Bạch Ngọc Đường lại không tha dễ vậy, châm chọc nói:
– A, xong rồi sao? Dương Trại chủ năm xưa cự tuyệt Dương gia, nghe nói đã thề không dùng đến Dương gia thương. Vừa rồi tỉ thí thế nhưng lại đem ra dùng, chỉ tiếc vẫn thua. Đây là làm sao vậy?
– Ngươi…
Dương Tái Hưng tím mặt.
Năm xưa gã vì xích mích gia tộc mà bỏ lên Cửu Long sơn làm sơn tặc, cũng từng thề qua sẽ không dùng lại Dương gia thương. Chỉ là Lăng Phong vừa rồi dùng chính Dương gia thương múa qua múa lại trước mắt, Dương Tái Hưng ngứa tay ngứa chân, trong lúc tức giận quên mất tiêu lời thề.
Lăng Phong vẫn bảo trì nụ cười:
– Dương huynh đệ, không sao cả, không đánh không quen thôi. Ta nói lần thứ 3 nhé, chuyện của Vương huynh đệ, ta thực sự không cố ý!
– Hừ.
Dương Tái Hưng chỉ hừ lạnh, chẳng qua thái độ cũng đã hòa hoãn. Không hòa cũng không xong, chơi trận pháp 9vs1 cũng thua, xài tuyệt kỹ gia môn solo cũng thua, còn gì để nói nữa đâu.
Chúng nhân cũng bắt đầu tò mò, Phong Vân bang này ở đâu ra, rút cục lai lịch thế nào?
Lúc này, lại nghe Triều Lam cười nói sang sảng:
– Haha, chư vị đường xa đến đây là vinh hạnh cho Triều mỗ. Ai, không đúng rồi, là Triều mỗ nói sai. Phải là niềm vui cho bách tính, là vinh hạnh của võ lâm. May mắn được chư vị tin tưởng, Triều mỗ mạn phép đứng ra tổ chức buổi hội ngộ này…
Anh em lục đục về chỗ ngồi.
Lăng Phong cũng cùng Bạch Ngọc Đường về mâm, nhưng Diễm Tuyết Cơ lại đã đi đâu mất.
Bên trên, Triều Lam bắt đầu màn giới thiệu đại biểu:
– Hân hạnh giới thiệu, Tế Nam Cái bang Chấp Pháp Trưởng lão Tống Trưởng lão…
Một trung niên ăn mặc chỉnh chu đứng lên, chúng nhân đều hướng mắt bình luận.
– Hóa ra là Cái bang, nhưng sao không thấy rách rưới gì cả?
– Ăn mày thì ăn mày, ăn đến Trưởng lão thì cũng phải sạch sẽ tinh tươm thôi.
– Nói cũng phải.
Lăng Phong ghé mắt nhìn. Chỉ thấy vị Tống trưởng lão nọ tầm 40, khuôn mặt biểu cảm khó lường.
Đây là lần đầu hắn gặp người có máu mặt như vậy. Cái bang, Thiên Hạ Đệ Nhất Bang, Hàng Long Thập Bát Chưởng, Đả Cẩu Bổng, xem phim đọc truyện muốn mòn tai, bây giờ mới chân chính được gặp, không biết sự thật được mấy phần?
– Còn có Sơn Đông Vạn Thú sơn trang Sử Trang chủ…
– Ồ, Vạn Thú Sơn trang, thảo nào mang cả chim vào thế này.
Trong đoàn người Sử gia Vạn Thú, Lăng Phong quen mặt một người.
Hắn ta vẻ mặt lấc cấc, điển hình trẻ trâu bố đời. Tóc dài buộc ra sau, nửa thân trên để trần, lộ ra không ít hình xăm ngoằn ngoèo. Trên vai là một con chim ưng to tướng đang gật gù. Chính là tên thanh niên ra tay lúc Lăng Phong bị 7 sát thủ vây sát.
– Ngoài ra, còn có Cửu Long trại Dương Trại chủ và Quách lão tiền bối…
Khi Triều Lam nhắc đến Cửu Long trại, Lăng Phong cũng đưa mắt nhìn. Dương Trại chủ thì hắn không lạ nữa, nhưng còn vị Quách lão kia, tóc đã hoa râm nhưng ánh mắt rất thanh liêm thản nhiên.
Lăng Phong bỗng nhớ đến đứa trẻ Cẩu Nhi lúc sáng, có khi nào chính là lão ta không?
Người của Cửu Long trại còn chưa kịp chào hỏi, đã bị ai đó chặn ngang:
– Thiên Vương, ngài giới thiệu trình tự có vẻ không đúng đi?
– Sơ sót, sơ sót. Triều mỗ thất lễ, không biết vị này là?
– Thanh Châu Tần gia.
Chỉ thấy một người mang đao bước ra, bộ pháp vô cùng vững chãi.
“Bộ pháp chữ định sao?” Lăng Phong nhíu mày.
Trong luyện thân, chữ “phiêu” lấy nhẹ nhàng phiêu dật làm chủ, thuận tiện luyện khinh công. Còn bộ pháp chữ “định” lại lấy vững chãi chắc chắn làm trọng yếu.
Chữ “định” có nguồn gốc sâu xa từ miền bắc, thường thấy trong đấu vật. Hầu như các tướng lĩnh quân đội đều luyện chữ “định”. Còn trong võ lâm, chỉ nhân sĩ dùng đơn đao hoặc vũ khí nặng mới luyện chữ “định”, thân thể vững như Thái sơn, lúc ra đòn thậm chí có thể đánh bay đối thủ.
Lăng Phong hỏi Bạch Ngọc Đường:
– Tần gia này rất nổi danh sao?
– Tần gia ở Thanh Châu Sơn Đông, rất nổi danh về đao pháp. Nghe nói còn có một cây Tu La Đao, giết người không để lại máu, cũng khá lợi hại…
Lăng Phong nghĩ gì đó, hỏi dò:
– Chờ chút, ngươi nói là Tu La Đao… Tần Hồng Miên?
– Tần Hồng Miên gì? Chưa nghe qua. Ta cũng không rõ nội bộ Tần gia.
Lăng Phong cũng không nhớ Tần Hồng Miên trong lời Kim Dung cụ thể ra sao? Có phải ở Tần gia Sơn Đông hay không? Chỉ là Tần Hồng Miên cũng không phải nhân vật chính, sợ là ít người biết. Có lẽ phải kiếm cớ làm quen tên họ Tần kia mới biết được.
Phía trên, Triều Lam đang cười dài bước xuống sân nói:
– Nghe danh Tần gia đã lâu, chỉ không biết hôm nay Tần gia cử vị anh hùng nào đến?
– Tại hạ Tần Minh.
– Ra là Tần thiếu hiệp…
Gã ngẩng mặt nâng giọng, nói với Tần Minh nhưng lại muốn cả sân đều nghe:
– Tần thiếu hiệp thông cảm, Cửu Long sơn lần này cử đến gần mấy trăm người, đối với liên minh là trợ lực vô cùng to lớn…
Ngay lập tức có người hỏi:
– Chờ chút, liên minh trong lời Thiên Vương không biết là gì?
Triều Lam dường như chỉ chờ câu này, liếc mắt nhìn lên chính đài, Ngô sư gia hiểu ý liền tiếp lời:
– Chư vị, xin nghe Ngô mỗ một lời. Lần này anh hùng tụ nghĩa, hạo khí vân thiên. Chẳng qua phàm làm đại sự đều phải vạn chúng nhất tâm, lập thành liên minh là việc phải làm.
Triều Lam cười sảng khoái:
– Triều mỗ suy nghĩ bao đêm, thấy tên Hạo Khí Minh là vô cùng phù hợp.
– Hạo Khí Minh, tên hay lắm!
Có tiếng ai đó khơi mào, ngay sau đó tiếng ủng hộ càng lúc càng lớn.
Lăng Phong thầm khinh bỉ.
Mấy thằng ra câu hỏi kia, tám phần là Triều Lam gài vào.
Cùng lúc, 2 bên sân, đột nhiên có những tiếng “soạt”, chỉ thấy 4 lá cờ lớn trải từ trên cao xuống.
“Anh hùng tề tụ. Hạo khí vân thiên. Quyết làm nghĩa quân. Trừ hại bách tính.”
Lăng Phong không khỏi chấn trụ.
“Làm màu kinh, liền slogan cũng đã nghĩ ra. Có điều, Tần Minh… sao cứ quen quen?”
Lăng Phong bóp trán ngẫm nghĩ, bỗng hai mắt hắn trợn lên, không nhịn được hô nhỏ:
– Tích Lịch Hỏa Tần Minh?
Hắn cẩn thận lướt mắt nhìn quang cảnh xung quanh thêm một lần, thấp giọng hỏi Bạch Ngọc Đường:
– Lão Bạch, có biết Ngô sư gia kia tên gì?
Bạch Ngọc Đường nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Lăng Phong thầm thấy kỳ quái, nhưng vẫn đáp:
– Ngô Dụng, nghe nói…
Lăng Phong triệt để chấn động, cũng không thèm nghe nốt nửa câu sau.
Thế thì đúng rồi.
Đầu tiên là Nhập Vân Long Công Tôn Thắng. Bây giờ là Trí Đa Tình Ngô Dụng, rồi Tích Lịch Hỏa Tần Minh. Tên nuôi chim xăm mình kia họ Sử, phải chăng là Cửu Văn Long Sử Tiến?
Còn nữa, Đại Đao mang Yển Nguyệt Đao, hay là Quan Thắng?
Cái này m* nó chẳng phải là… anh hùng Lương Sơn Bạc sao?
Lăng Phong thực ra đã nghi ngờ từ lâu, hắn đến Thái Nguyên một phần cũng vì muốn xem mặt mũi Cao Cầu ra sao. Chỉ không ngờ, đến nơi lại gặp nhiều người quen như vậy cùng một chỗ.
Các mối liên kết cứ thế ào ào tuôn ra, càng nghĩ Lăng Phong càng toát mồ hôi. Không phải vì lo sợ, mà vì thú vị.
Chỉ là, không nghĩ thì thôi, càng nghĩ càng thấy quá nhiều chỗ… không đúng.
“Triều Lam là ai? Thế thân cho Tống Giang?”
…
Lăng Phong nhìn bộ dáng lẫm liệt của Triều Lam, lại nhìn không khí đầy võ lâm ở dưới, nhớ ra một chuyện quay sang hỏi Bạch Ngọc Đường:
– Từ từ. Chẳng phải nói lần này Triều Lam kêu gọi nhắm vào cống vật sao? Nếu vậy mời Cửu Long trại còn hiểu được. Nhưng còn Cái bang Tần gia bên kia, cũng chẳng phải sơn tặc thổ phỉ, mạo hiểm tham gia không sợ bị xếp vào tội phản sao?
Bạch Ngọc Đường chậm rãi nói:
– Bởi vì bên trong cống vật có một thứ khiến võ lâm ai cũng thèm muốn.
– Thứ gì vậy?
Lăng Phong chợt nhớ lại, lần trước ở Yên Vũ lâu, thằng nhãi này cũng úp úp mở mở đoạn này rồi im.
Bạch Ngọc Đường ra vẻ thần bí, đánh vần 4 chữ:
– Võ Lâm Mật Tịch.
– Võ Lâm Mật Tịch?
Bạch Ngọc Đường chầm chậm nói:
– Võ Lâm Mật Tịch là thư tịch ghi chép võ công thượng thừa, nghe nói là bảo vật từ triều đại trước để lại…
– Ồ?
Lăng Phong vừa nghe đến đó, liền nhớ đến câu chuyện của Cố lão.
Minh Thái Tổ Chu Xán tổng hợp võ học thiên hạ thành Võ Kinh Tổng Yếu 18 quyển, mặc dù sau đó bị trộm mất 2 quyển vẫn còn 16 quyển. Tuy đã 600 năm trôi qua, nhưng phàm là bảo vật cấm cung đều không dễ thất lạc, nhiều khả năng từ quốc khố nhà Minh truyền sang quốc khố nhà Tống.
Nghĩa là, nói không chừng, Võ Lâm Mật Tịch chính là 1 trong 16 quyển Võ Kinh Tổng Yếu kia.
Lăng Phong đã có trong tay tàn quyển Tâm kinh, đang khuyết đúng một bộ kiếm pháp hay đao pháp để phát huy khí lực. Lần này Võ Lâm Mật Tịch xuất hiện, quả thật vừa đúng lúc.
Chẳng qua nhìn lại cả trăm người hổ báo xung quanh, Phong ca cũng thấy mơ hồ.
Mật ít ruồi nhiều, cũng không dễ mà đoạt được.
Lại nhớ ra một vấn đề, Lăng Phong lại hỏi:
– Từ từ, vì sao đồ đạc của võ lâm lại nằm trong cống vật cho người Kim?
Bạch Ngọc Đường kích động nói:
– Tống đình cái gì cũng tốt, chỉ là quá xem trọng văn nhân tài tử. Cái gì cầm kỳ thi họa, “yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu” chó mà gì đó, quá khinh thường võ học. Năm xưa nghe đến võ học Trung nguyên bốn phương đều sợ hãi, bây giờ thậm chí dám ra yêu sách đòi võ công làm cống vật, hừ…
Sắc mặt gã đanh lại, nói:
– Triều đình có thể ngu ngốc, nhưng võ lâm sao chấp nhận được? Võ học Trung nguyên, người ngoài muốn lấy là lấy sao?
Lăng Phong cười cười, trong lòng lại nghĩ khác.
Võ Lâm Mật Tịch liệu có thực sự là Võ Lâm Mật Tịch không?
Bang giao đàm phán, kể cả một điều kiện nhỏ cũng phải xem xét kỹ lưỡng, dựa trên đại cục quốc gia mà yêu cầu. Tự cổ chí kim còn chưa nghe đàm phán nào lại đi đòi bí kíp võ công cả, quá sơ sài đi, đòi gái đẹp thì còn nghe được.
Lăng Phong đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ thứ 2 mà hắn đang làm.
Đó là tìm cách đoạt một cái bảo hợp. Mà cái bảo hợp này, lại trùng hợp cũng nằm trong chỗ cống vật. Trong nhiệm vụ không ghi rõ là bảo hợp chứa cái gì, cũng không giải thích vì sao đã đem cống rồi còn phải đoạt về.
Có khi nào, chính là “Võ Lâm Mật Tịch” kia không?
Lăng Phong cau mày:
– Chuyện trong cống vật có cả Võ Lâm Mật Tịch, ngươi nghe ai nói?
Bạch Ngọc Đường nhìn về phía Triều Lam đang ba xạo, nói:
– Còn ai khác ngoài hắn. Trong thiếp mời lời lẽ thống thiết, chẳng qua lại đánh trúng tâm ý võ lâm đồng đạo đi…
“Lại Triều Lam? Thú vị”
Lăng Phong nhếch mép cười mỉm, hắn có cảm giác tất cả chuyện này đều đã được lên kế hoạch. Võ Lâm Mật Tịch, chỉ e cũng là một cái bẫy tinh vi.
Có điều, hắn không tin do Triều Lam một tay dựng nên tất cả, có lẽ còn có người khác. Triều Lam tuy nói hào sảng có uy danh, nhưng cùng lắm chỉ có thể làm một sơn đại vương, căn bản không thể bày mưu liên hoàn như vậy.
…
Lúc này, ở bên trên Triều Lam đang giới thiệu đến ai đó thì bị ngắt lời lần hai:
– Triều gia quên Trường Phong tiêu cục rồi sao?
Cả đám quan khách đều quay đầu tìm kiếm.
Trong tiếng bước chân, chỉ thấy vài người mang đồ tiêu sư, vây quanh một nữ nhân che mặt tiến vào cửa lớn.
Cả đám anh hùng đều trừng hai mắt, cổ nuốt ừng ực.
Ở đây không phải không có nữ hiệp, chẳng qua đều là cá sấu, anh em đều chán chả buồn chết. Mãi mới có một Diễm Tuyết Cơ.
Nhưng còn nữ nhân này, thì sát thương còn chí mạng hơn cả Diễm Tuuyết Cơ.
Thân thể đẫy đà mềm mại, vòng eo thon gọn tinh tế, làm nổi lên bờ mông nở nòng tròn xoe hoàn mỹ. Tăng một chút thịt mập, giảm một chút thì gầy. Đặc biệt là vòng một của nàng, đầy đủ phong mãn, khiến mọi ánh mắt đều phải dồn về.
Lăng Phong ngẩn ra:
– Thành Bích?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |