Hồi đó, có nhiều người thường hỏi “Hai đứa quen nhau lâu chưa mà lúc nào cũng kè kè, quấn quít bên nhau mãi vậy?”
Mình cũng chẳng biết trả lời thế nào. Ừ, chắc cũng lâu, đủ lâu để có thể tự hào… Ừ.. cũng lâu thật…
…
Năm lớp 5, mình được vào đội tuyển thi HSG của trường (nói không đùa, còn bằng khen, khánh vàng treo ở nhà). Trong mắt thầy cô thì mình là một thằng… quậy éo tả được. Nghe đâu lớp 2 lớp 3 gì đó thì mình đã lội vào phòng hiệu trưởng trong giờ ra chơi, sau đó phá dàn máy tính cổ lỗ xỉ ở đó. Rồi bị mời phụ huynh, tuyên dương trước trường. Để trả đũa thì giờ trực nhật, mỗi lần đi ngang cái trống là mình xách dùi đánh đùng đùng… Rồi lại bị bắt… Rồi lại bị tuyên dương…
Năm lớp 4 thì trường TVD gần đó xây lại, nên trường mình cũng hỗ trợ cho các bạn ấy học cùng, đại khái lớp 40 đứa thì kê thêm mỗi dãy 2 bàn dài, nhét thêm 10 đứa ngoại bang nữa, thế là mình tham gia trận đánh lộn cấp trường đầu tiên trong đời vì “tụi nó mặc đồng phục khác màu trường mình”. Kết qua ra sao hiểu rồi đấy tụi nó lạ nước lạ cái dám làm gì đếu đâu, tụi mình cứ thế mà hăng say combat rồi hăng say viết kiểm điểm.
Tua lại quá khứ tí để mọi người dễ hình dung. Tuổi thơ mình hồn nhiên trong sáng với những trò đá dế, tạt lon, cò cò, bắn bi… nhưng cũng dữ dội lắm. Bù lại thì từ lớp 1 mình đã có phong trào đứng đầu lớp, nên quậy kiểu gì cũng được tay to nâng đỡ, cụ thể là thầy hiệu trưởng và thầy cô chủ nhiệm. Kì thi nào cũng tham gia, từ đố vui, răng hàm mặt, bé khỏe bé ngoan các kiểu. Thầy hiệu phó khó tính (vì cũng từng chơi cái dàn máy của ổng), nên không hài lòng lắm về mình, có cái sau này mới biết thầy rất tốt bụng… Nghĩ cũng oai. Hồi đó ai cũng kêu mình nhỏ mà có tài.
Tới năm lớp 5 cuối cấp thì có kì thi HSG thành phố, mỗi lớp cử 5 đứa thi vòng loại cấp trường. Rồi chọn ra 20 gương mặt cao điểm nhất. Hôm đó mình tới trễ do kẹt kèo bắn ná Championship cấp xóm. Xong chuyện chạy thục mạng tới trường, thì thấy các bạn đã vào phòng thi, nhìn đồng hồ thì cũng sắp hết giờ làm bài, ai cũng căng thẳng… Mình buồn lắm… thầy hiệu trưởng ngồi gác thi, mình cũng tới, xin lỗi thầy vì tới trễ. Rồi bị thầy trách cho một chập. Mình hồi đó cũng trẻ người non dạ nên kể thật mọi chuyện luôn, nói là con không đi thì tụi xóm con thua, quê lắm, nên thi xong là con chạy thẳng tới đây luôn.
Nhìn mình cũng mồ hôi, lấm lem đủ kiểu, vì thậm chí chỉ mặc đồ đi học vào, không tắm luôn, nên thầy cũng có vẻ cảm thông, rồi gọi mình “vào văn phòng đội, ngồi làm bài với thầy”. Thế là có cơ hội làm lại cuộc đời, chuộc lại những lỗi lầm trong quá khứ.
Phòng chỉ có 2 thầy trò, nên vừa làm thầy vừa cafe, hỏi mình chuyện nhà này nọ, mình cũng nhẹ dạ ai hỏi gì trả lời nấy, thầy nhìn bài làm của mình mà hài lòng lắm. Bên ngoài đám kia cũng đã về, nhìn mình chả khác nào đang chép kiểm điểm và bị hiệu trưởng hỏi cung… Có cô bé ở lại, nép bên cửa sổ, nhìn mình cười rất lâu. Mỗi lần mình ngẩng đầu nhìn cô bé đó là lại thấy cô bé đang nhìn mình… rồi lại quay đi…
Xong kì thi vòng loại đó, mình đạt hạng 2… điểm văn lúc nào cũng là điểm kém nhất của mình… Nhưng cũng trong top đậu để đào tạo đi thi.
Học rất căng, rất nhiều kiến thức, thầy lại rất khó, nên tới giữa khóa thì quit hết 5-6 đứa. Cơ bản vì cuối cấp, theo không nổi, phụ huynh lo thi lớp 6 không đậu nên kêu con rút. Mình thì thuộc thể loại hiếu học, nên thường ngồi bàn đầu, ngồi chung với mình còn thằng Khoa… đám lố nhố còn lại chen chúc nhau ở những bàn dưới, vì sợ thầy hú lên bảng.
Rồi buổi chiều 21/12, một ngày có lẽ mình không quên được. Mình tới trường với diện mạo đẹp zai, tuấn tú, gương mặt lương thiện, ánh mắt hồn nhiên, trong veo, không một chút tì vết… Thì… đm… Mình thốt lên… thế éo nào đám lố nhố kia lại ngồi quanh dãy bàn mình… Thường thì chúng nó cứ co ro như lũ chuột chết ở bàn dưới… giờ lại nháo nhào lên bàn đầu. Mình tới sớm rồi, mà chúng nó còn tới sớm và nhiệt tình hơn Lạ…
– Ê Hưng, ra chơi đá cầu tí rồi vô học. – tiếng thằng Khoa gọi mình
– Ờ… đợi cất cặp cái.
Chợt, vừa dứt lời… một bạn gái đang ngồi bàn của mình hay ngồi, đứng dậy… quay sang nhìn mình, rồi mỉm cười… một nụ cười không thể nào đẹp hơn được… mới lớp 5 nhưng nói thật là mình cũng sốc…
Là cô bé hôm bữa…
Mình có một tính tốt và một tật rất xấu, đó là nhớ dai và hay thù vặt. Nên những gì có ấn tượng thì ít khi nào quên… Mình cũng không thể quên cái bóng dáng thập thò ngoài cửa sổ của cô bé, cũng không quên ánh mắt cô bé nhìn mình…
Lạ là ở chỗ đây là lần đầu tiên mình gặp cô bé trong lớp đội tuyển này.
– Chào bạn – mình gật đầu chào lại – sao bạn lại vào đây?
– Mình mới được tuyển để đủ chỉ tiêu. Thầy kêu mình ngồi chỗ này để có gì bạn còn giúp đỡ
– Ê Hưng, tao mày đổi chỗ nha – thằng Mẫn mặt phụ khoa ý kiến, giờ nó đang ngồi chỗ mình. Mọi khi nó với đám kia thì đú ở góc dưới, giờ nó lội lên trên, bày biện tập vở đủ cả.
Mình cũng lạnh lùng, lôi cổ nó.
– Xê ra, để tao ngồi với bạn mới.
Thầy cũng vào, mọi người ai về nhà nấy, rồi giới thiệu sơ là hôm nay có mấy bạn mới học cùng để đủ chỉ số đi thi. Thầy cũng kêu đám ma cũ lo giúp đỡ ma mới về vụ kiến thức đã học, cụ thể 2-3 đứa sẽ kèm 1 đứa mới. Mình với Khoa sẽ kèm bạn mới. Mình chen vào giữa, để thằng Khoa ngồi ngoài, bạn mới ngồi trong góc
Suốt cả giờ học hôm đó, cô bé không nói gì, chỉ im lặng ghi ghi chép chép. Lạy mợ – mình nghĩ – học toán đã không hiểu còn ráng cắm đầu ghi chép thì có ích gì…
Mình xé một tờ giấy nhỏ, ghi vài chữ, rồi chuyền sang bạn đó. Trò này hồi đó thích chơi cực luôn… rất trẻ con nhưng nhìn lại cũng rất lãng mạn…
– Chào bạn.
(cô bé vẽ một mặt cười, chuyền lại mình)
– Bạn có vẻ ít nói nhỉ.
– Con gái nói nhiều vô duyên lắm.
– Ừm, mình tên Hưng.
– Linh
– Chào Linh…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mèo con |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 04/10/2017 12:38 (GMT+7) |