Mấy bang phái lớn đều đã rời đi, chỉ có vài nhóm người đi lại bất tiện vẫn ở lại Ngô gia trang. Triều Lam Ngô Dụng liền hào sảng sắp phòng, dù sao trang viện này cũng rất rộng.
Lăng Phong là nhân vật lớn, cũng có suất ở lại.
Thôi nói trắng ra là Phong ca cố ý xin ở lại.
Lý do thì, đương nhiên vì Phong ca là một mật thám tận tụy, phải ở lại thám thính thôi.
Khụ, thôi bỏ đi. Thực ra, Phong ca gắng ở lại là để ăn ở chùa. Sáng dậy khéo còn có đồ ăn đặc sản miễn phí nữa, dại gì không ở. Thậm chí là kỳ kèo ở hẳn cả tháng mới tốt. Mấy ngày qua ở cái Chu lâu tồi tàn kia, một ngày chỉ ăn được một bữa rưỡi màn thầu khô, kéo dài nữa khéo chết khô mất.
Nhưng trọng yếu hơn là vì, Thành Bích cũng ở lại.
Tắm rửa ăn tối xong. Trăng dần lên, Lăng Phong liền ra lương đình ngửa lưng hóng mát.
Chỗ này ở đối diện phòng Thành Bích, hôm nay gặp lại nàng xong, Lăng Phong liền không muốn tách ra một chút nào cả. Chạy ra đây chủ yếu để tìm cơ hội nhìn ngắm nàng cho bỏ nhung nhớ.
Đang suy tính nên gõ cửa hay nhìn lén một chút trước. Đột nhiên, cửa sổ mở toang.
Cái gọi là “dưới trăng ngắm mỹ nhân” quả đúng không ngoa.
Trên bầu trời có Hằng Nga, dưới mặt đất cũng có Hằng Nga.
Thành Bích mặc một bộ y phục màu trắng, tay áo rủ xuống eo. Xem ra nàng vừa tắm rửa qua, trên mái tóc đen thùi vẫn còn ướt nước. Mi nàng như tranh vẽ, mặt tựa gió xuân, cực kỳ diễm lệ. Nàng một tay với cửa sổ, động tác như vô tình lơ đãng, bộ ngực ngẫu nhiên lay động. Một thứ phong thái biếng nhác rất say lòng người.
Lăng Phong không khỏi ngẩn ra giây lát.
“Tắm rửa sạch sẽ, cố ý bật đèn xanh cho ta sao?”
Lăng Phong khóe miệng kéo tận mang tai, hí hửng nghĩ thầm.
“Hắn, ở đây làm gì? Cố ý gặp ta sao?”
Thành Bích cũng đang bối rối. Kỳ thực, vừa rồi nàng mở cửa sổ, trong thâm tâm cũng hy vọng mở ra sẽ nhìn thấy hắn ngay.
Hai người nhìn nhau, tuy không một lời mà như ngầm trao tình ý.
Lăng Phong phi thân tiến lại cửa sổ, Thành Bích rụt người ra sau một chút hỏi:
– Ngươi… đến có chuyện gì?
– Ta muốn nhìn thấy nàng.
Thành Bích nghe hắn nói quá trực tiếp, xấu hổ muốn khép cửa sổ lại.
Lăng Phong biết nàng e lệ, liền nhanh như cắt thò tay chặn lại, mặt cười hề hề. Thầm nghĩ nàng ấy chỉ làm cho có. Nữ nhân mà, nói vậy chứ chắc chắn trong tim không muốn đóng cửa.
Chỉ là…
“Két”
Cửa sổ thật sự khép mạnh, kẹp cứng tay Lăng Phong. Nụ cười trên mặt Phong ca hóa xanh, ai đó kêu hoảng:
– Á, nhẹ tay, đau chết ta mất…
– Ngươi… có làm sao không? Vừa đánh nhau thổ huyết xong, không ở phòng còn đi lung tung.
Thành Bích tuy cất giọng trách móc, tay lại không đành lòng mà nới cửa một chút.
Lăng Phong lập tức lại cười, nhân cơ hội chụp lấy tay nàng:
– Thành Bích, đừng đóng. Nàng biết không? Ta rất nhớ nàng. Lúc ăn cơm ta cũng nhớ, lúc tắm ta cũng nhớ, lúc…
– Thôi đủ rồi.
