Mật thám Phong Vân

Phần 382

Nói sao, trưa nay bị Thiên Diện đuổi tan tác, quần chúng thoát được nửa đường lại không biết bị thằng mất dạy nào mật báo quân binh chặn đánh. Quần chúng vòng vèo mãi mới bò được đến Mã Chủng thôn, thì toàn thân đều đã mệt chết. Bây giờ cứ có tiếng động bất thình lình anh em đều tim đập chân run.

Đưa mắt nhìn ra cổng tìm xem ai vừa lên tiếng, chỉ thấy một tên thanh niên mặc đồ đen tiến vào.

Đồ đen không vấn đề, dạo này nghe nói màu đi khách chủ đạo. Thế nhưng trên mặt lại còn mang cả khăn bịt mặt.

Tình huống gì? Thấy ở đây toàn là đỉnh danh cao thủ, định thời trang sát thủ gây ấn tượng sao?

Thành Bích lại là người đầu tiên nhận ra người nọ là ai, nàng chỉ đánh mắt ra hiệu với hắn, cũng nhoẻn miệng cười một cái. Oan gia này, lại muốn làm gì mà ăn mặc như vậy?

Mặc dù nàng che nửa mặt, nhưng tiếu nhan vừa lộ liền điên đảo chúng sinh. Cả đám anh hào liền một bộ bừng tỉnh.

Thì ra nàng ta thích phong cách này, bẳng không làm sao lại cười rồi? Con m* nó thằng nhãi kia lại là thằng nào. Khẳng định là từ chỗ nào đó nghe ngóng được sở thích của mỹ nhân, liền nhân lúc quần chúng tranh cãi chuồn đi kiếm phục trang cosplay làm vui lòng người đẹp. Thật là quá cơ hội đi.

Lập tức có tiếng chửi bới:

– Ngươi là ai? Không biết đây là hội nghị lục lâm cao cấp sao? Lại còn ăn mặc ngoại đạo như vậy?

Tên mới tới ung dung tiến vào cười nói:

– Khụ, tại hạ là… nhân sĩ tự do, haha.

Cả đám lập tức nhìn nhau. Giọng không quen lắm nha, không phải người trong trại nào cả thì phải. Đầu gấu bản địa Mã Chủng thôn?

Mà ngay cả bên Trường Phong tiêu cục, chỉ trừ Thành Bích ra kể cả Tiêu Thiên Phóng Đại Đao cũng đều một bộ mù mịt. Chỉ nghe Thành Bích cười nói:

– Long tiêu đầu đến rồi sao?

Đại Đao Tiêu Thiên Phóng đều đồng loạt nhìn sang. Đại Đao còn đỡ chút, không có ác ý với Thành Bích lão tử cũng kệ ngươi là ai. Tiêu Thiên Phóng lại hoàn toàn mờ mịt. Trường Phong chúng ta từ lúc nào có tiêu đầu họ Long? Tiêu Thiên Phóng thân là tổng tiêu đầu lại chẳng biết gì?

“Long tiêu đầu” nọ chỉ vuốt vuốt mũi cười cười, ngoan ngoãn đứng vào hàng ngũ Trường Phong.

Vốn dĩ hắn đã định không đến, nhưng bị Thiên Diện làm cho phải đến. Cũng không phải muốn tham dự bàn luận đại kế tạo phản cái gì, chủ yếu muốn tìm Thành Bích nhắc nàng một chút. Đại khái chốc nữa đừng về phòng vội, tìm chỗ khác trọ, giải thích thế nào thì đang nghĩ. Nói chung làm sao đừng chọc Diện tỷ là được.

Có điều vì lục trưa lỡ đóng vai phe hộ tiêu, cũng đánh qua vài tên, chỉ e trong đây có người nhận ra hắn. Cho nên rút cục mới phải ăn mặc phong cách che mặt một chút. Còn gắng dùng khẩu âm Hà Bắc. Phong ca đi đây đi đó nhiều, cũng có tài lẻ giả giọng, cho nên vừa nói ra ngay cả người quen như Tiêu Thiên Phóng cũng không nhận ra.

Chỉ có Thành Bích là không dựa vào giọng nói cũng biết là ai.

Nói sao, từng cùng ta chăn gối, ngươi có ra tro ta cũng nhận ra. Ây, lời này có chút Kim Dung. Nói chung, nàng không thiếu cách nhận ra Lăng Phong, tỷ dụ dáng người kiểu tóc ánh mắt hay thói quen vuốt mũi của hắn.

Lúc này, Lăng Phong đang nhìn lại hiện trường.

Ở đây đã tập trung không ít nhân sĩ. Mấy người Triều Lam thì Lăng Phong tạm nhìn ra, nhưng cạnh đó vài vị có vẻ “đức cao vọng trọng” thì Lăng đại gia có chút sờ không tới.

Lăng Phong còn chưa kịp hỏi đã có kẻ không quên màn nhoẻn miệng cười của Thành Bích, gây sự hỏi:

– Hóa ra là Long tiêu đầu. Còn trẻ như vậy đã làm đến tiêu đầu, khó gặp khó gặp…

A, con hàng vai phụ nào đây?

– Làm sao. Lại không biết, ở đây ai đức cao vọng trọng nhất? Tại hạ muốn chào một chút.

Chúng nhân đều bật ngửa. Hỏi kiểu này là muốn đánh nhau chứ chào m* gì?

Có kẻ dõng dạc giới thiệu thay:

– Hừ, đây là Sử Trang chủ và Cái bang Tống Trưởng lão.

Tống Trưởng lão này chính là người từng pk với Tiêu Thiên Phóng ở Ngô gia trang nọ, Lăng Phong vẫn còn chút ấn tượng. Còn lại kẻ khác có đưa hẳn facebook ra hắn cũng chưa chắc biết, nói gì chỉ mỗi 3 chữ “Sử Trang chủ”.

Lăng Phong liền lôi bừa một đoạn kịch trong phim ra nói:

– Ra là Tống Trưởng lão. Không biết vị Sử Sử là môn phái nào? Ài, nói chung ta đã sớm kính đại danh các vị từ lâu.

Tống Nguyên An còn đỡ chút, một bộ tiếng tăm lão phu xem như không tệ tủm tỉm đắc ý. Nói sao, hôm qua nếu không có lão phu dẫn người đến kịp, chúng nhân sĩ chỉ e đều bị Thiên Diện cho lên bàn thờ hết.

Vị còn lại, Sử Trang chủ, mặt mày lại đen thui.

Tiểu tử này đến cùng có muốn lăn lộn hay không? Muốn làm tiêu đầu, có là tiêu cục nhỏ cũng phải đi lại 3 5 năm giang hồ mới lên được. Thế mà cao thủ thế hệ trước không chịu tìm hiểu gì, lại còn dõng dạc kính đại danh từ lâu?

Sử Trang chủ liền ra vẻ lạnh nhạt:

– Long tiêu đầu tuổi trẻ vào giang hồ không nên khinh cuồng, về sau chịu khó tìm hiểu thế hệ trước một chút mới tốt…

Lão ta còn chưa kịp răn cho hết câu, đã bị Phong ca giơ tay ngăn lại:

– Haha, hiểu lầm. Áo quần ngài nát như bị ai đánh, ta nhìn một cái là biết Cái bang Tống Trưởng lão. Ta chỉ tò mò vị mập mạp này…

Đám người ngã ngửa lần hai. Bởi vì, người mập mạp mới là Tống Trưởng lão. Phong ca kỳ thực chỉ nhớ từng gặp Tống trưởng lão, chử thật ra mặt thì… không nhớ. Còn Sử Vũ Thi te tua, chính là vì bị Thiên Diện đánh.

Sử Vũ Thi lau mồ hôi bực bội:

– Hừ, bản nhân Vạn Thú sơn trang Sử Vũ Thi, được người đời xưng hiệu Long Hổ Bá Vương. Từ lâu đã nghe danh Trường Phong tiêu cục khinh người, hôm nay mới được tận mắt thưởng thức, quả nhiên lời đồn không sai.

– A, Long Hổ Bá Vương luôn? Hân hạnh hân hạnh. Còn chuyện kia, thì… đi lại giang hồ mà, phải khinh người mới được…

– Gì?

Sử Vũ Thi mặt tái xanh.

– A, nhầm nhầm. Ý ta là, không khinh người không được.

Sử Vũ Thi thổ huyết. Chúng nhân tặc lưỡi sợ hãi.

Chưa hết, lại thấy thằng này quay sang Triều Lam:

– Triều Minh chủ, đã lâu không gặp.

Chúng nhân thở phào.

Rất tốt, ít nhất Hạo Khí Minh còn có Triều Minh chủ có danh vọng, cuối cùng cũng được thằng nhãi kia kính trọng.

Còn chưa thở xong một hơi…

– Ngài vừa bị táo bón sao, khí sắc coi bộ không tốt lắm?

Chúng nhân mặt đen, thằng nhãi này, hết cách.

Ngô Dụng lúc này lại phẩy quạt nheo mắt:

– Vừa rồi Long tiêu đầu nói đến “kịch bản” nào đó trên Lương Sơn, không biết có thể nói rõ một chút?

– Kịch bản gì? À, là “Thủy Hử”.

– Bến nước?

Ngô Dụng nghe không hiểu. Lăng Phong chỉ thở dài. Nói hay không? Nói ra liệu có bị tính là tiết lộ thiên cơ, bị đoản thọ hay không đây?

Rút cục thầm nghĩ bản thân là dân xuyên không, liền sổ tử âm phủ còn bị đánh sai, còn sợ thiên lôi đánh trúng không bằng, hắn nói:

– Một đoạn cố sự, gọi là “108 anh hùng Lương Sơn Bạc”. Gì chứ Trí Đa Tình Ngô Dụng, Nhập Vân Long Công Tôn Thắng, Tích Lịch Hỏa Tần Minh, Cửu Văn Long Sử Bân, Hắc Toàn Phong Lý Quỳ… Nói chung tất cả các ngươi đều có tên hết, ta vừa gặp liền biết ngay.

Triều Lam Ngô Dụng không hẹn mà cùng nhìn nhau.

Cả hai đương nhiên không thể nghĩ đến cái gì tiểu thuyết. Mà ngược lại đang nghĩ, không lẽ đã bị chống khủng bố lên danh sách… tiêu diệt?

Đúng lúc này, Công Tôn Thắng, vẫn với đạo bào bát quái to đùng bước ra cười khẩy:

– 108 Người cơ đấy? Kia rõ ràng là Thiên Cương Địa Sát mà ta vẫn kể. Bây giờ lại thêm mắm muối lòe người khác? Các vị chớ nên nghe hắn…

Lăng Phong không khỏi giật mình.

Tính tới tính lui bịt mặt giả giọng lại quên béng tên mũi trâu này. Thằng này nhưng lại không dùng tai mắt bình thường để nhìn quân địch.

Chẳng qua gã cũng không có mặt trưa nay, chắc cũng không thể thần thông đến mức nhìn ra ngay Phong ca.

Chỉ là, Phong ca mà đã lo cái gì cái đó tới…

– Chờ chút, làm sao bần đạo thấy ngươi có gì đó quen…

Chưa hết câu đã bị Ngô Dụng giành mất:

– 108 Anh hùng Lương Sơn Bạc? Tại hạ là Trí Đa Tình?

Công Tôn Thắng ba hoa “tướng hồn phụ thể”, chẳng bao giờ khiến Ngô Dụng tin lấy nửa chữ. Nhưng ba chữ “Trí Đa Tình” của Lăng Phong thì khác.

Hạo Khí Minh vốn dĩ chỉ có Triều Lam có ngoại hiệu Thiên Vương. Đùng một cái Công Tôn Thắng tự xưng Nhập Vân Long. Trước nay Ngô Dụng chỉ được xưng là Ngô quân sư, Ngô tú tài, cảm thấy bản thân có học nhất trong đám, thế mà cái ngoại hiệu lại không có, còn thua cả tên đạo sĩ rất mất mặt. Mấy hôm vắt óc chọn mãi ra mới được một cái tên hoành tráng, “chính là Trí Đa Tình”. Còn chưa kịp nói đã bị Lăng Phong nói mất. Không thể không hãi.

Công Tôn Thắng vẫn không hết hoài nghi:

– Chờ chút, chư vị, kẻ này…

Lại bị đám Lý Quỳ Tần Minh gì đó tranh nhau nói:

– Ê lão tử là Hắc cái gì Phong cơ?

– Tích Lịch Hỏa? Hay đấy hay đấy. Từ nay ông sẽ dùng nó.

Mấy tên này đều là dân ít chữ, xưa nay làm gì có cái ngoại hiệu nào, lập tức rào rào cười nói. Có mấy tên vô danh tiểu tốt còn gặng hỏi Lăng Phong ngoại hiệu của mình, làm Phong ca dở khóc dở cười. Bạn hữu năm đó xem Thủy Hử chỉ nhớ tầm 10 cái tên đầu, cộng thêm vài cái xú nữ Hổ Tam Nương gì đấy, đám còn lại căn bản không chút ấn tượng, nhớ mới sợ đó.

Anh em cũng mặc kệ Công Tôn đạo trưởng.

Ngươi đúng là kể 108 ma đầu, nhưng mà đều nói người tận đẩu tận đâu Chu Xán tào lao. Người ta kể 108 anh hùng, lại chỉ danh người thật việc thật. Độ tin cậy khác hẳn nhau.

Triều Lam bỗng nhiên khó chịu, không dừng được hiếu kỳ chỉ vào mình:

– Vậy còn ta? Sao không thấy?

Lăng Phong cũng kệ Công Tôn Thắng nói:

– A, kỳ quái chính là ở Triều Minh chủ ngươi. Không có tên.

– Cái gì?

Triều Lam buồn bực, đến thằng Quỳ vô dụng như vậy còn được đặt biệt hiệu, ông là cánh chim đầu đàn lại không được đăng báo. Cái “Thủy Hử” này là tên nào viết ra?

– Chẳng qua, lại có một người tên Tiều Cái, ngoại hiệu Thác Tháp Thiên Vương…

– Vậy thì đúng là ta rồi. Lúc nhỏ ta là con cả, nên nhũ danh là Cái đó.

Triều Lam mừng rỡ thở phào. Hú hồn cứ tưởng bị bỏ rơi.

Lăng Phong lại tặc lưỡi:

– Ở đây có ai huynh đệ nào tên là Tống Giang hay không?

– Tống Giang? Không có.

– Vậy còn Lư Tuấn Nghĩa?

– Cũng không có luôn.

– Vậy chứ Lâm Xung?

– Lâm Xung? Cũng không… Từ từ, Lâm Xung chính là tên cẩu quan hôm trước hộ tống, Long tiêu đầu nhắc đến làm gì?

Đến lượt Lăng Phong ngã ngửa. Hôm đó nghe A Trình giới thiệu, chỉ biết là Lâm quân gia, nào có biết là Lâm Xung. Ai cha, biết sớm đã chào hỏi một phen. Trong Thủy Hử, Lăng Phong chỉ thích có mỗi vị Lâm Xung này.

Ngô Dụng hỏi:

– Long tiêu đầu hỏi mấy cái tên? Phải chăng cải bảng 108 anh hùng kia cũng có tên chúng?

Lăng Phong nghĩ đến, chắc tiểu thuyết và dị giới khác nhau. Hắn cũng không muốn nói nhảm lắm với đám này tốn dung lượng chữ.

– À, bọn họ có liên quan đến vị Tiều Cái kia mà thôi. Tiều Cái, ài, đáng tiếc là chết hơi sớm một chút.

– Cái gì?

Triều Lam suýt chút ngã chổng vó, trong lòng lại nghĩ quả nhiên năm nay đường làm ăn không tốt.

Lăng Phong kỳ thực nói Triều Lam đoản mệnh, cũng không phải vì ghép gã vào vai Thủy Hử Tiều Cái. Mà là vì hắn vừa biết lão Triều bị độc, cần thuốc duy trì hàng tháng. Nhưng tên đưa thuốc An Đạo Toàn thì đêm qua bị thủ tiêu mất rồi. Chuyến này Triều gia không đoản mệnh mới là lạ.

Bỗng một thanh niên bước ra cười nhạt:

– Long tiêu đầu vì sao dám chắc Triều Minh chủ sẽ có chuyện? Chẳng lẽ bên trong quyển Thủy Hử kia có ghi rõ ràng hết sao?

– Các hạ là?

– Ô, hóa ra Long tiêu đầu không biết tại hạ? Haha. Tại hạ còn tưởng Thủy Hử lợi hại ra sao đấy.

Lăng Phong nhíu mày nhìn lại. Ngươi chỉ là nhân vật phụ, mặt tàn nhang lả tả như mặt trận, ông làm sao mà biết được?

Có điều, nhìn thấy một tiểu tiết trên tay đối phương, Lăng Phong liền tỉnh ngộ cười cười.

– Ra là Thẩm huynh đệ nha. Ta tìm ngươi đã lâu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297
Phần 298
Phần 299
Phần 300
Phần 301
Phần 302
Phần 303
Phần 304
Phần 305
Phần 306
Phần 307
Phần 308
Phần 309
Phần 310
Phần 311
Phần 312
Phần 313
Phần 314
Phần 315
Phần 316
Phần 317
Phần 318
Phần 319
Phần 320
Phần 321
Phần 322
Phần 323
Phần 324
Phần 325
Phần 326
Phần 327
Phần 328
Phần 329
Phần 330
Phần 331
Phần 332
Phần 333
Phần 334
Phần 335
Phần 336
Phần 337
Phần 338
Phần 339
Phần 340
Phần 341
Phần 342
Phần 343
Phần 344
Phần 345
Phần 346
Phần 347
Phần 348
Phần 349
Phần 350
Phần 351
Phần 352
Phần 353
Phần 354
Phần 355
Phần 356
Phần 357
Phần 358
Phần 359
Phần 360
Phần 361
Phần 362
Phần 363
Phần 364
Phần 365
Phần 366
Phần 367
Phần 368
Phần 369
Phần 370
Phần 371
Phần 372
Phần 373
Phần 374
Phần 375
Phần 376
Phần 377
Phần 378
Phần 379
Phần 380
Phần 381
Phần 382
Phần 383
Phần 384
Phần 385
Phần 386
Phần 387
Phần 388
Phần 389
Phần 390
Phần 391
Phần 392
Phần 393
Phần 394
Phần 395
Phần 396
Phần 397
Phần 398
Phần 399
Phần 400
Phần 401
Phần 402
Phần 403
Phần 404
Phần 405
Phần 406
Phần 407
Phần 408
Phần 409
Phần 410
Phần 411
Phần 412
Phần 413
Phần 414
Thông tin truyện
Tên truyện Mật thám Phong Vân
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện xuyên không
Ngày cập nhật 01/04/2021 21:49 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hướng Nhật – Quyển 9
Phần 200 Trong một bệnh viện ở thành phố Manhattan, Hướng Nhật giờ đang ôm cánh tay phải được bó cố định một chỗ bằng thạch cao ngay trước ngực, trải qua sự chuẩn đoán và sơ cứu của bác sĩ, hắn chỉ bị gãy chút xương mà thôi, cộng thêm vài chỗ nứt nhỏ, nghỉ ngơi nửa tháng là ổn. Chỉ có điều ôm “cánh tay bạc” còn thô to hơn cả bắp chân này, Hướng Nhật thật sự có chút mất tự nhiên, hơn nữa lại còn là cánh tay phải, đây đối với người không có thói quen dùng tay trái ăn cơm như hắn mà nói, không phải là tin tức tốt đẹp gì cho lắm...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Cuối cùng anh cũng đến - Tác giả The Kid
Hà năm nay đã sắp 30 tuổi rồi mà cô vẫn chưa có người yêu. Không hiểu sao cô lại bị ế trong khi cô rất xinh đẹp và nóng bỏng. Chán nản, Hà tìm đến một ông thầy bói để hỏi về chuyện tình duyên. Ông thầy bói này rất giỏi, ông có khả năng nhìn thấy được quá khứ của người khác và phán như thần. Ông nói Hà đừng quá lo lắng vì thời gian sắp tới Hà sẽ có người yêu và anh chàng đó cũng là tình yêu của cô từ kiếp trước. Ông thầy bói kể rằng: ở kiếp trước Hà là người Hàn Quốc, anh chàng kia là người Trung Quốc. Vào năm...
Phân loại: Truyện nonSEX
Mắt Biếc
Phần 46 Tình yêu làm quên thời gian, có ai đó đã nói như vậy. Trong trường hợp tôi, câu nói đó mới đúng làm sao! Từ ngày Trà Long về làng, tôi không nhớ trái đất đã quay quanh mặt trời như thế nào. Ngày và đêm nối tiếp nhau lướt qua như ảo ảnh. Bên trời lá rụng, tôi chẳng hay. Lòng tôi chỉ ngập đầy hoa nở. Dạo này, mỗi khi vào rừng Sim, tôi không quên mang theo cây đàn. Tôi muốn nghe tình tôi ca hát. Tôi muốn nghe sáu dây đàn reo vang những bản tình ca ngọt ngào và trong trẻo. Trà Long đã thôi trách tôi nhạc chú sao buồn. Một hôm...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng