Khi Hồng Trần tiên tử mặc áo khoác dài màu đen, ăn mặc như một nam tử, từ bên trong phòng kiểm toán thu chi đi ra, vẫn không che giấu được vẻ thùy mị của nàng. Nữ nhân quá xinh đẹp, đôi khi bất lợi làm việc, nếu không dùng vẻ thùy mị của nàng đi thăm dò sổ sách, đám nhân viên kế toán mất hết hồn vía, làm sao có thể tính toán sổ sách cho rõ ràng.
Tiếng bàn tính va chạm cách cách làm cho nàng nhức đầu. Nàng không quen tranh quyền thế, hoàn toàn không muốn tham dự loại chuyện này, nhưng cuối cùng bị sư phụ giáo huấn một trận, Mục Phàm Quân hỏi nàng: Ngươi nói cho ta biết, trên đời này làm gì có chỗ nào không phải làm việc nhưng vẫn được nuôi ăn cả đời!
Sư phụ đã nói đến mức này rồi, mặc dù lời nói có chút khó nghe, nhưng là đạo lý chân chính, không có lý do để cho sư phụ phải nuôi miễn phí ngươi cả đời. Mà ngươi lại không cần làm chuyện gì cả, làm gì có chuyện tốt như vậy?
Đôi mắt sáng quét khắp đình viện, không thấy bóng dáng sư muội, Hồng Trần tìm một thị nữ của sư muội hỏi:
– Nguyệt Dao đi đâu rồi?
Thị nữ trả lời:
– Lục gia nói muốn đi dạo.
– Đi dạo? Đi đâu chứ?
– Hầu gái không biết, Lục gia không nói.
– Nàng một mình đi ra ngoài?
– Đúng vậy! Lục gia không cho chúng ta đi theo.
Lục gia dĩ nhiên là chỉ Nguyệt Dao tiên tử, lúc này Lục gia đang gấp rút phi hành trên không trung, đồng dạng là trang phục đàn ông, mặc trường sam tuyết trắng, đầu đội mũ bạch ngọc, môi hồng răng trắng, ngọc thụ lâm phong, xinh đẹp kỳ cục.
Người phàm có lẽ không nhìn ra, nhưng người trong tu hành không khó nhìn ra nàng là trai hay gái, dù sao nàng cũng chỉ tùy tiện che giấu một chút, cũng không vận dụng Dịch dung thuật cao siêu gì.
Tử Lộ, Thiên Hành cung, Trấn Canh điện.
Lục gia từ Tử Lộ Đô thành một đường bay đến, ngang nhiên xông thẳng bên trong thành cung, rơi vào trong đình viện ở hậu cung, chắp tay ngạo nghễ nhìn cảnh vật xung quanh.
– Người nào?
Hai thị nữ kinh ngạc lên tiếng chính là Hồng Tụ và Hồng Phất.
Lục gia nhìn hai nhị nữ từ trên xuống dưới, cau mày nói:
– Hai người các ngươi chính là thị nữ của Yến Bắc Hồng?
Hai người hỏi ngược lại:
– Ngươi là ai?
Thấy hai nàng không phủ nhận, Lục gia biết chắc đúng rồi, khẽ hừ lạnh một tiếng:
– Kêu Yến Bắc Hồng ra ngoài gặp ta!
– Người nào có khẩu khí lớn như vậy!
Thanh âm của Yến Bắc Hồng từ trong nhà truyền đến.
Hồng Tụ, Hồng Phất nhanh chóng xoay người đón chào, chỉ thấy Yến Bắc Hồng từ trong nhà sải bước ra.
Nhưng vừa đi ra cửa, Yến Bắc Hồng vừa nhìn đã nhận ra người tới là, lập tức há hốc mồm đứng yên tại chỗ, ánh mắt lộ ra vẻ dị thường, hơi có chút chột dạ nghiêng mắt nhìn, dường như hận không tìm được kẽ đất chui vào.
Hồng Tụ, Hồng Phất kỳ quái nhìn nhau, đại nhân luôn luôn dũng cảm, hôm nay sao lại có vẻ chột dạ như thế? Chẳng lẽ…
Hai nàng bất giác chăm chú nhìn Lục gia đánh giá, nhận ra đây là một cô gái tuyệt sắc, không khỏi hoài nghi có phải có gút mắt gì với đại nhân hay không, nếu không đại nhân cần gì phải chột dạ như thế.
Vẻ mặt Lục gia cũng nghi ngờ, nói:
– Miêu Nghị? Tại sao ngươi lại ở đây?
Miêu Nghị? Nhị nữ một lần nữa đưa mắt nhìn nhau, làm sao lại nhắc đến tên Miêu gia rồi?
– Cái này…
Đại lão gia hào sảng Yến Bắc Hồng, lúc này lại sửng sốt hèn mọn như Bì Quân Tử, xoa xoa hai tay, rụt cổ lại cười khan nói:
– Lục gia, sao ngài lại tới đây?
Lục gia vung tay lên:
– Không có chuyện của ngươi, kêu Yến Bắc Hồng ra ngoài gặp ta.
– Đây chính là Yến…
Hồng Tụ vừa mới lên tiếng, đã nghe Yến Bắc Hồng gầm lên ngắt lời nói:
– Càn rỡ! Trước mặt Lục gia các ngươi có chỗ nói chuyện sao?
Hồng Tụ bị hắn giáo huấn, trợn mắt há hốc mồm, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Yến Bắc Hồng quay đầu lại vừa chắp tay nói với Lục gia:
– Lục gia, ngài tới không đúng lúc rồi, ta cũng đang tìm Yến Bắc Hồng, hắn vừa vặn không có ở đây, đoán chừng trong khoảng thời gian ngắn không về được.
Hồng Tụ, Hồng Phất kinh ngạc nhìn phía hắn, tình huống gì thế này?
– Vừa vặn không có ở đây?
Lục gia cũng không phải ngu ngốc, chỉ cần một chút chi tiết đã bại lộ được đủ nhiều rồi, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc bất định, ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua phản ứng của hai thị nữ và Yến Bắc Hồng, nội tâm đã dâng lên sóng trào, trong đầu hiện ra hai chữ: Tại sao?
– Đúng vậy!
Yến Bắc Hồng cười làm lành nói:
– Lục gia tìm Yến Bắc Hồng có chuyện gì không?
Lục gia tâm tư khó khăn, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt nói:
– Cũng không có việc gì. Đúng rồi, nghe nói ngươi bây giờ là điện chủ gì đó bên phía Thần Lộ Mộc Hành cung?
Yến Bắc Hồng vì chứng minh thân phận của mình, lập tức đáp:
– Điện chủ kiêm hành tẩu ngồi trước cung chủ hai điện Trấn Nhâm điện và Trấn Quý điện.
Hắn làm rộn đến nỗi ngay cả “chính mình” chức vị gì cũng không biết.
Nói đến chức vị của Miêu Nghị, Yến Bắc Hồng thật ra rất bội phục, mình làm điện chủ hai điện, vị lão đệ này chẳng những đuổi kịp, còn lấy thêm vị trí hành tẩu ngồi trước cung chủ. Hắn cho rằng tốc độ tu hành của mình đã rất nhanh, nhưng vị lão đệ này cho dù tu vi hơi kém, nhưng tốc độ bò lên không hề thua kém Yến Bắc Hồng hắn.
Lục gia ‘A’ lên một tiếng, vuốt cằm nói:
– Nhắc tới cũng đúng dịp, lần sau ta vừa vặn có chuyện đến chỗ đó, nếu đã gặp ngươi ở đây, cũng giảm bớt đi phiền toái, ngươi đưa đạo pháp chỉ cho ta đi, để dễ dàng cho ta thông hành làm việc.
– Cái này…
Yến Bắc Hồng hết chỗ nói rồi, pháp chỉ của mình ở trên địa bàn Miêu Nghị có ích lợi gì.
Lục gia hừ lạnh nói:
– Chẳng lẽ trên địa bàn của mình, ngay cả chút chuyện này ngươi cũng không làm được? Hoặc là nói, ngươi hoàn toàn không đặt ta vào trong mắt?
– Không có không có!
Yến Bắc Hồng liên tục khoát tay, kiên trì lấy danh nghĩa Miêu Nghị viết đạo pháp chỉ, đánh pháp ấn, dâng lên.
Trong lòng hắn đã có chú ý, một khi vị nữ đại nhân này rời đi, hắn sẽ lập tức đến chỗ Miêu Nghị mật báo, để cho Miêu Nghị sớm chuẩn bị ứng phó, kêu người bên phía Miêu Nghị vạn nhất nhìn thấy pháp chỉ của Yến Bắc Hồng hắn cứ phối hợp là được, lừa gạt qua chuyện là xong rồi.
Sau khi Lục gia xem qua ngọc điệp, ánh mắt nhìn về hướng Hồng Tụ, Hồng Phất, lạnh lùng nói:
– Hai người các ngươi là thị nữ của hắn, hay là thị nữ của Yến Bắc Hồng?
Câu hỏi này khiến hai người có chút không biết nên trả lời như thế nào, hai đáp án này đều đúng. May là nhị nữ cũng không phải ngu ngốc, đã nhìn thấu Yến Bắc Hồng có ý gì, cộng thêm y phục trên người hai bọn họ giống như y phục của Yến Bắc Hồng, đều là màu đỏ, Hồng Tụ chắp tay nói với Yến Bắc Hồng:
– Chúng ta là thị nữ của đại nhân.
Lục gia lập tức nhìn xung quanh:
– Thật là kỳ quái, tẩm cung của Yến Bắc Hồng lại không nhìn thấy một người nào của Yến Bắc Hồng, làm sao đều là người ngoài.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 10/10/2019 03:36 (GMT+7) |