Sếp mình dạo này hơi nguy hiểm
– Ê, lấy bác hợp đồng Enshin soạn hôm bữa đi, chiều bác với con Nhung (con ghệ marketing ấy) sang đó làm việc
– Dạ.
– Lấy luôn báo giá
– Dạ
– Rồi chiều mày thay bác đi cafe với ông Tú Việt Kiều nhé.
– Hở?
– Ổng hẹn bác bàn thêm về vài thứ phát sinh như tủ điện, màn hình điều khiển gì đấy, mấy cái lặt vặt đó mày in báo giá ra rồi thay bác đi được rồi.
– Hay thôi con đi Enshin còn bác đi cafe cho nhẹ
– Dẹp đi mày với ổng kêu muốn gặp mày bàn chuyện chút.
– Thấy bất an sao sao ấy
– Không sao đâu, đi nhiều trải nghiệm nhiều mới tiến bộ được chứ.
– Gặp ở đâu sếp
– Rita Nguyễn Văn Cừ Q5. Chiều nhắn thằng Phương đưa đi.
– Dạ.
…
– A lô em hả, chiều rảnh hông?
– Hông rảnh lắm, sao dzợ?
– Rảnh thì diện đồ đẹp rồi đi công chuyện với anh.
– Đi đâu?
– Gặp ông Việt Kiều, đi 1 mình anh lo quá
– Sếp anh đâu sao hông đi cùng?
– Ổng trốn rồi
– Chiều nay em bận thiệt, T7 này là ngày cuối để nộp luận án rồi, hay để em xin nghỉ rồi đi với anh một bữa
– Vậy thôi em với mấy bạn ở nhà làm đi, anh đi 1 mình cũng được
– Hay để em gọi Quỳnh nó đi với anh?
– Không được, định dắt em đi là giới thiệu ổng em là vợ sắp cưới, chứ dắt Quỳnh đi mốt ổng biết lại hiểu nhầm này nọ, rắc rối lắm.
– Vậy có gì em sắp xếp được sẽ nhắn anh.
– Thôi em cứ tập trung vào luận án đi, anh tìm cách giải quyết được.
– Dạ
…
Có 1 cảm giác hoang mang không hề nhẹ…
…
Quay ngược thời gian, về cái thời điểm cách đây gần 7 năm. Nó – tạm gọi là mới “chia tay” người con gái nó thương yêu nhất, chia tay mối tình đầu đẹp như mơ của nó. Nó biết, nó còn và sẽ vẫn còn yêu em rất nhiều, nó biết, dù nó có hận em như như thế nào đi nữa, trong lòng nó, không thể có bất cứ người con gái nào thay thế được em trong lòng nó.
Kể từ sau cái đêm với con bé ở bar, nó chẳng còn mấy niềm tin nơi con gái nữa. Ừ. Chung quy thì, dẫu có thế nào, gái vẫn thế, cần nhiều thứ hơn tình yêu. Nó cũng chẳng định ngủ thêm với con nào nữa. Hm, nó đã từng nghĩ sẽ dành lần đầu tiên cho em,, nó từng nghĩ ngày 2 đứa kết hôn sẽ là ngày đầu tiên sống chung của cả 2 đứa. Vậy mà…
Mải lan man suy nghĩ, nó quên mất hôm nay là ngày học Toán với má Phương (biệt danh học trò hay đặt cho cô Mai Lan Phương). Cũng đã 3 giờ sáng, nó vẫn ngồi đó, vừa hoài niệm, rồi nó nhìn tấm ảnh được nhét cẩn thận vào khung ảnh trên bàn, em vẫn ở đó, vẫn cười thật tươi, thật hồn nhiên trên vai nó. Bất giác, nó gạt tay, ném mạnh khung ảnh vào tường. Khung ảnh gãy làm 3 bốn mảnh, kính vỡ vương vãi khắp nơi. Rồi nó lại khóc… Một lúc sau. Chẳng biết vì lý do gì, nó nhặt lại khung ảnh, nó cẩn thận gỡ từng mảnh kính, rồi dùng khăn lau nhẹ bức ảnh. Nó lồng bức ảnh vào bìa cuốn tiểu thuyết nó vừa đọc tuần rồi – cuốn Điểm Dối Lừa của Dan Brown. Nó cất cuốn truyện lên kệ, ừm, dẫu cho có thế nào thì nó cũng không thể xóa đi những kỉ niệm trong lòng nó. Nó cũng chẳng muốn dối lòng, nó càng không muốn làm gì tổn hại tới em, hay những gì có dính dáng tới em…
Cũng 2 ngày nó không đi học, thầy cô bắt đầu hỏi thăm khá nhiều, nó thì chẳng màn gì tới hạnh kiểm của nó, vì dù gì mẹ cũng lo dùm nó mấy cái đơn khám bệnh, đơn nhập viện này nọ. Ừm, thôi thì hôm nay nó phá lệ, nó nhìn thời khóa biểu, rồi soạn tập. Sáng may ra có niềm vui từ môn Toán với má Phương, chiều học thể dục, còn lại chả có gì thú vị
Nó làm một giấc tới 6 giờ, nó tắm rửa thật sạch, làm đồ ăn cho mẹ với em nó. Nó nhanh chóng ăn nốt phần đồ ăn của mình rồi kéo cửa đi học trong sự ngỡ ngàng của mẹ nó.
– Khó ngủ hở con?
– Dạ không, bữa nay học toán nên đi cho vui
– Ừ, đi cẩn thận nhé, đừng chạy nhanh quá.
– Dạ
– Mẹ chỉ mong con mau hết buồn, nhìn con vậy mẹ lo quá
– Dạ, con không sao đâu
Rồi nó phóng xe đi. Ngày học vẫn diễn ra nhàm chán như bình thường, nó mất căn bản ở nhiều thứ quá, thầy cô cũng hiểu nó vừa bị bệnh nặng nhập viện gì đấy nên cũng ân cần chỉ bảo nó. Có cái nó cũng gật gù ra vẻ hiểu biết, nhưng thực chất toàn bỏ ngoài tai. Nó chẳng quan tâm tới thứ gì nữa.
Chiều hôm đó, nó với lũ bạn đánh bóng chuyền trước giờ thể dục. Chợt, một bóng dáng thân quen lướt ngang qua người nó. Chẳng cần suy nghĩ, nó quay phắt lại, kéo lấy tay người đó…
– Xin lỗi, mình nhầm người. – nó gãi đầu. Haiz… Không phải là Linh, nó chợt thất vọng
– Vô duyên – con bé bĩu môi với nó.
Nhìn phù hiệu trên ngực con bé, ừm… 10D, gái lớp D à. Thua nó tận 2 tuổi mà giọng điệu thì chua chát cay cú không tả nổi. Con bé có cái gì đó rất giống em… không phải là khuôn mặt, mà là dáng điệu, cách đi đứng, hoặc chỉ đơn giản là mái tóc, bởi thế, cũng chẳng có gì lạ khi nó lại nhầm lẫn tới như vậy.
– À, anh nhầm em với con bạn.
– Anh em luôn – con bé lại trừng mắt nhìn nó
– Hơn 2 tuổi không xưng anh không lẽ gọi mày tao?
– Ờ. Thế chào anh.
Rồi con bé ngoáy đít đi. Nó cũng lắc đầu ngao ngán.
Tới tận giờ thể dục hôm đó, nó mới biết lớp con bé tập kế bên lớp nó. 2 lớp lấy cái cây lớn ở sân sau làm nơi để cặp, mỗi lớp 1 góc. Đúng là lớp D có khác, lắm gái xinh vl. Vậy mà mấy tuần nay nó toàn viện cớ để trốn tiết thể dục này.
Con bé khi nãy thuộc dạng xinh nhất nhì lớp, mặt cũng đáng yêu, mỗi cái tính tình hơi dữ dằn thật. Qua lời bạn bè thì nó còn biết con đó nổi tiếng chảnh. Tham gia đội văn nghệ gì đấy, nhưng chả bao giờ muốn đứng tuyến sau hát bồi, mà lúc nào cũng chọn tiết mục để nó được hát chính. Nó thì đếch quan tâm lắm. Kệ mẹ con bé, chả ảnh hưởng gì tới cuộc đời của nó.
– Nghe đâu nó vừa đá thằng lớp 10 Hóa – đám bạn nó ngồi, chỉ trỏ con bé rồi nói.
– Ừ, bữa nhìn thằng đó tội vl luôn.
– Kệ mẹ nó, ai biểu nó ngu, quen con chảnh chó làm gì. Nó đẹp nó có tài thì thiếu gì thằng theo. Được thằng khác ngon hơn thì nó đá thôi.
“Đúng là gái”. Nó nhìn con bé, cười một cái chua ngoa… Rồi một kế hoạch nhỏ nhóm lên trong lòng nó.
Nó đi khắp các cửa hàng cặp sách, cuối cùng cũng tìm ra được 1 cái cặp giống với cặp của con bé. Tiết thể dục tuần sau, nó vờ tới trễ, thấy con bé đã tới, đang ngồi bấm điện thoại, nó vứt đại cái cặp vào chỗ để hành lý của đám đàn em lớp D rồi chạy lại chơi cùng đám bạn.
Và kế hoạch thành công, cuối giờ, nó ra sớm, nó lấy cặp của con bé đi thẳng 1 mạch, không ngoảnh lại. 10 phút sau, điện thoại con bé trong cặp reo lên, là số của nó. Vậy là con này vẫn còn khôn tới mức lấy điện thoại nó để sẵn trong cặp ra gọi.
– A lô.
– A lô, cho hỏi ai bên kia đầu đấy. Hình như bạn mang nhầm cặp của tuôi rồi.
– Ờ thế à. – nó cười – đúng nhầm thật. Mình xin lỗi nhé, giờ mình đang ở quán cafe này, bạn tới lấy được chứ.
– Vậy đợi mình chút.
…
– Là anh?
– Ơ, tụi mình có duyên nhỉ
– Anh cố tình đúng hông?
– Điên hả cô bé, anh muốn lấy cặp em làm gì? Giống nhau quá xách nhầm thôi
– Thế trả đây người ta còn về nữa.
– Ừ, cho xin lỗi nhé.
– Hứ.
…
Sáng hôm sau
– Alô.
– Hân hả?
– Ừ, ai đấy?
– Anh đệp zai hôm qua mang nhầm cặp em đây.
– Gì nữa trời? Sao ám tui riết zậy
– À, bữa nay em rảnh hông, ra quán cafe hôm qua với anh một tí.
– Chưa tới trường, còn đang trên xe bus.
– Xe đâu không đi mà đi bus?
– Chưa đủ tuổi.
– Trạm dừng ở đâu anh ra anh đón.
– Minh Khai.
– Ừ. Vậy anh ra đợi trước nhé.
…
– Chở tui tới đây làm gì?
– Còn sớm mà, định mời em ăn sáng uống cafe, coi như làm quà xin lỗi chuyện hôm qua.
– Làm ơn đừng ám tui nữa, tui sợ anh lắm rồi.
– Ừ thế xong hôm nay anh không gọi em nữa.
– Mà sao có số tui zậy?
– Hôm qua em lấy máy anh gọi qua máy em còn gì?
– Haizz.
– Em ăn gì gọi món đi, bữa nay anh mời.
– Ăn rồi. Tui đi trước nhé, đừng liên lạc với tui nữa.
Nói xong con bé ra khỏi quán, đi thẳng về trường. Nó đứng đó, mỉm cười. Haiz.
– Trời ơi là trời, anh làm cái quái gì đây hả?
– Ơ anh ghi rõ trong tờ giấy còn gì
– Nhưng tui nói tui ăn rồi cơ mà.
– Thì thôi khi nào đói em ăn. Lỡ mua rồi mà trả lại thì kì quá.
– Sao anh hổng ăn đi cho tui làm gì?
– Anh mua 1 cái khác cho anh rồi.
– Haiz.
– Ngon lắm đó, đừng bỏ uổng. Không thích mốt anh đãi món khác.
– Chịu anh luôn đó, tí tui ăn, được chưa.
– Giỏi.
– Haiz, người gì dai thấy ớn
Biết kiểu gì mời đột ngột vậy con bé sẽ từ chối, nên nó làm vội li cafe, rồi tiện thể mua luôn cái bánh bông lan socola, bỏ vào hộp thật đẹp cho con bé. Nó cũng lấy 1 mảnh giấy nhỏ ra, viết dòng chữ “anh biết kiểu gì em cũng từ chối, cũng nói dối là ăn rồi. Anh biết hết nhé, không qua mặt được anh đâu. Ngố à”, rồi nó bỏ cả tờ giấy lẫn hộp bánh vào túi giấy. Lúc rước con bé, nó gỡ cặp con bé móc ra đằng trước, rồi lén lúc gửi xe nó cho cả hộp bánh vào trong.
…
– Ngon hông cô bé – sau giờ chơi, nó nhắn cho con bé
– Dở ẹt.
– Tưởng giận quá hông ăn chứ.
– Có người mua cho thì ngu gì hông ăn.
– Thích hông, mai anh mua cho cái nữa.
– Hông thèm.
– Thế mua cho rồi có ăn không?
– Ngu sao không ăn.
– Ngon nói đại ngon đi, bày đặt dở với hông thèm nữa.
– Kệ tui.
…
Trưa hôm đó, sau giờ học, nó lại quán cafe, gọi 2 ly cafe.
– Alô
– Nữa hả? Cái gì mà dai dữ dzậy?
– Em rảnh hông, ra quán này với anh tí.
– Không rảnh, không muốn rảnh
– Anh nói thiệt, anh kêu có 1 li cafe mà giờ con tiếp viên nó làm luôn 2 li, bỏ thì phí, mà trả lại thì sợ quản lý la nó tội nghiệp nó, em ra uống với anh nhé.
– Hông biết uống cafe
– Nó làm capuchino, ngọt lắm. Nha, giúp anh cái nha
– Bạn anh đâu sao không gọi? Gọi tui làm gì
– Chúng nó đi chơi hết rồi, bí quá mới gọi em đó, tới nhanh nha, anh đợi.
– Đang tới, nói nữa tui về đó.
…
– Ngon hông?
– Cũng… tạm được
– Ngon nói đại ngon đi, còn bày đặt
– Anh làm tui quê hơi nhiều nha.
– Anh thấy con gái thì ăn nói nhỏ nhẹ hơn đi, chứ cứ vậy hoài hông tốt đâu
– Kệ tui.
– Tặng em cái này
– Gì đó?
– Kẹp tóc, hy vọng sẽ giúp em trông nữ tính hơn
– Tào lao quá
– Cần anh cài dùm hông?
– Thôi khỏi, tui tự cài được.
…
– Giờ em về hở?
– Ừ. Trễ rồi. Về sớm còn học bài nữa.
– Từ đây về nhà em đi xe bus xa không?
– Chắc tầm hơn nửa tiếng ấy.
– Đi hông anh cho quá giang về.
– Hông có nón
– Anh có mang thừa 1 cái
– Thôi đi ông, nón ông hôi hám mang vào cho ghẻ đầu tui à?
– Nón mới mua hôm qua đấy.
– Sao hôm qua đi mua nón làm gì?
– Để bữa nay chở em về.
– Nói như thiệt luôn.
– Xạo làm gì. Thấy em đi bus tội nghiệp anh mới mua nón để bữa nào cho em đi ké đấy.
– Dại gái kinh
– Thế có đi không?
– Ngu sao không đi, có xe ôm chùa mà.
– Hờ.
…
– Sao hông nhờ ba mẹ đưa đi mà phải đi bus tội nghiệp vậy?
– Ba mẹ bận lắm, bữa chở được bữa không, nên thôi đi vậy khỏi phiền ba mẹ.
– Ba mẹ em làm ở đâu?
– Phú Nhuận.
– À ra vậy, hèn gì không tiện đường chở đi thật.
– Trông mặt anh có vẻ… dày nhỉ?
– Ai cũng nói zậy hết. Riết quen rồi.
– Mà lần đầu anh nhầm tui với ai vậy?
– Một người bạn thôi
– Người yêu cũ hở?
– Có thể nói là vậy.
– Hèn gì, lúc đó thấy anh xúc động suýt khóc. Chắc tui mà là người đó thật thì anh khóc bù lu bù loa lên rồi
– Con người mà em, cũng phải có cảm xúc chứ.
– Ừm, biết là thế.
– Mà bạn trai đâu? Sao nó không chở em đi về?
– Có quen ai đâu trời.
– Thế à, tại thấy ở trường cũng nhiều thằng theo đuổi em mà.
– Quen thân nhau bên CLB thôi, chứ em chẳng hứng thú với họ
– Chịu xưng em rồi à. Ngoan thế.
– Nói nữa tui giận đó. – con bé nhéo nó 1 cái.
– Ừ, mà sao không có hứng thú nhỉ, thấy nhiều thằng cũng hát hay đẹp zai mà.
– Thấy đám con trai đó ai cũng… bình thường sao á. Chả có gì đặc biệt.
– Chắc không thằng nào lì với mặt dày như anh nhỉ?
– Ừ, càng chửi càng nhây ra.
– Nói chứ, tụi mình cũng có duyên gặp nhau mấy lần, anh cũng quý em
– Ở điểm nào cơ?
– Ngoại hình, cá tính. Rồi tài năng nữa.
– Đúng là con trai lúc nào cũng nhìn ngoại hình đầu tiên nhỉ, toàn lũ hám gái.
– Ừ tất nhiên, giờ nhé, gặp 1 thằng hôi hám bẩn thỉu, lại xấu đau xấu đớn thì em thích bắt chuyện với nó không?
– Tùy nữa.
– Khỉ, xạo ai chứ xạo anh làm gì. Nói chung á, ấn tượng đầu tiên khi nhìn vào 1 con người là về ngoại hình, về khuôn mặt, có vui vẻ dễ thương dễ gần không, rồi tới cách ăn mặc, coi có nghiêm chỉnh không, những cái khác như tính cách này nọ, thì thời gian sau này làm quen mới rõ.
– Anh có vẻ rành nhỉ.
– Anh sống nó thực dụng vậy đấy.
– Mà cũng đúng.
– À, vậy giờ em về nhà có 1 mình thôi à?
– Ừ, ba mẹ em chiều mới về.
– Đi coi phim với anh không?
– Hử?
– Thì giờ cũng còn nắng quá, đường về nhà em còn khá xa, ở đây lại gần rạp, hay giờ tấp vô coi bộ phim nào đó rồi về. Dù gì cũng đâu mất nhiều thời gian học bài của em đâu nhỉ?
– Ừm… Mà thôi, ngại lắm.
– Có gì đâu nè.
– Tốn tiền anh lắm.
– Trời, lo gì, bữa nay anh trả mốt em thích thì em mời anh lại.
– Có phiền anh lắm hông, anh lớp 12 rồi còn gì. Năm nay thi ĐH đó.
– Quyết định vậy nhé
Rồi nó chở con bé thẳng tới rạp phim. Sau 1 lượt ban pick thì 2 đứa quyết định coi… Tinker Bell. Hơi trẻ con nhưng phù hợp lứa tuổi, ít ra nghe dễ chịu hơn coi mấy phim đánh nhau hay siêu nhân gì đấy. Mà cũng nhờ đi coi phim vậy nó mới biết con bé có thói quen khá con nít. Đó là phim chiếu chưa được 15 phút thì hộp bắp của con bé đã… hết sạch. Chả hiểu con bé ăn kiểu gì, trong khi nó vừa bốc đâu chưa tới chục cái, hộp bắp của nó vẫn còn nguyên thì con bé đã quay sang khều khều nó.
– Anh ơi… Cho em ăn ké bắp với.
– Đệt. Dọn nhanh thế.
– Hổng biết nữa, buồn miệng ăn 1 lúc tự nhiên hết.
Véo má con bé 1 cái, nó cầm hộp bắp, đưa lại đùi con bé, rồi cứ để tay ở đó, vừa coi con bé vừa ăn, vừa đút nó ăn cùng.
Phim cũng kết thúc chóng vánh, con bé thì vui ra mặt, có vẻ con bé đã dần quen với sự xuất hiện của nó bên cạnh. Nó cũng cười. Haiz, coi như phần nào đó thành công.
– Đi ăn gì đó không? Anh đói bụng quá.
– Ừm, em cũng chưa ăn trưa.
– Vậy để anh tìm quán nào đó rồi ăn.
– Ừ, để em mời anh nhé.
– Lần tới đi, bữa nay đang là anh đãi em để xin lỗi chuyện hôm bữa mà
– Đãi gì lắm thế. Nói chứ anh cứ trả hết vậy em ngại lắm
– Có gì đâu ngại, mai mốt nấu món gì đó lên ăn sáng cùng với anh là được.
– Vậy nha. Em nấu dở đừng trách nhé
– Kệ, dễ gì được gái nấu cho ăn, dở cũng ráng nuốt thôi.
– Nịnh là giỏi
Nói đoạn, 2 đứa ghé quán hủ tiếu, làm 2 tô to, ăn cho đã. Xong thì trên đường về ghé ăn thêm 2 đĩa gỏi khô bò gần nhà con bé nữa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mèo con |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 04/10/2017 12:38 (GMT+7) |