Lăng Phong đi Vĩnh Lạc cùng huynh đệ, để lại Lâm Nghi Anh ở đây. Bà tuy vui mừng vì con trai đã lớn, bắt đầu biết xông ra xã hội. Nhưng đồng thời cũng buồn, kể từ năm trước sau lần bạo bệnh kia, Lăng Phong càng ngày càng cách xa bà, không giống ngày xưa quấn quýt để mẫu thân chăm sóc nữa.
Đợt trước Lăng Phong còn ở kinh thành, Lâm thị trong ngày ít ra còn gặp hắn vài lần, nhìn ngắm hỏi chuyện. Chỉ là, kể từ khi Lăng Phong đi Vĩnh Lạc, bà mất liên lạc hẳn.
Đứa con trai này, đi mấy tháng ngay cả một lá thư cũng không ghi. Lâm thị sợ con trai thấy mình phiền phức, cũng không dám ghi thư cho nó, ngược lại ngày nào cũng chạy ra tiêu cục chỗ Phương Hùng, hỏi chuyện mấy đứa người làm. Nghe nói con trai dạo này luyện tập khổ cực, da còn đen hẳn đi, Lâm Nghi Anh chỉ biết thút thít khóc. Cũng may về nhà có Khương Vũ Y, rồi Lăng Vân thi thoảng ghé thăm, bà cũng đỡ buồn hơn.
– Lâm đại nương, đại nương có bên trong không?
– A, Khương tiểu thư đó à? Có đây, có đây.
Khương Vũ Y ghé thăm, trong tay còn mang một gói quà to. Nàng vẫn ăn mặc khá đơn giản, áo váy màu bạc.
– Đại nương lại nhớ Lăng Phong sao? Khí sắc không được tốt.
– Ài. Thằng con trai này của ta, lo đại sự, quên cả mẫu thân hắn.
– Nam nhân mà, phải như vậy đại nương à. Chắc hẳn xấu hổ vì chưa làm được gì nên không dám về đó thôi.
– Phải phải. – Lâm Nghi Anh gật đầu.
Lâm thị vẫn muốn ghép đôi con trai và Khương tiểu thư, nhưng xem ra vô vọng.
Cùng là nữ nhân, thái độ của Khương Vũ Y ra sao bà nhìn rõ nhất. Nàng ta có vẻ hơi khinh thị con trai bà. Bởi vậy lúc nói chuyện bà cũng hay nâng con trai mình lên một chút, ra vẻ nó đang tạo dựng sự nghiệp, tương lai chắc chắn sẽ rất tốt.
Bỗng Khương Vũ Y cầm tay bà nói:
– Đại nương, ngài nhớ giữ gìn sức khỏe. Từ giờ Vũ Y không thăm hỏi ngài được nữa.
– Ôi, Khương tiểu thư có công việc phải đi sao?
– Không phải công việc. Lần này là việc riêng của cháu, có lẽ mãi mãi không quay lại đây được.
Lâm thị ngẩng đầu, thấy Khương Vũ Y buồn bã hiện cả lên mặt.
– Đại nương, Vũ Y sắp phải gả đi.
– Gả đi? Khương tiểu thư phải gả cho ai?
Hỏi xong thì Lâm thị cũng nhận ra mình đường đột. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của nàng ta.
– Nãi nãi vừa gửi thư, lần này e rằng cháu phải về nhà, nghe theo sắp xếp của gia tộc, không thể trốn tránh được nữa. Chuyện của cháu, Đại nương cũng biết rồi đấy…
Lâm thị ngập ngừng, bà không biết nói gì cho phải.
Chuyện của Khương Vũ Y, Lâm thị cũng chỉ nghe nàng ta kể qua loa.
Khương Vũ Y lần đầu tiền gặp Lăng Phong trong đêm nọ, lúc đó nàng đang trốn chạy khỏi một tên công tử họ Đàm. Nàng lần đó trốn chạy vì dòng họ ép hôn.
Thực ra họ Đàm cũng không phải họ thật của kẻ kia. Nhưng gia tộc của người này cũng rất lớn, ở phía Tần Phượng.
Khương gia cũng chẳng phải gia tộc nhỏ, lại có lịch sử lâu đời, lập nhiều công lao cho Tống đình, uy vọng đất Danh Châu. Nhưng sau cái chết của Khương lão tướng quân trên đất Ngụy, Khương gia lụn bại dần.
Khương Vũ Y từng nói, nàng “không giống Lăng Phong”, không chỉ vì nàng là nữ nhân, mà vì nàng mang trọng trách gia tộc trên vai.
