở địa phương bị ngầm theo dõi, đây là chuyện trong dự tính.
Đại Tiếu nói:
– Tài liệu đọc sau đi, nói tiếp lương của ngươi, từ giờ là 50 quán.
Lăng Phong nhảy cẫng lên:
– Cái gì, lúc trước là 1000 đó?
– Hừm, 50 là gần bằng ta luôn rồi. Hồi trước là 10 người trả trước cả cục. Còn bây giờ chỉ còn 1 mình ngươi trả từng tháng.
Lăng Phong tuy hơi thất vọng, nhưng thấy cũng có lý. Đợt rồi làm nhiệm vụ những mấy tháng, tính ra còn là lỗ. Ngẫm một lúc nói:
– Nói vậy nếu ta cứ kéo dài nhiệm vụ thì sẽ nhận mãi đúng không?
– Về lý thuyết là đúng. Có điều ta có lời khuyên, làm vậy không kiếm được mấy đâu.
Lăng Phong lại tỉnh ra.
Cứ nhìn Đại Tiếu, đảm bảo sau đây sẽ còn gặp vài đặc vụ khác, khả năng cao đều là mối lâu năm. Tính toán đi, chỉ cần gặp 5 người mỗi người mua 100 cây dỏm loại 3, vị chi đã 1500 lượng. Lấy giá đại lý tệ cũng được chia 20%, tức là 300 lượng, bằng m* Phong ca làm nhiệm vụ nửa năm.
Chợt nhớ đến Kha lão. Lão kia nói 1 tháng lương có mỗi 200 không hề kiếm ngoài, rõ ràng là chém gió. Đến thằng đệ tử của lão một chuyến còn kiếm được hẳn 300.
Vốn nghĩ làm mật thám chỉ là nghề tay trái, chủ yếu để cọ xát chứ lương chẳng bao nhiêu. Giờ nghĩ lại thì chưa chắc, vấn đề là chức chưa đủ lớn thôi.
– Giờ ta phải chạy thêm mấy người nữa, còn quay về kinh sớm. Lần sau ngươi còn sống thì lại gặp.
– Đại ca quả nhiên đắt show.
– Ja, matane!
“Vl”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |