Rồi em túm lấy cái khăn, chạy vào nhà tắm, khóc rất nhiều… Thật sự mình cảm thấy rất tội lỗi. Mình biết em sẽ buồn, nhưng mình không nghĩ em lại phải chịu đựng nhiều thứ đến như vậy…
Mình tiến tới sau em, ôm em vào lòng.
– Anh biết rồi. Anh sẽ dừng lại với con bé. Cũng sẽ không chở con bé đi đâu nữa.
Em vẫn không nói gì…
– Sẽ cần một ít thời gian để thuyết phục con bé, anh cũng đã sắp xếp cho em với nó gặp nhau rồi. Tụi mình sẽ sớm giải quyết chuyện này thôi. Chỉ là anh không muốn quá phũ với con bé. Nó không đáng để bị như vậy
– Vậy em đáng để phải đau khổ thế này à? – em cắn mạnh vào ngực mình… Đau lắm…
– Anh có bao giờ muốn em phải buồn đâu.
– Không muốn mà đi ngủ với con khác cơ… – em vẫn còn ấm ức chuyện đó lắm, nên đấm khá mạnh vào mình…
Rồi 2 đứa đánh răng, tắm rửa. Không nói gì. Mình vẫn ôm em, tắm cho em, ngược lại, em cũng thế, như mọi khi 2 đứa vẫn làm. Rồi tranh thủ lúc em đang lau người, mình bế em lại giường.
– Cho em xuống. – Em giãy giụa.
– Ngu sao cho…
Đặt em xuống giường, mình ôm lấy em, lấy chăn phủ lên người 2 đứa cho đỡ lạnh, rồi hôn em một nụ hôn thật dài…
– Em nè…
– Hử? – em vẫn đang dỗi…
– Đừng chia tay nữa.
– Tại sao?
– Anh quyết định rồi.
– Nói phét là giỏi.
– Anh đó… em mà không làm khó thì có ngày anh ngủ với nó thật cho coi.
– Em mất lòng tin ở anh zậy à?
– Ngu sao tin anh… anh dâm như quỷ ấy.
– Dzậy mà sao vẫn thương anh cơ đấy
– Ngu sao hông thương. Nói rồi, anh coi chừng đi, giỡn với em có ngày em thiến thật đó. – em bóp mạnh thằng nhỏ… ra vẻ đe dọa kinh khủng lắm
– Dạ, biết rồi…
– Mà khi nào định cho em gặp con bé đây.
– Mai đi. Chiều nay anh gặp nó uống nước nói chuyện chút rồi hẹn nó mai 3 đứa gặp nhau luôn.
– Chiều em đi với anh.
– Có cần làm quá zậy không anh muốn con bé chuẩn bị tinh thần trước.
– Hông đi cùng lỡ anh đẩy nó vô nhà nghỉ nữa.
– Anh đâu có bịnh zậy.
– Ờ, làm sao làm đi. Tui hông biết đâu.
Đại khái thế, em cũng không còn buồn, mình cũng nhẹ bớt trong lòng, 2 đứa lại quấn lấy nhau. Lúc sau thì 2 đứa tắm rửa lần nữa, rồi đi ăn. Xong mình chở em về nhà chào cậu mợ, rồi qua nhà mình nấu ăn.
Mình cũng không biết đó có phải là một hướng giải quyết tốt chưa, cũng không rõ chuyện với em đã ổn chưa, nhưng thật sự mình thấy rất có lỗi. Mình có thể cảm nhận thấy em vẫn chưa thể chấp nhận lời giải hòa của mình… Em còn buồn nhiều lắm, cái này mình biết. Lúc mình nhìn em, em cười, nhưng đó không còn là nụ cười hồn nhiên của hôm qua nữa, mà bên trong nó nặng trĩu tâm sự… Nhưng… mình thật sự không thể nghĩ ra cách nào khác ổn thỏa hơn lúc này.
Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn… Mình lẩm nhẩm thế…
Trưa hôm đó em ở lại nhà mình, cùng mẹ mình đi mua sắm ít đồ, rồi 2 mẹ con kéo nhau vào phòng ngủ thay đồ trò chuyện gì đấy. Tới chiều em về nhà cậu, nghỉ ngơi một tí, trong lúc đó mình đi gặp bé Mèo.
– Đi rồi về lẹ lát nữa còn đi chơi công viên với em đó.
– Ừ, anh biết rồi.
Khiếp, quản lý giờ giấc kinh quá… Mình cũng đi, hẹn con bé ở cafe X gần nhà con bé. Thấy mình tới con bé vui lắm, chạy tới níu tay níu chân mình. Rồi suốt một buổi đó con bé khoe mình nó tập làm bánh này, rau câu nọ, rồi nó với con Thanh quậy thế nào… Nghe đâu giờ nhà toàn bột bánh.
– Em nè…
– Sao anh? – con bé ngơ ngác nhìn mình.
– Hmm, trước mắt, anh nghĩ mình nên hạn chế gặp nhau lại, cũng không nên thân mật quá mức như thế này.
– Dạ… – con bé buồn ra mặt luôn
– Hôm nay chị đã khóc rất nhiều khi nghe anh kể về chuyện của tụi mình. Chị buồn về chuyện này nhiều lắm. Anh nghĩ cũng đã tới lúc anh phải nghĩ cho chị nhiều hơn, anh không thể cứ ích kỉ vì mình như vậy hoài được.
– Dạ…
– Anh rất quý em. Anh muốn mình sẽ vẫn là bạn bè, anh em tốt của nhau, chỉ là đừng làm những chuyện dễ gây hiểu lầm nữa… Em cũng hiểu anh nghiêm túc trong chuyện này mà.
– Dạ, em biết rồi…
2 đứa im lặng một lúc rất lâu, con bé khóc… lần này nó khóc thật. Nhiều người nói ghét con bé chứ… nhìn nó như vậy mình thấy tội nghiệp lắm. Nó có một quá khứ đủ buồn và một thời gian cô đơn rất dài rồi, mình hoàn toàn không muốn những ngày vui của con bé lại ngắn ngủi như vậy. Con bé từng cười rất nhiều, từng líu la líu lo đủ thứ trên trời dưới đất, nhưng cũng từng là đứa rất im lặng, nội tâm… Bên cạnh con bé mình gần như không còn cảm giác buồn hay mệt mỏi nữa… Mình không muốn mất đi người bạn này.
– Nè, anh có bỏ em trốn qua Mỹ đâu mà khóc dữ zậy. Chỉ là không muốn ôm hôn hay làm gì đó hiểu nhầm thôi mà.
– Anh đâu có muốn gặp em nữa.
– … – con bé vẫn khóc.
– Anh không nói nhé. Anh vẫn sẽ gặp em, nhưng mình sẽ giới hạn mối quan hệ của tụi mình lại, giờ tụi mình vẫn sẽ là bạn bè tốt, anh em tốt. Vẫn như xưa thôi, nhưng em cũng nên xác định rõ mối quan hệ này. Anh không muốn tụi mình làm bất cứ chuyện gì không phải nữa.
– Dạ.
– Ừm…
– Sao anh?
– Mai em rảnh chứ, anh nghĩ em với chị nên gặp nhau. Em sẽ có cơ hội để hiểu chị hơn, có khi em cũng sẽ dễ xác định việc tình cảm tụi mình. Anh biết em có tình cảm với anh, anh trân trọng điều đó, nhưng mình không thể đến với nhau được. Anh chưa thật sự sẵn sàng cho tình yêu với em, cũng không muốn tiến xa hơn. Mình cứ như vậy, có khi sẽ tốt.
– Dạ… em biết rồi.
– Mà… mai có cần mặc đồ đẹp không anh.
– Mặc bộ đẹp nhất đi. Anh muốn lúc nào em cũng xinh đẹp.
– Dạ… Anh…
– Sao em?
– Đi ăn với em nha.
– Hông được rồi, chị làm cơm đợi anh ở nhà.
– Vậy chở em mua ít đồ ăn tối nha, con Trang chắc chưa nấu nướng gì đâu.
– OK.
Con bé cũng buồn lắm, nó vẫn cười, vẫn vui đùa với mình, nhưng mình biết, thật sự nó đang cố gắng làm vẻ mặt vui vẻ hơn. Không còn cái mặt mèo cười tủm tỉm mỗi lần mình cười với nó nữa, cũng không còn cái mặt mèo tội nghiệp xin xỏ mình… giờ chỉ còn ánh mắt buồn, xa xăm lắm…
Cũng vì sự nhu nhược của mình mà 2 người con gái rất quan trọng với mình, đã thành ra thế này… 2 người con gái lúc nào cũng đem lại cười vui, giờ lại mang nặng trĩu tâm sự như vậy…
…
Mình cũng mua thêm một ít bánh trái, để 2 con bé khuya có đói thì lấy ra ăn. Rồi chở Mèo con của mình về phong trọ.
– Có gì chiều mai mình gặp nhau ở quá cafe đó nữa nhé.
– Có nhất thiết phải vậy hông anh?
– Anh nghĩ là mình nên như vậy.
– Dạ… Mà anh…
– Ơi?
– Em sẽ đợi…
– Anh hy vọng sẽ có một người yêu em thật lòng, khiến em yêu… anh sẽ chúc phúc cho em và người đó.
– Anh tào lao quá. Thôi em vô ăn. Mai gặp anh sau.
– Ừ. Vậy anh về trước.
…
Tối hôm đó, cũng khá khuya, mình định đi ngủ, thì có một tin nhắn mới… của Mèo con
– Em không còn cơ hội nào hở anh?
– Đừng nói như vậy em à. Là anh không tốt, em đáng có được một người yêu em hơn.
– Hong muốn.
– Ngoan, ngủ đi nè, rồi ngày mai mở mắt ra sẽ là một ngày mới đó. Chuyện cũ đừng giữ mãi làm gì em nhé.
– Hong…
– Em yêu anh.
– Anh cũng rất mến em.
– Hong, em yêu anh, em yêu anh…
– ^^ em là một cô bé rất tốt. Anh hông đáng đâu em.
– Vậy…
– Sao nè?
– Em muốn… anh là người đầu tiên của em…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mèo con |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 04/10/2017 12:38 (GMT+7) |