Thành Bích sẳng giọng giận dỗi.
Cũng may Bích tỷ chặn kịp, bằng không Phong ca mà nói “đi vệ sinh cũng nhớ nàng” thì tiêu tùng cả dàn ý romantic ánh trăng đi.
Lăng Phong nhìn Thành Bích, càng nhìn càng say. Hai tay cầm lấy tay nàng, đưa lên miệng muốn hôn, lại bị Thành Bích giật ra đi vào phòng.
Bị phong vận thiên kiều bá mị của Thành Bích kích thích, Lăng Phong muốn lao theo ôm lấy, thì phát hiện thân dưới bị kẹt cứng.
Nhìn lại mới nhớ ra mình đang đứng ngoài cửa sổ, không khỏi buồn bực chửi đổng:
– Đậu móa cửa sổ!
Thành Bích vào phòng một đoạn, loáng thoáng nghe Lăng Phong nói liền quay lưng:
– Ngươi nói gì?
– A, ta hỏi có vào phòng được không?
Thành Bích bĩu môi:
– Lúc trước ngươi vào phòng ta, có bao giờ xin phép đâu?
– Trước khác nay khác.
– Khác cái gì kia?
Lăng Phong cười tinh quái:
– Trước là phu nhân và hộ vệ, bây giờ chúng ta là một đôi rồi. Phải phối hợp mới được.
– Nói hươu nói vượn.
Thành Bích lại sẵng giọng, để lại bóng lưng mỹ miều nhỏ giọng:
– Cửa không khóa.
– A…
Lăng Phong mừng như bắt được vàng, lập tức đạp cửa lớn phi vào, còn cẩn thận thò đầu ra sân kiểm tra.
Vừa vào phòng, Lăng Phong liền nhịn không được chạy lại muốn ôm Thành Bích.
Chỉ là, lại bị nàng uyển chuyển tránh đi, ngồi xuống ghế nói:
– Ta đang có tâm sự, ngươi nếu nghĩ chuyện lung tung trong đầu, vậy thì mời đi ra cho…
Lăng Phong chưng hửng. Có điều, hắn cảm giác Thành Bích quả thật có tâm sự. Bỏ đi, dù sao đêm vẫn còn dài, không cần phải vội.
– Nàng có tâm sự gì? Có thể nói ta nghe không?
Chỉ nghe thanh âm Thành Bích yếu ớt, có chút trầm mặc nói:
– Ta đang nhớ lúc còn nhỏ…
Có người nói, một nữ nhân đột nhiên muốn kể chuyện xưa của mình cho ngươi nghe, đó là lúc tâm hồn nàng yếu ớt nhất. Hãy nắm lấy!
…
Hôm nay Thành Bích được tình yêu tưới tắm, vô cùng vui vẻ, nhưng ngược lại khi về phòng suy nghĩ, lại làm nàng rất khổ tâm.
Bởi vì, nàng không còn là thiếu nữ.
Nàng không còn trinh tiết, mà đã sinh con gái.
Nàng lại không phải góa phụ, cha của đứa trẻ kia vẫn còn sống. Mặc dù nàng chưa bao giờ có tình cảm với hắn ta, nhưng người vẫn còn ở đó.
Thành Bích tuy chưa bao giờ nói ra, nhưng vẫn tự ti nghĩ mình là nữ nhân không đoan chính. Không chỉ nàng, mà cả thiên hạ có lẽ ai cũng đều nghĩ vậy. Bọn họ đều khinh bỉ nàng, có lẽ còn nhìn nàng bằng con mắt tệ hơn cả kỹ nữ.
Nàng gắng gượng mạnh mẽ, giả vờ không thèm để tâm đến kẻ khác nhìn mình thế nào. Kỳ thực, nàng rất để tâm, có ai không có tự trọng đây? Chỉ là, để tâm nhiều quá, đến mức chai sạn mà quên.
Nhưng hắn xuất hiện, thì nàng lại không thể không để tâm lần nữa.
Hắn có khinh nàng hay không?
Hắn nói yêu nàng, là thật lòng hay giả dối?
Liệu những lời nhung nhớ kia có phải chỉ để chiếm đoạt thân xác nàng, xong rồi sẽ phủi mông đi?
Thành Bích không còn trẻ nữa, nàng thèm muốn một nam nhân bên cạnh. Nhưng nàng đã sai lầm một lần, không muốn lại sai lầm lần thứ hai. Trái tim khô héo khó khăn lắm mới mỏ cửa đón nhận tình cảm, nếu lại bị tổn thương, có lẽ sẽ vĩnh viễn sẽ khép lại.
Chuyện hắn là thật lòng hay lừa dối, nàng biết căn bản không thể hỏi ra miệng. Chỉ có thể dựa vào linh cảm của chính mình, đánh cược một lần.
Một lần cuối cùng.
Nàng hy vọng hắn thật lòng, bởi vì nàng đang rất thật lòng yêu hắn.
Chỉ là, kể cả là thật, nàng lại có nỗi khổ tâm khác.
Đó là thân phận.
Thành Bích cũng không đơn giản chỉ là một nữ phu nhân hời hợt như vậy.
Khai Thần Thuật từ đâu mà có? Đại Đao cao thủ như vậy vì sao một lòng bảo hộ nàng?
Yên Vương vì sao không thu nhận mẹ con nàng, nhưng vẫn chu cấp?
Thủ hạ Hoa phủ của nàng từ đâu mà có, vì sao luôn một lòng trung thành?
Nàng rút cục ở Hà Bắc để làm gì?
Nếu ai còn nhớ, Kỷ Yên Nhiên ở Trường An Thất Tú các…
…
Lăng Phong ngồi xuống cái bàn giữa phòng, cũng suy nghĩ gì đó.
Nói ra thì, Lăng Phong căn bản không biết gì về quá khứ Thành Bích.
Nói đúng hơn là, hắn không muốn biết. Mất công gợi lại chuyện gì đó của nàng và Yên Vương, mất vui.
Vốn dĩ trước kia hắn chỉ nghĩ tán tỉnh nàng, xem như kiếm một lần “tình một đêm” thôi. Vậy thì quan tâm quá khứ làm gì? Xem nàng ta có bị AIDS hay không chắc? Bệnh đó bây giờ còn chưa có đâu.
Nhưng là, sau hôm nay hắn thực sự nghiêm túc. Bởi vì hắn phát hiện mình đã yêu nàng ấy, thậm chí muốn lấy nàng làm vợ.
Thành Bích tuy hơi khó quản một chút, thế nhưng tính cách tỉ mỉ của nàng lại rất phù hợp làm vợ cả.
Còn chuyện trinh tiết, Lăng Phong là người hiện đại, hắn không để tâm lắm.
Lại nói, nhiều đại thần xuyên không, đều vỗ ngực đem theo văn minh, đại khái cả thiên hạ chỉ có ta là kẻ tiến bộ. Tiếp đó luôn mồm ta đây xem trọng nữ nhân, khiến nha hoàn chùi chân cũng vì thế mà hâm mộ, nguyện một đời đi theo thiếu gia bla bla.
Thế nhưng, đến lúc lên giường lại vẫn rất cổ hủ. Nữ chính nào cũng phải nguyên bao.
Chỉ nghe Thành Bích nói:
– Ta sinh ra ở Giang Nam…
– Chẳng trách nàng xinh đẹp như vậy.
Thành Bích lại chẳng hề vui vẻ, nàng đã rơi vào ký ức buồn bã kể:
– Ta nhớ có một năm gia tộc bị kẻ xấu cướp phá. Cha mẹ dẫn ta rời nhà lưu lạc khắp nơi. Chỉ là kẻ địch tai mắt quảng đại, rút cục vẫn tìm được…
– Có một ngày, tiết trời cũng ẩm ướt giống như thế này, bọn chúng tìm đến chỗ ba người chúng ta. Cha ta đánh chúng, rồi đuổi theo muốn trừ sạch đi. Chỉ không ngờ đến, cha vừa đi không lâu, thì bọn chúng quay lại. Hóa ra kia chỉ là kế điệu Hổ ly sơn. May là mẹ ta cũng biết võ công, sau cùng đem ta chạy đến một căn nhà hoàng bỏ lại…
– Ta cứ ở đó một mình vừa đói vừa sợ, trời còn đổ mưa sấm chớp đùng đùng. Lúc đó, ta chỉ biết khóc mãi không thôi, khóc đến nỗi khàn cả cổ họng. Mãi chập tối, đám người kia lại quay lại, nhưng mẹ ta thì không đi cùng. Ta trốn ở đó, nghe mang máng bọn chúng nói chuyện, mới biết cha mẹ đều đã…
Nói đến đây giọng Thành Bích vô cùng trầm buồn, ẩn ẩn căm hận:
– Ta sợ hãi tột độ, đợi chúng bỏ đi liền bỏ chạy ra ngoài. Ta chỉ biết chạy, chạy mãi không thôi, cũng không quan tâm sau lưng còn có người hay không…
– Đến một con suối nhỏ, ngày thường nước chỉ ngập đến mắt cá chân. Hôm đó, trời mưa nước dâng lên cao, lại rất lạnh. Khi ta lội đến giữa dòng, cả người đã lạnh cóng không còn cảm giác. Ta cảm thấy mình đã chết, toàn thân mất hết tri giác…
Lăng Phong nghe vậy cũng trầm giọng:
– Về sau, làm sao nàng sống sót?
– Chắc do mệnh của ta vẫn chưa dứt. Lúc tỉnh dậy mới biết được một người cứu sống. Người đó tu luyện trên tiên sơn, cũng chính là sư phụ dạy Khai Thần Thuật cho ta. Hắn nói thể chất ta đặc biệt, không thể luyện khí, nhưng có thể luyện thần. Lúc đó ta cũng không hiểu thần khí là cái gì, chỉ biết học được bản lĩnh là tốt rồi, sau này còn tìm đám người kia trả thù. Chỉ là, sau này mới biết, kẻ thù mà ta cần tìm lại không đơn giản. Ta cùng sư huynh Đại Đao lần theo dấu vết, lưu lạc đến Hà Bắc…
Thành Bích phu nhân kể đến đây thì dừng lời.
Lúc ở Hà Bắc Lăng Phong đều nghe người khác nói Thành Bích phu nhân xuất thân tiểu thư khuê các, ăn sung mặc sướng mới thành “đệ nhất mỹ nữ” Hà Bắc, rồi được Vương gia để ý. Không nghĩ nàng lại có tuổi thơ như vậy. Xem ra mấy lời kia chủ yếu là kẻ ghen ghét thêm mắmy muối vào.
Chỉ là, Lăng Phong có cảm giác, dường như nàng kể chuyện cũ, còn để dẫn dắt hắn vào một chuyện khác.
Thôi, bất kể lời nàng thật giả thế nào, tâm trạng nàng là thật.
Lăng Phong nhìn sang.
Nàng ấy đầy vẻ tịch mịch ưu sầu. Giống như đang chờ Lăng Phong ôm lấy.
Lăng Phong rất muốn ôm nàng vào lòng, nhưng hắn sợ làm vội vàng nàng sẽ phản kháng, vì vậy chỉ lại gần ngồi cạnh, nhè nhẹ cầm lấy tay nàng an ủi. May mắn, Thành Bích không giật tay ra như vừa nãy.
Hắn chậm rãi nói:
– Nơi ta sinh ra ở rất xa, cha mẹ ta chắc vẫn sống tốt, nhưng ta vĩnh viễn cả đời này cũng không thể quay về gặp bọn họ.
Thành Bích bất giác quay đầu nhìn Lăng Phong.
Lăng Phong không để ý, hắn cũng đã rơi vào cảm khái:
– Kỳ thực, ta đã chết một lần. Nàng tin không?
Thành Bích gật đầu. Nàng bỗng cảm nhận được Lăng Phong khác hẳn, không hi hi ha ha như bình thường.
Đột nhiên nàng cười khúc khích:
– Ta còn tưởng ngươi là một kẻ vô lại, chỉ biết chiếm tiện nghi của nữ nhân cơ đấy. Hóa ra còn có mặt này.
Lăng Phong cười trêu:
– Thế nào? Bị mị lực của bổn công tử thu hút rồi đúng không? Chuyện nàng chưa biết còn rất nhiều đó, có muốn khám phá thử không?
Thành Bích xùy một tiếng, cả hai lại rơi vào trầm mặc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |