Mật thám Phong Vân

Phần 370

Trong một gian phòng dựng tạm cuối thôn.

Thành Bích nghe Lăng Phong sơ lược qua chuyện Mã Hồi và An thần y liền nhíu mi một lát nói:

– Nói như vậy, “Cửu gia” kia chính là kẻ giật dây Triều Lam? Mà còn đồng thời là kẻ hạ độc bá mẫu sao? Làm sao ta thấy hai bên rất khó liên hệ với nhau.

Lăng Phong chỉ miễn cưỡng gật đầu. Hắn cũng biết mình nghĩ hơi xa, nhưng không hiểu sao lại rất tin tưởng mình đoán đúng.

– Kỳ thực ta cũng chỉ giả thiết. Chẳng qua, cái Đoạn Cân kia có lẽ là một. Dù sao lần này ta nhất định phải điều tra đến cùng.

– Ta thấy…

Thành Bích ngẩng đầu định nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đăm chiêu của Lăng Phong liền thôi.

Nàng muốn khuyên Lăng Phong đừng điều tra sâu nữa. Cũng không phải vì nàng có gì ẩn khuất. Chẳng qua hiện tại Thành Bích chỉ mong sớm thoát ly vòng xoáy có một cuộc sống bình an. Nàng hắn và Như Ý, ba người sống đạm bạc mà hạnh phúc là đủ.

Chỉ là, chuyện này liên quan đến mẹ chồng tương lai, Thành Bích căn bản không thể nói thành lời.

Mà Lăng Phong vốn đang định nghiêm túc, liếc qua thấy bộ dáng Thành Bích đăm chiêu, thầm nghĩ việc này không nên khiến nàng lo lắng, liền cười nói:

– Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận. Nàng chẳng lẽ còn không biết bản lĩnh của ta sao?

Thành Bích vẫn không yên lòng nói:

– Ta biết chàng thân thủ có khác người. Chỉ là thiên hạ rộng lớn cao thủ như mây…

– Ta cũng không nói bản lĩnh đó.

– Vậy chứ bản lĩnh gì?

Thành Bích nhìn sang, chỉ thấy Lăng Phong gian xảo liếc mắt xuống chỗ nào đó nghiêm nghị:

– Tỷ dụ, tiểu đệ ta to!

– Xùy! Cái đó thì ích gì?

– Sao không? Hình như có ai đó hứa đêm nay tư thế nào cũng chịu thì phải…

Thành Bích cũng không phải lần đầu nghe hắn nói bậy, nhưng vẫn không nhịn được đỏ mặt:

– Không phải đang bị nội thương sao? Còn nhớ mãi không quên.

Lăng Phong lúc này đã không thể nhịn, bắt đầu động tay động chân. Mà Thành Bích cũng là nửa đẩy nửa kéo. Cổ nhân có câu nữ đầu 30 như lang như hổ. Kể từ khi hai người có thân cận da thịt, nàng so với Lăng Phong còn dễ bị kích thích hơn.

Lăng Phong một bên âu yếm, một bên nồng nhiệt hôn cổ gáy Thành Bích. Đang lúc không khí ẩm ướt, đột nhiên Lăng Phong rùng mình một cái, giống như có linh cảm không tốt, buột miệng hỏi:

– Như Ý đâu rồi?

– Ta để nó cho mấy nha hoàn rồi.

Thành Bích hai mắt đã nhắm hờ hưởng thụ, chỉ thuận miệng hàm hồ. Lăng Phong nghe vậy liền cười gian:

– Còn nói không muốn?

Thiếp hữu tình chàng hữu ý, hai người như củi khô lâu ngày gặp lửa, rất nhanh lại quấn lấy nhau. Chỉ chốc lát trong phòng đã tràn ngập tiếng thở dốc. Lăng Phong đã nửa thân trần, mà Thành Bích cũng chỉ còn áo lót, chuẩn bị đến đoạn công thành chiếm trại.

Chỉ là, ngay lúc hai người ôm nhau ngã ra giường lớn, thì…

– Mẫu thân!

“ĐM! Ông đã nghi rồi mà.”

Vừa nghe hai chữ gọi hồn kia, Lăng Phong lập tức ngẩng đầu lên trời.

Nha đầu này bình thường tuyệt nhiên chẳng bao giờ xuất hiện. Chủ yếu là tác giả cũng không có kinh nghiệm với lolicon, không biết viết sao, khụ. Nhưng cứ hễ Phong ca và Thành Bích âu yếm là lập tức có mặt, không sai một giây.

Chỉ thấy Như Ý hai tay ôm gối đứng ở cửa. Bô dáng nhỏ bé vốn rất đáng yêu, nhưng lúc này dưới hiệu ứng ánh sáng mập mờ, Lăng Phong nhìn thế nào cũng thấy giống phim kinh dị.

Thành Bích tuy đã bị khơi dậy tình dục, nhưng mẫu tính không cho phép nàng bỏ rơi con gái. Như Ý vốn dĩ yếu ớt, thời gian qua phải theo nàng và Lăng Phong bôn ba bệnh liên miên.

Thành Bích vội sửa sang trang phục, đưa tay vẫy Như Ý lại hỏi:

– Con sao lại sang đây?

– Con không ngủ được, ở đây lạnh quá.

Như Ý yếu ớt đáp, nhìn Lăng Phong hồn nhiên hỏi:

– Thập Nhất đại ca, ngươi sao cũng ở đây?

“Móa, cố ý, nha đầu này nhất định là cố ý chơi ta.”

– Ài, ta cũng… không ngủ được nha.

Lăng Phong không khỏi buồn bực nhả một câu, rút cục bỗng hiểu nỗi khổ của cha mẹ năm xưa. Nhà hắn hồi đó chỉ có 2 gian, sáng nào lão cha cũng bắt hắn dậy thật sớm, buổi trưa cũng không cho ngủ nhiều. Thì ra là để đêm về thằng con thèm ngủ…

Móa, tuổi thơ khờ dại.

Lầm bầm làu bàu ra khỏi miếu, nhìn trời chửi tác giả thất đức một câu, Phong ca đành bất đắc sĩ quay lại công tác mật thám. Lần này là một thân đồ đen.

Vì sao Phong ca phải mặc đồ đen?

Thì nói chung trên TV đều thế thôi. Nghe nói đi đêm mang đồ đen có thể tăng cường hiệu quả ẩn náu, hôn nữa còn khiến bản thân cảm thấy cool hơn. Vả lại thân là CEO kiêm founder của Hắc kỳ, mang đồ đen tuyệt đối không sai.

Mất nửa ngày tránh chó mèo, Phong ca quay lại khu nhà An thần y nọ. Đến nơi thì phát hiện một vấn đề phi thường nghiêm trọng.

Gian của họ An là gian nào?

Lúc chiều mải miết bám theo Mã Hồi, căn bản không để ý cái khu này xây cất lại giống nhau như vậy, chẳng khác nào chung cư. Ai, ngay cả cái bảng số nhà cũng không treo lên, lạc hậu.

Bất đắc dĩ, Lăng Phong đành phải căng thần lực quét một vòng.

Gian đầu tiên.

– Tiểu Linh, muội cởi ra trước đi, cho ta xem của muội.

– Không được, huynh trước.

– Ta nghe cha nói, nữ nhân tuân nữ tắc là phải cởi trước đó.

– Không, mẹ ta nói lần đầu phải quý trọng, nữ nhân chỉ phải nằm ra hưởng thụ thôi…

Lăng Phong không khỏi sinh nóng ruột, đậu móa hai đứa bây rút cục cởi hay không cởi. Một bên lại cảm khái xã hội tiến bộ. Mới có 13 14 ngay lông còn chưa mọc đủ đã tò mò súng đạn.

Phong ca đêm nay bị mất ăn, đương nhiên chướng mắt thằng khác, liền vờ hắng giọng hô:

– Tiểu Linh, muội đang ở đâu? Đêm nay đã hứa cho ta lần đầu của muội mà?

Bên trong lập tức có tiếng cãi cọ:

– Ai gọi ta đấy?

– A, vậy mà cô dám nói lần đầu phải quý trọng.

– Hứ, tuy ta có thử qua với A Ngưu đầu thôn, nhưng với ngươi thì là lần đầu còn gì?

– Chia tay chia tay. Ta đi tìm Tiểu Phượng. Tiểu Phượng mông to hơn ngươi.

Sau đó là một đoạn hỗn loạn. Phong ca không khỏi tặc lưỡi. Cũng mặc kệ đoạn tiếp theo ra sau, thâm tàng bất lộ dời sang căn tiếp theo.

Vẫn là một cặp nam nữ, chẳng qua tuổi đã 30 có hơn. Nữ nhân mị nhãn như tơ nằm dài trên giường. Tên nam nhân bộ dáng khô héo ngồi cách hẳn ra xa, tay cầm một quyển trục, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm ngâm nga cái gì “Tử nói thân thể là vàng bạc…” các loại lời nhảm.

Vốn định phá tiếp uyên ương, có điều Phong ca ngẫm lại liền đổi chú ý.

Làm nam nhân, đến tuổi này không dễ trôi chút nào. Mỗi ngày công tác trở về, đêm xuống nghe câu “chàng ơi thiếp muốn”, có thể vung thương ra trận. Nửa canh giờ sau nếu thêm một lần “thiếp muốn”, miễn cưỡng vét chút thể lực vẫn trụ được. Nhưng nếu hai cái nửa canh giờ tiếp vẫn còn nghe câu “thiếp còn muốn”, ngươi sẽ thấy cuộc sống này rất khó qua.

Đương nhiên, nếu ngươi nhận được vai chính, có thể yêu cầu biên kịch ném ra một cái bí kíp ngự nữ thất truyền. Nhưng nếu gặp biên kịch có lương tâm nghề nghiệp, thế thì ngươi buộc phải tiết chế một chút, kẻo có ngày hối không kịp.

Chẳng qua, nhân huynh đây coi bộ vẫn hơi thiếu kinh nghiệm.

Lăng Phong liền lò mặt vào cửa sổ, tên trung niên kia ú ớ chỉ chỉ:

– A, trộm…

– Suỵt, là thần tiên không cần kêu. Đưa giấy đây bản tiên ghi cho cái bí kíp.

– Bí kíp?

Lăng Phong liếc mắt về giường lớn, tên trung niên coi bộ cũng có chút đầu óc, thật thà đưa quyển trục sang. Lăng Phong lặng lẽ ghi xuống vài chữ, xong xuôi khinh thân rời đi. Tên kia hoàn hồn trở lại nhìn xuống, chỉ thấy một đoạn thiên thư.

“Dùng tay, năm ngón”.

Chỉ lát sau, sau một tiếng cao vút kỳ quái là một tiếng tê tâm vang lên:

– Chàng nha, học được cái này từ ai vậy, làm thiếp thích muốn chết.

– Không thấy ta mấy hôm nay đọc sách đó sao?

– Thì ra sách thánh hiền cũng dạy những thứ này? Đúng là thánh hiền có khác, từ nay… từ nay chàng chăm chỉ đọc sách vào đó.

Kẻ nào đó bên ngoài nghe thấy không khỏi thở dài. Đáng ra bản thánh còn có thể dùng hẳn pháp bảo giúp ngươi, đáng tiếc hàng của chị nhà năm ngón còn lọt được, bản thánh lực bất tòng tâm.

Nói rồi lại lặn một đường sang gian khác.

Trái với hai gian trước, cảnh tượng lần này phi thường mãnh liệt. Chỉ thấy dưới ánh nến mờ mờ, một vị mồm ngậm vải lụa tay vịn thành giường mồ hôi lưng nhễ nhại, phía sau một vị đang điều chỉnh tư thế.

Móa, tư thế truyền thuyết… Từ từ, có gì đó không đúng.

Cẩn thận nhìn lại, Lăng Phong suýt chút ngã lầu.

“Đù móa hai đực, làm đau mắt lão tử.”

Phong ca là người hiện đại, không kỳ thị LBGT, nhưng cũng sẽ không tình nguyện nhìn bọn họ làm cái kia cái kia. Hắn lập tức tắt thần lực quay đầu muốn chạy. Nhưng đột nhiên lại thấy có gì không đúng. Bộ dáng hai tên kia rất quen.

Nhịn đau mắt nhìn lại, hóa ra chính là lão thần y và thôn trưởng Mã Hồi.

Móa, lúc chiều ca đoán lão thôn trưởng có vấn đề mà, nhìn cái tướng đi là thấy nghi rồi.

Xem không xong, bỏ đi cũng không ổn. Phong ca đành chịu khó bịt tai ngồi ngoài cửa sổ chờ. Không biết James Bond đồng chí nếu gặp phải tình huống này liệu có chống mắt xem hết không. Chứ điệp viên James Lăng cứ nghĩ đến đã muốn nôn ra.

Ước chừng một khắc thời gian trôi qua, Lăng Phong liền cẩn thận thả thần lực lần hai.

Phát hiện bên trong chỉ còn An thần y nằm trên giường, Mã Hồi đã biến mất.

Lăng Phong rút một miếng phi đao cùi, vừa định làm quả hù chết đối phương tiện bề tra hỏi, bên tai bỗng nghe tiếng gió sạt qua.

“Vù”

Đạp không lộn một vòng nhìn lại, phát hiện cửa sổ bên cạnh xuất hiện một vị huynh đệ đồng môn, cũng đồ đen nhưng không mang che mặt.

Con hàng vừa đến mở lời trước:

– Thủ pháp khá đấy. Đường môn?

– Phong môn.

Phong ca cười khẩy một cái, tên kia lại giành nói trước:

– Cười gì? Ngươi nhất định đang nghĩ ta không che mặt, đã bị lộ mặt đúng không?

– Ta… ờ, ngươi nghĩ chuẩn đấy.

Lăng Phong hàm hồ đáp, tên nọ ngạo nghễ cười:

– Vô ích, ông đây mang mặt nạ da người.

Lăng Phong yếu ớt hỏi:

– Vậy ngươi còn thay đồ đen làm gì?

– Ờ nhỉ!

Tên kia gãi gãi đầu. Kỳ thực hắn lúc ra đi cũng đã nghĩ qua chuyện này một lần, nói chung quan điểm không hẹn mà giống với Phong ca, đồ đen nó mới ra dáng sát thủ thôi. Không lẽ mang đồ hiphop.

– Hừ, đồ đen hay không đen thì liên quan gì? Ngươi nhìn thấy ta, vậy thì trách ngươi số mệnh không tốt thôi. Lão tử đành xử luôn một thể.

Lăng Phong làm bộ sợ hãi giơ tay:

– Trước khi động thủ xin phép hỏi một câu.

– Ngắn gọn!

– Ngươi được Cửu gia phái tới thủ tiêu An thần y?

– Cửu gia gì? Không phải.

Lăng Phong lập tức vuốt cằm:

– Vậy thì kỳ quái. Ta được dặn dò ở đây chờ, bảo hắn tạm dừng tay.

– Gì? Cửu gia dạo này còn có vụ hai người một nhiệm vụ?

Tên kia kinh hãi, nói xong câu mới phát hiện bị lừa.

Lúc này, bên trong An thần y đã tỉnh. Nhân lúc hai tên sát thủ tán gẫu chuyên môn, lão gói ghém gì đó lén lút muốn chuồn đi. Chỉ là…

“Két”

An lão đại mông đau hành động bất tiện, giơ chân không đủ cao đạp phải cánh cửa.

– Muốn trốn?

– Từ từ!

Sát thủ và Lăng Phong đồng thời đánh ra ám khí. Một loạt phi châm cứ thế phóng loạn xạ.

“Lộp cộp”

Lăng Phong và tên sát thủ lập tức như hai con báo trong tối nhìn nhau. Bọn hắn tạm nhìn ra, hai bên nếu chỉ nói thủ pháp coi như ngang ngửa.

Cả phòng tối om, cũng không rõ ai giành nói trước:

– Lão An, ở đâu thì ở đó.

“Phụt”

Căn phòng bỗng vụt sáng. Chỉ thấy lão An đang bồ lòm còm dưới đất, trong tay là một cây nến sáng trưng, còn nhoẻn miệng cười rất tươi.

– Ngươi đốt đèn làm gì?

– Không phải vừa hỏi ta ở đâu sao? Không cần nữa à?

“Phụt”

Đèn lại tắt.

– Đại ca, ngươi làm ơn phối hợp chút đi…

“Soạt”

“Phụp”

– Ááá…

– Làm sao làm sao? Ai bị thương rồi?

– Là ta…

– Ta là ai nha?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Phần 311
Phần 312
Phần 313
Phần 314
Phần 315
Phần 316
Phần 317
Phần 318
Phần 319
Phần 320
Phần 321
Phần 322
Phần 323
Phần 324
Phần 325
Phần 326
Phần 327
Phần 328
Phần 329
Phần 330
Phần 331
Phần 332
Phần 333
Phần 334
Phần 335
Phần 336
Phần 337
Phần 338
Phần 339
Phần 340
Phần 341
Phần 342
Phần 343
Phần 344
Phần 345
Phần 346
Phần 347
Phần 348
Phần 349
Phần 350
Phần 351
Phần 352
Phần 353
Phần 354
Phần 355
Phần 356
Phần 357
Phần 358
Phần 359
Phần 360
Phần 361
Phần 362
Phần 363
Phần 364
Phần 365
Phần 366
Phần 367
Phần 368
Phần 369
Phần 370
Phần 371
Phần 372
Phần 373
Phần 374
Phần 375
Phần 376
Phần 377
Phần 378
Phần 379
Phần 380
Phần 381
Phần 382
Phần 383
Phần 384
Phần 385
Phần 386
Phần 387
Phần 388
Phần 389
Phần 390
Phần 391
Phần 392
Phần 393
Phần 394
Phần 395
Phần 396
Phần 397
Phần 398
Phần 399
Phần 400
Phần 401
Phần 402
Phần 403
Phần 404
Phần 405
Phần 406
Phần 407
Phần 408
Phần 409
Phần 410
Phần 411
Phần 412
Phần 413
Phần 414
Thông tin truyện
Tên truyện Mật thám Phong Vân
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện xuyên không
Ngày cập nhật 01/04/2021 21:49 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đạo mộ bút ký – Quyển 4
Phần 56 Bác sĩ trong đoàn A Ninh kiểm tra vết thương cho chúng tôi, tiêm một liều kháng viêm và vắc xin phòng bệnh lây truyền qua động vật, vết thương bị rách quá to cũng được rửa sạch và khâu lại. Mông Bàn tử bị thương nặng nhất, khiến hắn chỉ có thể nằm sấp mà ăn uống. Chúng tôi đã sắp chết đói đến nơi rồi, mặc dù thức ăn không nhiều lắm, nhưng người dẫn đường của nhóm A Ninh nói nơi này gió nhẹ, nhất định có đường ra, không cần quá lo lắng làm gì. Chúng tôi ngốn rất nhiều thức ăn chứa đường, các bộ phận trên thân thể đã dần dần lấy...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Vĩnh Hằng – Quyển 2
0 Huyết Mai hóa thành cầu vồng bay đến với tốc độ kinh người, nhấc lên một tràng thanh âm xé gió chói tai cực nổi bật trong đêm khuya, nàng vừa tới gần thì Trung Phong cũng ầm ầm nổ vang, tiếng vang truyền khắp bốn phía. Trong tông môn, Huyết Mai luôn bá đạo. Cho dù nàng có làm chuyện gì, cho dù chuyện đó không tính là bá đạo gì, thế nhưng vì cha nàng chính là Vô Cực lão tổ, cho nên trong mắt người khác đều là bá đạo cả. Điểm này mấy năm trước Huyết Mai đã hiểu rõ. Do vậy, mỗi lần làm gì, nàng cũng dứt khoát bá đạo đến cùng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lục Thiếu Du – Quyển 47
5 Trong một tòa đình viện tĩnh mịch, đẹp đẽ có một bé gái ước chừng năm sáu tuổi đang ngẩng đầu, đôi mắt to đen nhánh nhìn một nữ tử có khuôn mặt tinh xảo. Nữ tử này nắm bàn tay nhỏ bé của bé gái vào trong lòng bàn tay, thân ảnh xinh đẹp mặc một bộ váy dài, đôi mắt trong sáng mà thanh tịnh, rực rỡ như sao, mái tóc trắng tung bay sau lưng, nhìn qua giống sáng long lanh. Nữ tử lung linh nhìn qua bé gái, bộ váy dài màu xanh trắng giống như bạch ngọc khẽ điểm một chút màu xanh, toàn thân không có bất kỳ trang sức nào, vô...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng