Rất may là lúc này hầu hết học sinh và giáo viên đều xuống căn tin, tôi chỉ gặp một số giáo viên dọc đường, họ đều biết tôi, họ cũng buồn với bệnh tình của mẹ tôi và yêu cầu tôi nhanh chóng đưa mẹ đến bệnh viện.
Với sự giúp đỡ của vài giáo viên, tôi cùng mẹ bước ra khỏi cổng trường một cách nhẹ nhàng và bắt tãi.
Trên xe, mẹ tôi gần như ngất đi vì đau, tôi lo lắng quá nên chỉ biết giục tài xế taxi nhanh lên.
Vừa đến bệnh viện, tôi đã vội vàng rút tiền của mình ra, không cần biết bao nhiêu, chỉ nhét vào người tài xế. May mắn thay, anh tài xế cũng là người tốt bụng, anh ta không quan tâm đến việc tôi cho bao nhiêu, anh ta giúp tôi nhẹ nhàng đỡ mẹ ra khỏi xe, tôi bế mẹ tôi và chạy nhanh vào bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, mẹ tôi đã ngất xỉu, y tá vội vàng mang cáng đưa bà đi cấp cứu, tôi đứng ngoài phòng cấp cứu, lòng thẫn thờ không yên. Tôi không biết đã nói chuyện trong miệng bao nhiêu lần rồi, mẹ không sao đâu. Tôi không khỏi hận mình, sáng tôi phát hiện mẹ tôi không đúng, tại sao không đưa mẹ đến bệnh viện sớm hơn, tôi chết mất thôi, biết không? Tôi cảm thấy rằng mỗi phút sau khi mẹ vào, tôi cảm thấy như mười năm đã trôi qua đối với tôi. Điều khiến tôi tức giận hơn cả là tôi đã gọi hơn n cuộc điện thoại cho bố tôi và tất cả đều được chuyển đến hộp thư thoại, lúc này chắc bố tôi về nhà rồi, bố tôi đang làm cái quái gì vậy?
Năm giờ, thật giống như một năm, cuối cùng y tá cũng đẩy mẹ tôi ra khỏi phòng cấp cứu, tôi vội vàng hỏi: “Bác sĩ, mẹ cháu bị sao vậy? Tại sao bà ấy lại ngất xỉu? Làm sao có thể…”
“Ơ, dì ôn? Sao có thể là dì?”
Lúc này, tôi mới để ý thấy bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu, thật ra là dì ôn, người mà tôi biết rõ nhất, ai, không ngờ lại là di.
“Dáng vẻ gấp gáp vừa rồi của cháu đáng yêu đến mức không muốn nói gì” ôn uyển đình cười nhẹ, vừa mới kết thúc một ca phẫu thuật cũng không mệt mỏi chút nào, hơn nữa dì ấy còn nói đùa với tôi.
Nhưng dì ôn có thời gian nói đùa với tôi, còn tôi thì không, tôi không biết tình trạng của mẹ tôi thế nào. Lập tức, vội vàng hỏi: “Mẹ cháu sao vậy? Có chuyện gì không? Liệu có nghiêm trọng không? Mẹ cháu đã xảy ra chuyện gì sao? Dì nói cho cháu biết với dì ôn.”
“Đừng lo lắng, mẹ cháu không sao đâu” thấy tôi rất lo lắng, dì ôn không tiếp tục trêu chọc tôi nữa.
“Mẹ cháu thường xuyên làm việc quá sức và bị viêm dạ dày do làm việc và nghỉ ngơi không đều đặn. Dì nghĩ bệnh viêm dạ dày của mẹ cháu đã một thời gian và bắt đầu có dấu hiệu của bệnh ung thư dạ dày, đó là lý do khiến mẹ cháu đau đớn ngất xỉu như vậy, nguyên nhân có lẽ là do mất cân bằng nước trong gây ra cơn đau.”Ah, nghiêm trọng quá vậy? Chuyện gì sẽ xảy ra với mẹ cháu?
“Dì vừa mới chữa cho mẹ cháu rồi, may mà đến đúng lúc, không bị ung thư, chữa viêm dạ dày cũng dễ hơn, chỉ cần uống thuốc đúng giờ và chú ý làm việc, nghỉ ngơi là được rồi, ta đã thu xếp đưa mẹ cháu đến tổng viện, chờ cháu tới thăm”
“Cảm ơn dì ôn, cmar ơn dì, nhân tiện dì ôn, sao dì lại ở đây?”
“Sao? Dì không được ở đây à?” Dì ôn có chút nhã nhặn “đây là bệnh viện của dì, cháu nói sao dì lại ở đây, dì thấy hôm nay không có việc gì nên xuống phòng cấp cứu xem xét, nhân tiện giúp đỡ.”
Tôi vừa hỏi tài xế taxi đến bệnh viện gần nhất, quên mất bệnh viện của dì ôn rất gần trường học, chỉ biết là bệnh viện của dì ôn ở gần đây, thật cũng không nghĩ đến, đợi không ngờ tình cờ đã đến bệnh viện của dì ôn.
“Dì từng nhìn thấy rất nhiều người nhà của bệnh nhân, nhưng không ai trong số họ giống như cháu vừa rồi. Phản ứng của cháu giống như giữa hai người yêu nhau vậy…” ôn uyển đình nói.
“Không phải đâu, mẹ con cháu không có chuyện gì, bà ấy là mẹ cháu, dì ôn đừng nói linh tinh” tôi vội vàng phủ nhận, nhưng những gì tôi nói sau khi vạch trần càng giống như một sự che đậy đáng xấu hổ.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng khi nhìn thấy tôi như vậy, ánh mắt ôn uyển đình liền sáng lên, chẳng lẽ tên tiểu tử này đối với mẹ của mình…
Đè nén suy đoán trong lòng, ôn uyển đình cũng không để lộ ra ngoài, giả vờ dáng vẻ rất đau lòng “dì còn là mẹ của bạn tốt của cháu, cháu còn không khách sáo chút nào…”
“Ách” nghe thấy lời dì ôn nói, tôi vội vàng nhìn xung quanh, sợ bị người khác nghe thấy, “dì ôn đừng nói to như thế mà.”
“Dì còn không sợ cháu sợ cái gì?” Ôn uyển đình dùng ánh mắt tinh quái độc nhất vô nhị nháy mắt với tôi.
Tôi biết dì ôn cố ý trêu mình, để dì ôn giở trò với tôi cũng không sao, nhưng lúc này tôi đang lo lắng cho tình hình của mẹ, tôi không có tâm trạng để đối phó với dì ôn nữa. “Cháu… chao ôi, không nói với dì nữa, cháu đi xem mẹ cháu thế nào rồi đã…”
Nói xong thì vội vàng chạy đi. Để lại ôn uyển đình nhớ lại chuyện vừa rồi xảy ra với mình, tại sao tiểu phong lại ôm chặt mẹ cậu ta thế, trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an, đó là mẹ của người ta bị bệnh lo lắng là chuyện bình thường, nhưng bà cứ cảm thấy không thoải mái, còn làm ra hành vi báo thù ấu trĩ của cô giáo nhỏ… sau khi y tá hướng dẫn, tôi đã giúp mẹ làm thủ tục nhập viện thì sẽ dễ dàng tìm được khu phòng bệnh của mẹ, thật tốt khi đây là bệnh viện của dì ôn, nếu không tôi không liên lạc được với bố tôi, tôi là học sinh cấp 2, lấy đâu ra tiền mà trả để nhập viện. Tô đẩy cửa phòng bệnh nhẹ nhàng bước vào vì sợ làm phiền mẹ đang nghỉ ngơi, tôi thấy mẹ đang nằm điềm tĩnh trên chiếc giường bệnh trắng mốt, mặt vẫn tái mét nhưng không còn đau đớn, vặn vẹo như ở trong trường học lúc trước nữa. Nhìn thấy điều này, trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng lắng xuống.
Trong 5 tiếng đồng hồ thử thách đó, lúc nào toi cũng vô cùng sợ hãi, vì sợ rằng nếu có chuyện gì đó thực sự xảy ra với mẹ tôi, tôi không biết mình phải làm gì. Những tưởng mẹ có thể sẽ rời xa tôi mãi mãi như thế này, tôi không thể tưởng tượng được đến cảnh tượng như vậy.
Tôi cẩn thận vuốt lại mái tóc trên trán cho mẹ, lặng lẽ ngồi bên mẹ chờ đợi, thầm cầu nguyện phù hộ cho mẹ tỉnh lại càng sớm càng tốt.
Không biết trải qua bao lâu, mẹ cuối cùng cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê, khi mở mắt ra nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt, bà nhận ra đây là khu bệnh viện. Tuy nhiên, lúc này mẹ tôi cũng nhận thấy sự có mặt của tôi bên giường, và thấy tôi nằm ở góc giường bệnh của bà và ngủ thiếp đi.
Cả ngày hôm nay, dù là trong quá trình đưa mẹ vào viện, từ lúc mẹ vào phòng cấp cứu, lòng tôi chưa bao giờ nguôi ngoai, năm giờ ày vò tinh thần tôi đã mệt mỏi lắm rồi, tôi thấy mẹ đã bình an vô sự, trái tim của tôi cuối cùng cũng buông ra, và tôi tự nhiên thả lỏng ra, không thể giữ được nữa và chìm vào giấc ngủ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi khi ngủ thật dễ thương và duyên dáng, mẹ chợt nhớ đến cảnh ôm con khi còn nhỏ và dỗ tôi ngủ trong vòng tay mẹ, bao nhiêu năm trôi qua trong chớp mắt, đứa con bé bỏng ấy bỗng chốc lớn khôn như thế. Đúng vậy, không chỉ lớn lên, mà còn trở thành một tiểu nhân vật phản diện, một tiểu ác nhân thèm muốn mẹ nó cả ngày.
Nhớ lại chuyện con trai bà ôm bà vào bệnh viện, tìm bác sĩ khắp nơi, mặc dù lúc đó bà đã hôn mê, nhưng bà có thể mơ hồ cảm nhận được lồng ngực dày đặc, thạt ấm áp và an toàn. Có một lần khác trong trí nhớ của bà, khi bà sắp bị cưỡng hiếp bởi tên dâm tặc đó, lý hợp thanh, con trai của bà là tiểu phong cũng từ trên trời rơi xuống và vượt qua sự cản trở của vô số người để cứu bà. Đó cũng là lần khiến mối quan hệ của bà và con trai không còn là một cặp mẹ con đơn thuần nữa. Nghĩ đến đây không hiểu sao bà lại nghĩ đến cái dương vật hùng vĩ của con trai bà, là lần đầu tiên bà được nhìn thấy một thứ to như vậy, nó to gần gấp đôi của bố nó, lúc đầu làm sao mà nó lại đụ được vào trong…
Ai nha, bà đang nghĩ cái quái gì vậy.
Người mẹ chốc chốc lại nhìn quanh như trộm, chỉ thấy bà và đứa con trai đang ngủ say bên cạnh là người duy nhất trong phòng mới miễn cưỡng buông lỏng, mặt đỏ như trái táo chín. Nhưng thật may, đó là con của bà, nếu là người khác thì có lẽ đến giờ bà đã chết.
“Ôi, thật đúng là oan gia, có lẽ tất cả đều do ông trời sắp đặt…” không biết tiếng thở dài của mẹ có đánh thức tôi không, tôi hơi cử động và mở đôi mắt ngái ngủ khi nhìn thấy mẹ tôi, tôi ngồi dậy và lập tức tỉnh lại. “Mẹ ơi, mẹ tỉnh rồi, tốt quá.”
“Mẹ sao mẹ ngồi dậy rồi thế, mau nằm xuống?”
“Mẹ không sao, chỉ là viêm dạ dày cấp tính thôi. Lúc trước đã thử một số loại thuốc rồi và thấy ổn, không ngờ uống thuốc lần này không khỏi, nhưng bây giờ đã đỡ hơn nhiều.” Thấy tôi lo lắng, mẹ tôi nói mà trong lòng có chút vui.
“Không sao cái gì, suýt trở thành ung thư, thế mà còn vẫn ổn. May mắn thay mẹ đã được đưa đến bệnh viện trước khi chuyển sang giai đoạn ung thư, nếu không sẽ rất phiền phức nếu biến thành ung thư dạ dày.” Tôi kiên quyết ra lệnh: “Không được, mẹ nhanh nằm xuống đi.”
“Vậy nếu mẹ muốn đi vệ sinh thì sao? Chẳng lẽ bắt mẹ nằm đi à?”
“Ách” tôi không nói nên lời. “Được rồi, con sẽ giúp mẹ qua đó.” Tôi cởi khỏi móc treo truyền dịch của mẹ, nhấc túi nước kim tiêm lên cao, cẩn thận dìu mẹ xuống giường bên kia, may mà bệnh viện của dì ôn là bệnh viện tư nhân cao cấp, một phòng được trang bị toilet, không phải đi ra ngoài, điều này mang lại nhiều thuận tiện cho nhiều bệnh nhân không thuận tiện trong việc di chuyển.
Đến trước cửa phòng tắm, mẹ tôi đột ngột dừng lại và nhìn tôi thất thần. Tôi hơi bối rối và bất giác đưa tay sờ lên mặt, tưởng rằng có gì đó trên mặt, “có chuyện gì vậy mẹ” “đưa túi nước kim tiêm cho mẹ, chẳng lẽ con muốn đi vệ sinh với mẹ” mẹ tròn mắt nhìn tôi.
Lúc này tôi ngây thơ chưa từng thấy, thật sự không nghĩ ra lời mẹ nói: “Không mẹ ơi, bây giờ di chuyển không thuận tiện lắm, lỡ ngã trong toilet thì sao? Tốt hơn là con ở cùng mẹ thì hơn”
“Con là ngốc thật hay là vờ ngốc thế, ta là mẹ con, sao con có thể cùng mẹ đi vệ sinh được”, mẹ cuối cùng cũng không chịu được nữa mà ngượng ngùng. Nếu như bây giờ không phải bà thiếu sức lực, nếu không phải tôi nhìn bằng đôi mắt trong veo như vậy, dường như không nghĩ đến dục vọng, thì bà ấy đã cho tôi một cái tát rồi.
Nhưng cuối cùng tôi cũng hiểu ra ý của mẹ nên bĩu môi nói nhỏ: “Cũng không thành vấn đề, dù sao cũng không phải là chưa nhìn thấy qua.”
“Con nói gì?” Mẹ hung dữ nhìn tôi.
Tôi liền sợ ngay “không con cái gì cũng không nói. Mẹ cẩn thận chút, con sẽ đợi mẹ ở ngoài” dù mẹ ốm nhưng uy lực vẫn đáng sợ như vậy.
Tôi xoa dịu trái tim nhỏ bé của mình với nỗi sợ hãi còn vương vấn. Chỉ là tôi không nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của mẹ quay lưng lại, đỏ như đít khỉ. Không khó đoán rằng lời lẩm bẩm của tôi đã bị mẹ tôi nghe thấy, vừa rồi gần như tức giận muốn gõ vào đầu nó. Tên khốn kiếp này… quên đi, nhìn thấy hắn cũng quan tâm đến bà nên sẽ không thèm tính toán với hắn.
…
“Có gọi cho bố con chưa?”
Đã nửa đêm, trong viện yên tĩnh, hầu hết các phòng của bệnh viện đều đã tắt đèn, trong dãy phòng ở tầng này, chỉ có đèn của khu mẹ là còn sáng, chúng tôi vừa thức dậy làm sao có thể ngủ được. Ở phòng bệnh bình tĩnh, mẹ tôi đang ngồi tựa lưng vào thành giường đọc sách thì chợt hỏi tôi một câu.
Chỉ là tôi không biết trả lời như thế nào, lẽ nào muốn tôi nói rằng đã gọi n cuộc điện thoại mà không có người nhận à? Tôi không phải đang bảo vệ bố, nếu là bình thường thì làm sao tôi có thể bỏ lỡ cơ hội khiến bố mất điểm trong lòng mẹ. Chỉ là bệnh tình của mẹ còn chưa khỏi, nếu tức giận thì ai biết được mẹ sẽ tức giận mà làm tình trạng nặng thêm, tôi không nỡ đánh cược…
Tôi thật sự không thể nói dối trước mặt mẹ mình, tôi lưỡng lự hồi lâu cũng không nghĩ ra được lý do, đành phải giúp bố che đậy: “Con có… con đã gọi… có lẽ bố đang lái xe… không nghe máy…”
“Con ấy à thậm chí không thể nói dối, người bố chết tiệt của con đã gọi cho mẹ vào khoảng giữa trưa và nói rằng đã về nhà rồi, con không cần phải nói thay ông ấy, cái lão chết bầm đó không biết bây giờ đã ở sân mạt chược nào đại sát tứ phương rồi, mẹ bị bệnh chỉ đúng ý hắn ta không bị ai quản,” ánh lên trong mắt mẹ “nói thật đi, bố con có nghe máy không?”
“Dạ… có tiếp một lần rồi, con nói cho bố nghe về bệnh tình của mẹ, nhưng đầu bên kia ồn ào quá, có hễ không nghe rõ, sau đó gọi lại cũng không được.” Thật ra tôi cũng không biết phải nói thế nào, nhưng trong cuộc điện thoại vô tình tôi kết nối được, bố tôi hình như đang cãi nhau với ai đó, và bên kia hình như là phụ nữ. Tôi lần lượt nghe thấy giọng người phụ nữ nhưng giọng lớn quá nên tôi không nghe thấy bố đang nói gì, sau đó bố cúp máy.
Mẹ cười với tôi và không nói gì. Nhưng tôi có thể thấy rằng có một chút đau khổ trong nụ cười của mẹ. Thấy vậy, tôi nghiến răng, ngồi lên giường mẹ, ôm mẹ vào lòng.
Hành động đột ngột của tôi khiến mẹ tôi sững sờ một lúc, theo bản năng muốn thoát ra nhưng tôi không cho mẹ cơ hội này mà ôm chặt lấy mẹ. Tôi không biết rõ là mẹ có hay không đánh tôi, nhưng mẹ chỉ vật lộn một lúc và không phản ứng quá nhiều. Mẹ chỉ yên lặng trong vòng tay của tôi…
Lúc này từ khóe mắt đến trong mắt của mẹ có một tia sương mù, tôi không an ủi mẹ. Cũng không cố gắng lau nước mặt cho mẹ, chỉ ôm mẹ im lặng. Dù rất đau khổ nhưng điều mẹ cần hơn là sự an ủi của tôi lúc này là một cánh tay rộng và vững chắc để mẹ có thể dựa vào… tôi ôm mẹ thật lâu, mãi đến nữa đêm, mẹ tôi đã ngủ, tôi cẩn thận đặt mẹ xuống và đắp chăn cho mẹ. Thấy mẹ tôi đã ngủ yên, tôi bước ra khỏi phòng với những bước chân nhẹ nhàng. Tôi có hỏi bác sĩ về tình trạng của mẹ tôi, bác sĩ nói rằng tình trạng của mẹ đã tốt hơn nhiều và không còn là vấn đề nghiêm trọng nữa, nhưng vẫn phải nằm viện hai ngày để theo dõi. Tôi nghĩ mình sẽ về nhà mang giúp mẹ mộng số đồ dùng cần thiết hằng ngày, vốn dĩ tôi muốn nhờ bố mang theo khi bố qua, nhưng tiếc là đến cái bóng cũng không có, không trong chờ được vào, tôi đành phải tự mình làm thôi.
Tôi nghĩ về nhà nghỉ ngơi một lát, ước chừng mẹ sẽ không tỉnh lại ngay, hơn nữa tôi chỉ ngủ vài tiếng trong bệnh viện, sau khi thu dọn đồ đạc cho mẹ tôi, tôi nằm trên giường lo lắng về việc mẹ phải nằm viện, nếu mẹ không thấy tôi khi mẹ thức dậy thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu mẹ tôi cần chăm sóc và tôi không có ở đó?
Nghĩ đến đó, tôi không tài nào chợp mắt được.
Lo lắng cho mẹ, tôi bước ra khỏi phòng thấy chiếc túi mà bố tôi thường dùng để đi xe được vứt trên ghế sopha, cũng như chai nước của bố. Ông ấy đã về, rốt cuộc đã đi đâu? Sao gọi không nghe điện thoại, mẹ tôi ốm nằm viện, thậm chí tôi còn không nhìn thấy cái bóng ở bên chăm sóc cho mẹ.
“Ấy, cái này là gì?”
Đột nhiên, một thứ màu trắng làm tôi chú ý đến khóa kéo của chiếc túi vải thô của bố. Tôi bước đến ghế sô pha và nhìn kỹ hơn. Hóa ra là khóa kéo của chiếc túi vải thô của bố không được kéo đúng cách, và có một tờ ngăn bằng giấy. Đường may của khóa kéo đang giữ khóa kéo xuống, nhưng người bố bất cẩn của tôi có lẽ đã không để ý. Ban đầu, tôi nghĩ đó là một tờ giấy trắng đơn giản và không có gì, nhưng khi tôi giúp bố mở túi vải thô và cất đồ đạc bên trong, tôi mở khóa kéo, tôi thấy trên cùng là khóa kéo có tờ giấy trắng, và mép giấy hơi nhăn nhúm, như thể tạm thời nhét vào. Tôi cầm tờ giấy lên và nhìn nó, mắt tôi mở to và dày khó tin…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mẹ là hiệu trưởng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện dịch, Truyện loạn luân, Truyện sex cô giáo |
Ngày cập nhật | 05/01/2024 12:16 (GMT+7) |