Theo lời Khương Vũ Y, Khương gia suy sút cũng không phải do thế lực nào phá rối, mà chính nội bộ gia tộc tự diệt nhau, chia năm xẻ bảy. Nhánh của Khương Vũ Y vì muốn vực dậy gia tộc, quyết định gả Khương Vũ Y cho một gia tộc siêu lớn khác, muốn tận dụng mối quan hệ này, lập lại trật tự trong Khương gia.
Khương Vũ Y không đồng ý, cho nên bỏ trốn.
Nhưng rồi lưu lạc Trường An, sống ở Lăng phủ, tiếp xúc với Lăng Vân, Lâm thị, gặp lại nãi nãi thấy nãi nãi già đi quá nhiều, lại thêm chuyện Lăng Phong bị kẻ khác chèn ép suýt chết không thể phản kháng. Khương Vũ Y quyết định trở về, chấp nhận hôn sự của gia tộc.
Đứng ở phương diện cá nhân, Lâm thị rất muốn khuyên Khương Vũ Y nên tự mình quyết định, hay nói trắng ra là tiếp tục ở lại kinh thành, chờ Lăng Phong sự nghiệp phát triển, bà rất thích cô gái này. Vả lại, cả cái gia tộc lớn như Khương gia, một vụ hôn nhân chưa chắc giải quyết được gì.
Nhưng bà làm gì có tư cách khuyên, 20 năm trước cũng vì tự quyết định, mà cuộc đời mẹ con Lâm thị mới trôi nổi như thế này, bây giờ còn đòi khuyên người khác? Biết đâu lần xuất giá này của Khương Vũ Y sẽ mỹ mãn.
– Khương tiểu thư phải đi ngay sao? Hay là chờ Phong nhi về thăm rồi hẵng đi…
– Cháu và Lăng Phong cũng không có chuyện gì để nói. Đại nương gửi lời của cháu đến hắn là được rồi.
– Cũng đành vậy!
Đúng lúc này…
– Mẹ, có ở trong đó không, con về rồi đây!
– A, Phong con…
Khương Vũ Y không khỏi ngoài ý. Không nghĩ đến tên kia thực sự trở về.
…
Lâm Nghi Anh nghe tin con trai về, chạy ra ôm lấy Lăng Phong khóc không ngừng, cứ như hắn từ chỗ chết trở về, khiến Lăng Phong dở khóc dở cười.
– Mẹ, con đi Lạc Dương về, có quà cho ngài đấy.
– Được rồi, được rồi. Con khỏi cần quà cáp gì, khỏe mạnh mới tốt. – Lâm thị sụt sùi.
Lăng Phong nhìn Lâm thị chảy nước mắt, hắn cũng cảm động nhưng cố nén lại.
Bao lâu nay hắn vẫn tồn tại một chút vách ngăn với bà, dù sao trong đầu hắn vẫn còn hình ảnh thế giới cũ. Nhưng mấy tháng khổ cực khiến hắn quên dần nhiều thứ, giờ đây thấy Lâm thị lo lắng cho mình mà gầy đi, chút mờ ảo cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, Lăng Phong đã hoàn toàn xem Lâm thị là mẹ ruột của mình.
Lăng Phong vừa định đi vào, thì bắt gặp Khương Vũ Y đi ra.
– Khương cô nương cũng đến đó sao? Khụ, tiếc quá. Ta về vội, không kịp mua quà cho cô… Để lần sau vậy.
Khương Vũ Y gượng cười:
– Không cần đầu. Hôm nay ta đến cũng là để chia tay thôi, không nghĩ ngươi cũng vừa về đến.
– Chia tay?
Lâm thị liền nói thay:
– Khương tiểu thư phải trở về Danh Châu, để…
Khương Vũ Y vội ngắt lời:
– Ta có chút việc nhà. Dù sao cũng không thể ở đây mãi được.
– Vậy… khi nào thì cô quay lại? Còn công việc ở tiệm thì sao?
– Có lẽ… ta sẽ về rất lâu.
– Vậy sao?
Lăng Phong cũng không hỏi thêm. Hắn và nàng ta căn bản cũng không mấy thân thiết.
Một người đẹp nữa lại bước đi sao?
“Ài, một đoạn quen biết, coi như kém duyên vô phận.” Lăng Phong vuốt mũi cố cười.
Khương Vũ Y đi mất, Lăng Phong liền cùng Lâm thị đi vào trong. Trong lúc trò chuyện, Lăng Phong cũng hỏi đến Tô Đóa Nhi, xem nang ấy có quay về lần nào không. Đáng tiêc Lâm thị lại nói không hề, Lăng Phong không khỏi thấy bản thân dạo này rất vô duyên với mỹ nữ.
…
Phong Vân tơ lụa.
Lăng Vân đang ngồi trong phòng, trên bàn có một bộ trang phục.
Tiệm tơ lụa càng ngày càng nhiều mẫu mã mới, nhưng bộ trang phục này là mẫu đầu tiên do Lăng Phong phác thảo, cũng là bộ đầu tiên nàng thử mặc làm “người mẫu”. Bàn tay Lăng Vân cứ nhẹ nhàng miết từng nếp gấp, trong mắt hiện vẻ ôn nhu. Nàng không biết đang tưởng niệm điều gì, có lẽ nghĩ về những món trang phục cách tân, những kiểu buôn bán mới lạ, dần dà nghĩ đến tên vô lại kia.
Còn đang mơ màng, bỗng nghe tiếng ai đó bên ngoài:
– Tiểu Tinh, Đại tiểu thư có ở trong không?
“Giọng nói này…” Lăng Vân bỗng giật mình.
Nghe thấy giọng Lăng Phong, không hiểu sao tim nàng đập nhanh hẳn lên. Lăng Vân bối rối giấu món trang phục kia vào hộp, vội vội vàng vàng chỉnh lại tóc đi ra.
…
Bên ngoài.
Nha hoàn Tiểu Tinh nhìn Lăng Phong, vừa thấy quen vừa không quen, ấp úng hỏi:
– Ngươi là…
– Gì đấy? Mới hai tháng đã không nhận ra ta sao? Lăng Phong.
– Hóa ra Lăng chưởng quầy, ngươi bây giờ làm sao lại đen như…
Lăng Phong bực tức trừng mắt:
– Đen như gì sao không nói nốt? Màu da nâu đen này mới chuẩn nam tính đấy đại tỷ à.
Vừa nói đến đó thì thấy một bóng hình xinh đẹp đi ra.
– A, Vân tỷ, mấy tháng không gặp, tỷ càng ngày càng đẹp ra đó.
– Hừ, tưởng ngươi chết ở trong rừng rồi.
Lăng Vân vờ sẵng giọng, nhưng khuôn mặt không giấu được vui mừng.
Lăng Phong hỏi thăm qua loa về cửa tiệm, hắn bây giờ không còn quan hệ với chuyện trang phục.
Lăng Vân lại rất hồ hởi kể chuyện, khuôn mặt không giấu nổi vẻ thích thú. Lăng Phong nghĩ thầm có lẽ nàng ta buôn bán thuận lợi nên vui sướng.
Chẳng qua, mục đích chính của Lăng Phong hôm nay cũng không phải chỉ đến hỏi thăm.
– Vân tỷ, tỷ xem nếu lập một cái tiền trang ở kinh thành thì thế nào?
– Khi không ngươi lập tiền trang làm gì? – Lăng Vân thắc mắc.
– Chuyện này… liên quan đến tiêu cục.
Lăng Phong lấp liếm.
Trước khi đi Lạc Dương, Lăng Phong tìm ra một mỏ vàng, cho nên nghĩ đến tiền trang. Hắn muốn dùng tiền trang để đẩy vàng khai thác ra thị trường, nói trắng ra là “rửa vàng”. Nếu có thể làm cả xưởng đúc tiền thì còn tốt hơn, nhưng điều này vô cùng khó khăn, bởi vì đúc tiền là đặc quyền phải có triều đình cấp phép. Hơn nữa, nghe nói chỉ có quyền đúc bạc, còn đúc vàng thì chưa nghe nhà nào được làm.
Lăng Vân thực ra không quan tâm đến cái tiền trang của Lăng Phong, nàng nói một câu hai ý:
– Ta sẽ hỏi giúp ngươi. Để qua năm mới, chỉ e… ta muốn giúp cũng không giúp được.
– Tại sao? Tỷ đi đâu à? – Lăng Phong khó hiểu hỏi lại.
Thấy Lăng Vân không muốn nói, Tiểu Tinh đang lau chùi bên cạnh ngẩng đầu nói thay:
– Lăng đại ca không biết a? Đại tiểu thư sắp xuất giá.
– Tỷ xuất giá? Gả cho ai? Từ Nguyên?
Lăng Vân nhìn bộ dạng trợn mắt há mồm của Lăng Phong, làm mặt giận hỏi:
– Từ Nguyên thì sao? Có gì không tốt?
– A, không có gì, rất tốt, rất tốt. Chúc mừng tỷ tỷ.
“Chẳng phải trước kia ngươi rất phản đối ta với Từ Nguyên sao?” Lăng Vân nhìn đối phương nghĩ thầm, một chút vui mừng cũng không có.
Kỳ thực Lăng Vân hỏi câu vừa rồi, trong thâm tâm nàng trông chờ Lăng Phong sẽ nói gì đó khác, chứ không phải kiểu cười xòa này.
“Hóa ra không chỉ Vũ Y, mà Vân tỷ cũng ra đi.” Lăng Phong thì đang chán nản.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mật thám Phong Vân |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Ngày cập nhật | 01/04/2021 21:49 (GMT+7) |