Đám bắn lén nhanh chóng bỏ chạy, Công Tôn Dao từ trên cao nhìn xuống, hô lớn:
– Lăng đại ca, huynh không sao chứ?
– Không sao…
Chưa nói hết câu Công Tôn Dao đã thúc ngựa đuổi theo đám kia.
Lăng Phong nói với Phương Hùng:
– Tiếp tục thôi…
Lại chưa nói hết câu thì Tần Quyền đã dẫn một thằng bịt mặt về, chính là thẳng không sợ chết vừa nãy:
– Đại ca, Phong ca, bắt được một tên.
– Thất đệ đâu? – Lăng Phong không thấy Lăng Hổ, vội hỏi.
Tần Quyền cười hả hê:
– Đuổi theo hai tên còn lại rồi. Chắc không sao đâu. Hôhô, đám kia nhìn thấy Thất đệ cung tên bắn không thủng sợ v* cả trong quần rồi.
Giật khăn bịt mặt kẻ đang quỳ ra, Lăng Phong cũng không mấy biểu tình, vì… không quen biết gì.
– Có gì muốn nói không?
Lăng Phong không quen thẩm vấn lắm. Hắn định hỏi “ngươi là ai?”, Nhưng câu này trong phim hay xài quá, nghe rất sến súa.
– Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ông là Hồ Vĩnh Di.
Lăng Phong đến bật cười, hắn cũng không hề hỏi tên đối phương.
– Haha, đậu móa ông đã không muốn xài lời kịch sến sẩm, chú mày lại xài. Vì sao cướp tiêu của bọn ta?
– Cướp là cướp, hỏi cái c*.
“Chát”
Tần Quyền tát một cái, nhe răng nói:
– Thua rồi còn to mồm, tin hay không ông tát gãy răng mày.
Tên họ Hồ trừng trừng nhìn Tần Quyền.
Phương Hùng lên tiếng:
– Bắt trói hắn lại, tra hỏi sau. Giải quyết gần như trọn ổ rồi, dọn dẹp chỗ này, rồi áp tiêu đi tiếp.
Lăng Phong gật đầu, lần này chỉ vài huynh đệ bị thương, đánh quá đẹp. Coi như an ủi mấy huynh đệ đã mất. Hắc kỳ ra trận có khác.
Hắn nói thêm:
– Về lại Vĩnh Lạc bắt hắn quỳ trước mộ mấy anh em.
Mọi người trong tiêu đội đều gật đầu.
Lăng Hổ cưỡi ngựa trở lại, Lăng Phong nhìn từ xa như chiến thần, bộ dáng rất âm lãnh.
– Người đâu? – Lăng Phong hỏi.
– Chết cả rồi. Yếu như sên, vung hai côn đã ngã.
Lăng Hổ thờ ơ đi ra sau, anh em trong đội đều lè lưỡi. Màn cung tên không thủng vẫn như sờ sờ trước mắt, chả ai dám ý kiến.
Lăng Phong nói với Cao Diệp:
– Tam ca, nhờ huynh dẫn mấy anh em lên trước dọn hai cái xác đó. Để vậy quan quân nhìn thấy phiền phức. Chỗ này rất gần Đồng Quan.
– Được!
Nói rồi lại không yên tâm, hắn lại nhắc tiếp:
– Nếu gặp quan quân, tức tốc quay về.
– Ta biết mà.
Cao Diệp cũng không phật lòng vì Lăng Phong nói nhiều, cưỡi ngựa đi.
Tần Quyền ghé lại, vẫn câu hỏi cũ, một bộ không cam lòng:
– Phong ca, Đại ca nói không lấy chỗ áo giáp kia ra nữa. Huynh thấy thế nào?
– Ta cũng nghĩ vậy. Vừa rồi đám cung tên kia xuất hiện, chứng tỏ đằng sau còn thế lực khác. Ta nghĩ đừng tự mua dây buộc mình nữa, nhanh chóng giao hàng nhận tiền kết thúc chuyện này.
– Hừm. Tiếc thế.
Lúc này, Triệu Tử Long nhảy từ trên đồi xuống, đưa cho Lăng Phong thứ gì đó:
– Thủ lĩnh, đây là đồ lấy từ trên người hai tên cung kỵ. Còn lại không có gì hay ho cả.
Lăng Phong nhìn qua, đây là một cái lệnh bài bằng gỗ, bên trên khắc ký hiệu kỳ lạ, không nhìn ra được chữ gì. Hắn đành cất tạm, tiếp tục dọn dẹp chiến trường.
…
Lát sau, một đoàn người ngựa xuất hiện.
– Hihi, Lăng đại ca, lại gặp huynh rồi.
– Công Tôn muội, đa tạ.
Lăng Phong thực sự phải cảm ơn cô nương này, nếu không có nàng, chỉ e hắn chịu thiệt thòi lớn.
– Không phải muội đâu, là Tán thúc thúc đấy, Tiểu Xuyên chạy về báo tin, thúc ấy kêu muội dẫn huynh đệ đuổi theo.
– Tiểu Xuyên?
– Là hắn.
Công Tôn Dao chỉ một tên thiếu niên bên cạnh, trông còn rất trẻ.
– Ta là Chu Tiểu Xuyên, tiêu thám của trại.
– Đa tạ Tiểu Xuyên huynh đệ.
– Không cần khách sáo, cha ta cũng bị bọn chúng hại, ta căm thù chúng tận xương tủy.
– A… – Lăng Phong ánh mắt an ủi.
Đám Cao Diệp trở lại, dẫn theo hai người, nhưng vẫn chưa chết.
– Bọn chúng chỉ bị đánh bất tỉnh, vẫn còn sống.
– Chẳng phải Lăng Hổ nói đều chết cả à? – Lăng Phong khó hiểu.
Tần Quyền ở cạnh cười nói:
– Hô, Thất đệ nếu là đệ tử Đại Lâm tự gì đó, có khi nào mở lòng từ bi không?
“Tên Hổ này, cũng thú vị phết.”
Nghĩ kỹ lại, đúng là từ đầu Lăng Hổ hình như chưa giết qua ai cả, hắn chủ yếu dùng côn gỗ đánh bất tỉnh, đám huynh đệ khác của tiêu đội mới là người giải quyết.
Lăng Phong nhìn Công Tôn Dao nói:
– Công Tôn muội, vậy đi, ở đây có chục thớt ngựa thu được và ít chiến lợi phẩm, bọn ta không tiện mang theo. Tiện đây nhờ người của muội đem về trại. Hôm nay không có Bão Độc trại giúp sức, e rằng tiêu đội không qua được, chia một nửa, thế nào?
– Muội không…
Công Tôn Dao đang định nói gì đó, có người chặn lại.
– Haha, tiểu huynh đệ, Công Tôn Hàn ta thay mặt cho trại chủ đa tạ.
Người này trên dưới 30, ánh mắt không rời khỏi mấy con ngựa kia.
Lăng Phong nhớ ra, Công Tôn Kỳ từng nói, Lục đệ Công Tôn Hàn của lão là người rất yêu ngựa, có lẽ là người này. Lăng Phong liền hỏi thử:
– Hàn thúc, mấy thớt ngựa này cũng bình thường, mong người trong trại đừng trách…
– Nói bậy, đây đều là Hồng Mã đấy, ngươi xem da của chúng mà xem, so với mấy con ngựa già ngươi đang cưỡi, tốt hơn rất nhiều…
Lăng Phong cười trừ, hắn không hiểu về ngựa lắm. Nói rồi chắp tay muốn chào:
– Công Tôn muội, hẹn gặp lại.
Công Tôn Dao cười:
– Hihi, huynh chào Hàn thúc ấy, muội không cần đâu.
– Vì sao?
– Muội đi theo huynh tới Lạc Dương.
– Hả?
…
Có Công Tôn Dao đi cùng, không khí cũng vui vẻ không ít. Công Tôn Dao niềm nở với tất cả thành viên trong đoàn. Ngay cả Phương Hùng cũng phá lệ nói nhiều.
Lăng Phong nhân đó cũng cố ý tránh đi một chút, tạo điều kiện cho Phương đại ca. Tần Quyền thành bạn trò chuyện với hắn:
– Tứ ca, ngươi thực sự ghép đôi nàng ta với đại ca sao?
– Có vấn đề gì sao? Đại ca cũng không giống như ta với ngươi.
– Giống đệ và huynh cái gì?
– Thì… phong lưu hơn, đào hoa hơn.
Tần Quyền trợn mắt phản đối:
– Phong lưu thì không nói. Nhưng đào hoa, thì chỉ có huynh mà thôi, đệ còn đang độc thân đấy.
– Háhá, ai bảo ngươi vận mạng kém như vậy. Thế này đi, về sau gặp mỹ nữ nào vừa ý thì nhớ đánh tiếng với ta một tiếng, ta sẽ tránh ra…
Cao Diệp bỗng thò đầu vào ý kiến:
– Hừ, thế còn Tam ca đây các ngươi vứt đi đâu?
– A, huynh để ý ai sao?
Cao Diệp liếc mắt về phía sau Lăng Phong.
– Nàng ấy? M* ơi thế thì to chuyện rồi…
Bỗng…
– Mấy huynh đang nói cái gì vậy?
Công Tôn Dao không biết xuất hiện từ lúc nào.
– A, không có gì đâu. Bọn ta đang nói về Phương đại ca thôi.
– Phương đại ca làm sao?
– Huynh ấy…
Lăng Phong dừng nửa chừng đột nhiên nghĩ ra một chủ ý:
– Hay là để Tam ca kể đi, huynh ấy biết rõ nhất về Phương đại ca đó.
Lăng Phong liền ném củ khoai bỏng sang Cao Diệp, mắt nháy liên tục. Ý tứ chính là, tiểu đệ đây coi như đã tận sức tạo điều kiện rồi đó, Tam ca ngươi làm được gì thì làm.
…
Lại thêm mấy ngày, rút cục cũng đến Lạc Dương.
Nhận tiêu là một nhóm quan binh gần cổng thành.
Hóa ra lần này không chỉ có Phong Vân tiêu cục, còn khá nhiều hàng hóa từ các địa phương khác tập kết về Lạc Dương. Nghe nói sau khi tập kết ở Lạc Dương, đồ cứu tế sẽ được quân đội vận chuyển lên phía bắc, cứu trợ thiên tai.
Lăng Phong lại nghĩ. Chỉ sợ Yên Vương đang gấp rút chuẩn bị, không biết chừng “thiên tai lũ lụt” gì đó cũng do chính lão ta gây ra mà thôi.
Nhìn cảnh dân chúng Lạc Dương tập trung hoan hô hàng cứu tế, Lăng Phong cũng chỉ biết cười khổ. Họ có biết đâu rằng bên dưới đống lương này có thứ gì. Nếu bây giờ có kẻ nào đứng ra chặn chỗ hàng này lại, chắc chắn bị dân xếp vào loại “gian thần phản quốc” gì đó ngay.
Đám quan binh chỉ kiếm tra qua loa rồi giao tiền, cũng không tỏ thái độ gì quá đặc biệt.
Tần Quyền khoanh tay tiến lại, nhếch miệng nói:
– Tứ ca, thủ tục xong rồi, vào thành giải trí chút không?
– Không cần, lập tức quay về thôi.
Lăng Phong không có tâm trạng ở lại Lạc Dương.
Lần này áp tiêu, cái tên Triệu Hanh đột nhiên hiện ra nhắc lại cho Lăng Phong một điều, cảnh tượng đêm nọ vẫn còn sờ sờ ra đó, mọi chuyện vẫn chưa hề kết thúc.
Rút cục Lăng Phong ghé Đông Đô Lạc Dương chỉ nhanh gọn như vậy, thậm chí còn chẳng kịp nhìn nữ tử Đông Đô đẹp xấu ra sao.
…
Đoàn người trở lại Bão Độc trại.
Công Tôn Tán tươi cười đi ra chào:
– Tiểu huynh đệ, áp tiêu tốt cả chứ.
– Đa tạ Tán thúc đã giúp đỡ.
– Haha. Nghe nói bắt được mấy tên đúng không? Ta cũng có chút tư tâm đấy, muốn nhờ tay mấy huynh đệ giải quyết chúng.
Lăng Phong cười đáp:
– Vậy đi, mấy tên kia giao cho Tán thúc tra hỏi, thế nào?
– Được, để Bão Độc trại mượn chúng vài hôm. Sau đó trả lại cho các huynh đệ.
– Chuyện này…
Lăng Phong không có ý định nán lại Bão Độc trại.
Ở đây ngoại trừ Công Tôn Tán, Công Tôn Dao và vài người vừa đi cùng đến Lạc Dương, hầu hết đều không ai chào đón Phong Vân tiêu cục. Hơn nữa, lần này áp tiêu tuy đã xong, nhưng tổn thất nhân mạng cần gấp rút bổ sung lại. Chưa kể chuyện tiền bạc đang chờ hắn giải quyết. Không làm ngay khéo Phong Vân đoàn tan đàn xẻ nghé.
Tần Quyền bên cạnh nháy mắt liên tục. Thằng này rất muốn ở lại, chỗ này sơn cước, có thiếu nữ đùa vui, ban đêm đốt lửa uống rượu nhảy múa, so với chạy về Vĩnh Lạc khổ luyện hơn không biết bao nhiêu lần.
– Vậy đi, ta dẫn mấy huynh đệ về Vĩnh Lạc trước. Tần Quyền ở lại giúp Phương đại ca phía tiêu cục đi, đang cần người.
– Được, hêhê. – Tần Quyền vui sướng cười.
Cao Diệp lại thò đầu vào:
– Còn ta thì sao?
Lăng Phong cười:
– Tam ca à, huynh vẫn chưa từ bỏ sao?
Lăng Phong lại nhớ đến chuyện mấy hôm trước. Nói là kể chuyện về Phương Hùng cho Công Tôn Dao, ném sang cho Cao Diệp tạo cơ hội cho hắn ta chém gió với nàng. Tam ca ngài ấy thế nhưng cả buổi chỉ nói về Phương Hùng thật. Lăng Phong chỉ biết nhìn Tần Quyền lắc đầu chịu thua.
Công Tôn Dao nghe vậy lộ vẻ thất vọng, lại gần hỏi:
– Lăng đại ca, huynh không ở lại qua đêm nay đã.
“A, tiểu cô nương hỏi thâm ý quá.” Lăng Phong không nhịn được nghĩ lung tung. Có điều nhìn lại đôi mắt tròn xoe lấp lánh của Công Tôn Dao, hắn đành nín xuống. Cô gái này rất thanh thuần, nói thế nào thì ý tứ là thế đó, cũng không hề biết câu của mình có vấn đề.
Lăng Phong đằng hắng:
– Công Tôn muội, ta có việc gấp không thể ở lại lâu được. Muội nếu muốn, hôm sau theo Tần Quyền tới Vĩnh Lạc chơi nhé, ta sẽ tiếp đón nồng hậu.
– Là huynh hứa đấy nhé.
– Dĩ nhiên rồi. – Lăng Phong cười.
Công Tôn Tán thấy vậy ý vị thâm trường nói:
– Dao Dao à, Lăng huynh đệ bận rộn, thời gian còn dài mà. Cháu đã làm lễ trưởng thành rồi, tự đi tới Vĩnh Lạc cha cháu cũng không nói gì đâu.
– A, đúng vậy. Hì.
Công Tôn Dao như nhớ ra điều gì, cười vui vẻ, quay sang nói với Lăng Phong:
– Đêm trước quanh đống lửa là lễ trưởng thành của muội đó.
– Thì ra là vậy. Chúc mừng, chúc mừng.
Hóa ra hôm nọ là ngày trọng đại của cô nương người ta, thảo nào còn có màn ca múa kia. Làm Lăng Phong cứ tưởng cô nương thấy mấy huynh đệ anh tuấn tiêu sái muốn tìm ý chung nhân.
Công Tôn Dao tính tình thiên chân tự nhiên, còn Lăng đại ca lúc nào cũng một bụng nghi thần nghi quỷ.
Lăng Phong cũng không chần chừ lâu, chắp tay chào vội vã lên đường.
Công Tôn Dao nhìn theo bóng hình Lăng Phong khuất dần, nàng hơi buồn. Nàng đúng là tính tình phóng khoáng hồn nhiên thật, nhưng đã là một đại cô nương rồi, cũng không phải cái gì cũng không biết.
Người Công Tôn Dao để ý là Lăng Phong, thế nhưng hắn cứ làm bộ tránh đi, lại liên tục đẩy nàng sang cho Phương Hùng. Công Tôn Dao trong lòng hơi hụt hẫng, chẳng qua nàng cũng không thể nói ra.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |