Đám Cái bang xung quanh thấy tình hình sinh biến, cũng đồng thời hô quát tấn công.
Chỉ là vừa xuất choáng, Lăng Phong liền cảm giác không đúng, giống như thần lực của mình vừa đánh vào không khí, không hề có tác dụng.
– Là ngươi?
– Là ngươi?
– Lại là ngươi?
Không phải một, mà là tận ba người nhận ra Lăng Phong.
“Gì đấy? Lắm kẻ địch như vậy?”
Phong ca nổi tiếng ở Kim từ lúc nào vậy? Ở Tống đất chật người đông, lăn lộn 3 năm trời vẫn chả ma nào nhớ tên. Không ổn, danh tiếng quả thực xuất ngoại. Nói vậy nếu đổi quốc tịch sang Kim, không chừng có thể làm nên sự nghiệp vẻ vang cũng nên.
Lăng Phong mồm lập tức chối:
– Chắc không phải ta, các vị nhầm người.
– Ngươi còn nói không phải? Ngươi có ra tro lão tử vẫn nhận ra được.
Lăng Phong vuốt mũi khinh bỉ, lời kịch này phim chưởng rất hay có.
– Hừm, là ta đấy, có vấn đề sao?
– Đương nhiên có.
Một thanh niên tóc dài cao lớn vừa gằn giọng vừa vung chưởng nhanh như thiểm điện.
“Bùng”
“Oàm”
Có tiếng long ngâm vang lên.
Tiêu Thiên Phóng xông ra trước đỡ hộ Lăng Phong chưởng nọ.
Lăng Phong cả kinh lùi ra sau mấy bước. Có người đỡ hộ mà vẫn bị chấn lùi, thử nghĩ đích thân đỡ thì sẽ ra sao đây? Nội lực của Lăng Phong chỉ vừa mới tích góp được năm nay, dù có vận Cửu Âm thì miễn cưỡng thành vài năm, vào giang hồ vẫn chỉ đáng xách dép.
Kẻ nọ có thể đối chưởng ngang với Tiêu Thiên Phóng?
Thanh niên kia dùng chút tiếng Hán ít ỏi nói:
– Hàng Long Chưởng? Tiêu Phong?
Tin tức về Cái bang cũng chỉ ở Tống mới biết, ở Kim hoàn toàn không lưu truyền. Cũng giống như võ lâm Trung nguyên mù tịt về Thiên Nhẫn giáo. Giáo chúng Thiên Nhẫn có lẽ nghe đồn về Tiêu Phong của Cái bang, nhưng kết cục của Tiêu Phong ở Nhạn Môn quan lại không biết, vì vậy nhắc đến Cái bang cũng chỉ biết hai chữ Tiêu Phong.
Có điều kẻ kia đối chưởng xong liền nghĩ ngay đến Tiêu Phong, làm như Trung nguyên chỉ có Tiêu Phong mới đủ sức ngang với gã, không khỏi có điểm quá tự cao tự đại?
Tiêu Thiên Phóng nhíu mày:
– Tại hạ Tiêu Thiên Phóng, các hạ là người nào trong Thiên Nhẫn?
– Cũng Tiêu? Ngươi và Tiêu Phong quan hệ gì?
– Dám gọi thẳng tên sư phụ ta…
Tiêu Thiên Phóng hừ lạnh rút côn trúc từ sau lưng đánh tới.
– Thiếu chủ, để ta.
Một người cầm trượng lao ra.
“Boong”
Côn trượng va vào nhau, kình khí tỏa ra, một chiêu liền định ra tu vi của nhau. Xem ra Tiêu Thiên Phóng vẫn nhỉnh hơn.
– Hừ, cũng có chút năng lực đấy. Thiên Nhẫn Hộ Giáo sứ Ngột Ngạt, hân hạnh.
“Ngột Ngạt? Tên cũng quá tinh túy đi.”
Lăng Phong nheo mắt nhìn lại, hóa ra là thằng này.
Đối phương mặc trường bào tím xám, tay cầm trượng, đầu trượng hình trảo năm ngón. Khuôn mặt gã vuông vức, trên trán có một hình xăm màu tím không rõ hình thù. Chính là tên giao đấu cùng Lăng Phong ở bãi đất ngoài Đại Danh.
Ba tên Hộ Giáo sứ thì Lăng Phong đã nhớ ra, nhưng tên xuất chưởng đầu tiên Lăng Phong vẫn không thể nhớ là ai.
Kỳ quái, Thiên Nhẫn giáo hắn cũng không biết mấy người. Ngoại trừ ba tên này, có lẽ chỉ quen Lâm Hàm Uẩn tự xưng giáo đồ của giáo này.
Đằng sau có tiếng hô quát:
– Tập trung bảo vệ cho vương tử.
Đám thân binh của Mộc Sinh đã ổn định lại, thấy có người đột nhập liền hô hào chế ngự. Có điều lúc này ngay bên ngoài còn có Cái bang và Phong Vân bang đánh vào, tên thân binh đội trưởng bèn nuốt nước bọt phất tay, quyết định bỏ luôn đám Lăng Phong. Dù sao cạnh Vương tử có Thiên Nhẫn Thiếu chủ cùng Hộ Giáo sứ, cũng không đến lượt bọn họ tham gia vào.
Hộ Giáo sứ Ngột Ngạt nói thầm bằng tiếng Nữ Chân:
– Thiếu chủ, người ta kể chính là kẻ này. Hắn ta là mật thám của Tống. Nếu ta nhớ không nhầm, hai tên đằng kia là đệ tử Cổ tộc và Đại Lâm tự. Không nghĩ lần này còn có cả Cái bang.
Nam Cung Bình nhíu mày.
Ngột Ngạt tiếp tục nói:
– Lần trước bọn ta suýt giết được hắn, chỉ là Công chúa ra lệnh để hắn thoát đi.
– Hàm Yên lại tha cho hắn?
Nam Cung Bình lúc này chân chính e ngại.
Gã đang nghi thần nghi quỷ Lăng Phong là đệ tử ngoại môn của sư phụ, Hàm Yên là Công chúa của giáo. Chẳng lẽ Hàm Yên đã biết, cũng đã ngả theo Lăng Phong?
Chỉ khổ cho Lăng Phong, cảm nhận sát ý của đối phương mà chả hiểu mô tê gì. Làm như hắn có ân oán ba đời với đối phương vậy.
– Từ từ, ngươi rút cục là ai? Với ta có thù oán gì?
– Hừ!
Nam Cung Bình hừ lạnh, sát ý bốc lên càng cao.
Tiêu Thiên Phóng bước chân ra trước, Tần Quyền ngay phía sau nhíu mày, Lăng Phong bỗng nói:
– Tiêu đại ca, Lục đệ, để ta…
Lăng Phong ghét nhất 2 loại người, một là đẹp trai hơn hắn, hai là bố láo hơn hắn. Kể cả kẻ này có nội lực thâm hậu thì đã sao? Còn chưa dở hết bài ra chưa biết mèo nào cắn mỉu nào.
Tiêu Thiên Phóng và Tần Quyền đồng thời kinh ngạc:
– Đệ à?
– Tứ ca, nổi không đó?
“Vl, nghi ngờ năng lực của ta như vậy?”
Gần đây có Cửu Âm trong tay, tự tin tăng cao. Lăng Phong ưỡn ngực:
– Yên tâm đi. Có chuyện ta chạy không ai đuổi nổi.
Anh em nghe vậy sùi bọt mép, còn tưởng Phong ca tính thế nào.
Tiêu Thiên Phóng liền gật đầu:
– Thôi được, đánh cẩn thận chút.
Lăng Phong cảm động rối rít, chẳng ngờ bị Tiêu Thiên Phóng hờ hững buông nốt câu:
– Đừng có làm mất mặt võ lâm Trung nguyên quá.
– Ặc!
Lăng Phong mặt xám đen.
Tiêu Thiên Phóng ôm mối hận của Tiêu Phong, không lúc nào không muốn chứng minh hắn và sư phụ luôn một lòng vì Trung nguyên. Vì vậy cứ hễ gặp người phương bắc, Tiêu Thiên Phóng liền xem như tử địch.
Lăng Phong rút đao, vận khí lan tỏa ra cánh tay.
Nam Cung Bình vừa nhìn thấy cây đao của Lăng Phong, đột nhiên tròng mắt co rút, giận càng thêm giận, phát sinh một cỗ khí thế bức người.
“Ngay cả đao của Đoan Hộ pháp cũng trong tay hắn?”
Cũng khó trách Nam Cung Bình, hắn vì ngôi vị thiếu chủ đa nghi quá nặng, nghĩ càng nghĩ càng xa.
Lăng Phong nếu biết suy nghĩ của đối phương, chỉ e sẽ lăn ra cười ngất, trí tưởng tượng của Nam Cung Bình cũng quá phong phú đi.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Xem ra lại là một cái họa trên trời rơi xuống.
Chỉ nghe “rít” một tiếng.
Cùng là đao, nhưng cây trong tay Lăng Phong và cây của Nam Cung Bình hoàn toàn khác biệt. Trong khi Lăng Phong ảm đạm không khác gì dao thái thịt ngoài chợ. Đao của đối phương lại nổi lên một tầng quang mang âm u kỳ lạ, lúc di chuyển phát sinh ra tiếng réo chói tai. Cũng dễ hiểu, một bên là đao đi mượn không quen tay, một bên là bội đao dùng nhiều năm.
Lần trước Nam Cung Bình ra tay chỉ dùng ám khí, cũng không có ý giết Lăng Phong. Lần này khác hẳn, vừa ra tay liền xuất toàn lực.
Người Kim chuộng dùng đao, Mộc Sinh cũng là dân luyện đao, vừa nhìn thấy thế đao của Nam Cung Bình liền lẩm bẩm:
– Xem ra tên này đã luyện thành Thực Nguyệt Tam sát rồi. Hừ, đáng chết, tiến bộ nhanh như vậy. Cũng may là em rể tương lai…
Thực Nguyệt Tam sát, ba tầng đao sát nhân “đoạn chi, phá não, phá tim”, là đao pháp trấn phái của Kim Quốc Thiên Nhẫn giáo.
“Choang”
“Choang”
Lăng Phong nhăn nhó.
Vừa giao phongg liền nhớ kẻ này là ai.
Hắn nhớ rõ tên này còn có một thứ đồ chơi bắn phi đao giấu dưới tay áo. Bởi vậy dự định áp sát bèn phải xem lại, miễn cho bị đối phương bắn thành con nhím.
Kỳ thực, kể cả hắn muốn áp sát, cũng là nói dễ hơn làm.
Cao Đào và Nam Cung Bình, căn bản là hai đẳng cấp khác biệt. Giờ này hai bên trái phải Lăng Phong đều là tầng tầng đao phong, có cảm giác đao của Nam Cung Bình chỉ chực chặt đứt tứ chi Lăng Phong, căn bản không thể thoát ra, đừng nói gì áp sát cận chiến. Đao còn chưa đến, kình phong sắc bén không gì sánh được đã đến, tiếng rít như quỷ gọi hồn làm tâm hồn người khác đều khiếp đảm, cực kỳ hãi nhân.
Cao thủ dùng đao Lăng Phong không phải chưa gặp qua. Đại Đao Quan Thắng, Lý Thành, thậm chí Mộc Sinh ở kia Lăng Phong đều đã đấu qua. Nhưng không ai sát ý nặng như tên này.
Chẳng lẽ đêm đó trên thuyền để lộ ra khí độ tiêu sái hơn người, mới khiến đối phương ghen tị phát cuồng?
“M*, công. Bằng không để hắn cứ chém nữa, không sớm thì muộn cũng toi.”
Nghĩ là làm. Liền bất chấp đao phong trước mắt, lộn người ra sau.
Trong sát na nguy hiểm ngắn ngủi, Lăng Phong rơi vào một trạng thái khá kỳ lạ, vừa vô thức vừa tự nhiên. Hắn bỗng nhớ đến khẩu quyểt Hoạt Bất Lưu Thủ mà lão đùi gà chỉ cho, dường như ngộ ra điều gì. Thân thể không tự chủ được rung lắc một cái.
– Ảnh?
Tiêu Thiên Phóng và Tần Quyền đồng thời ngạc nhiên.
Nhìn từ xa có thể thấy, mỗi nhịp Lăng Phong di chuyển đều để lại những tàn ảnh mờ mờ.
Tiếp đó, lại thấy Lăng Phong lại sử ra một chiêu vô danh. Thế đao đơn giản, nửa quyền nửa thương, vận khí cổ tay chém đao chếch 45 độ từ dưới lên, nhằm thẳng tay cầm đao của đối phương.
Xem xung quanh không ít người đều lạnh run, nghĩ thầm tiểu tử này điên rồi, ra chiêu đao không ra đao?
Đổi lại cũngg có người đồng tình thở dài, đã không thể thoát khỏi những chiêu sắc bén kia, cũng chỉ có thể liều mạng.
Nhân sĩ võ lâm phần đông thường có cùng một kiểu suy nghĩ, phải có bí kíp thật độc, vũ khí thật xịn mới bá chủ thiên hạ được. Đại khái phải cầm Ỷ Thiên kiếm đánh ra Độc Cô Kiếm pháp, luyện chưởng phải là Hàng Long Chưởng, còn đâu những thứ khác đều vứt đi.
Lăng Phong lại nghĩ khác.
Võ công cao thấp còn phải xem vào tay người nào. Đại ý võ công dù có thượng thừa vào tay kẻ kém cỏi thì cũng vô dụng. Và ngược lại.
Bí kíp độc môn quả thật đóng vai trò chủ đạo, nhưng không thể là tất cả.
Chẳng lẽ không luyện Hàng Long Chưởng thì không thể đệ nhất? Chẳng lẽ Lăng Phong không có quyền sáng tạo từ những chiêu tầm thường nhất. Ai dám khẳng định đao pháp vô danh sẽ không chút cơ hội trước Thực Nguyệt Tam Sát trứ danh của Nam Cung Bình?
Có điều, nói thì vậy, đêm nay Phong ca có lẽ phải chịu thiệt. Dù sao Phong ca là class đánh xa, lại đi chơi đao với người ta, ngay cả vũ khí còn là đồ đi mượn. Kẻ địch lại là thiếu chủ một giáo, nếu mà Phong ca đánh thắng được thì chẳng hóa kịch bản xxx m* rồi.
“Keng”
“Choang”
Không phải một, mà tận hai thanh âm chói tai vang lên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |