Miêu Nghị - Quyển 12

Phần 26

Ngược lại Ngọc Hư chân nhân đang đứng trên đỉnh núi đột nhiên xuất thủ, năm ngón tay trống rỗng bắt chụp xuống, pháp lực bàng bạc bao phủ bốn phía, ngăn chặn hỏa kiếm bắn loạn xạ, nếu không vùng núi rừng này chắc chắn sẽ hóa thành biển lửa.

Hỏa thế phía dưới cũng trong nháy mắt thu lại, Miêu Nghị có thể nói là dở khóc dở cười, dừng lại, mười mấy thanh kiếm đồng thời đồng thời cắm trên người hắn, muốn giết hắn chỉ trong nháy mắt.

Thua! Uy lực của kiếm trận này quá kinh khủng, áp lực khổng lồ do trận pháp sinh ra tựa hồ khiến hắn không thể nhúc nhích, căn bản không phải là thứ tu vi của hắn có thể chống đỡ, xem chừng cũng có thể đánh một trận với Tử Liên tu sĩ.

Muốn phá kiếm trận này hắn cũng không phải không thể làm được, vừa rồi khi buông thả hỏa kiếm, nếu hắn thi triển nhất thương thập sát… người bày trận căn bản không ngăn được, ít nhất sẽ có mười người mất mạng dưới tay hắn. Nhưng điều này không có bất cứ ý nghĩa gì, những người còn lại cũng đủ để giết hắn rồi, khi đó hắn hoàn toàn không có sức hoàn thủ, chỉ có thể để mặc người ta chém giết, cho nên vẫn là thua.

– Đắc tội!

Mười mấy người khách khí một tiếng, mười mấy thanh kiếm đâm vào người Miêu Nghị cũng thu trở về.

Trên dưới Chính Khí môn không ai vui sướng vì thắng lợi, thật ra tất cả mọi người đã nhìn ra, nếu là một đối một… trong số Hồng Liên tu sĩ của Chính Khí môn sợ là không ai có thể là đối thủ của Miêu Nghị, lấy trận pháp thủ thắng đích xác là không có giá trị, trận pháp này vốn nên nhằm vào Tử Liên tu sĩ sử dụng.

Miêu Nghị thu Kỳ Lân thương, chắp tay nói với Ngọc Linh chân nhân:

– Ta thua, thua tâm phục khẩu phục.

Ngọc Linh chân nhân cười nhạt nói:

– Luận bàn mà thôi, không cần để trong lòng, bàn về đan đả độc đấu nếu không sử dụng pháp bảo, sợ là trong số Hồng Liên tu sĩ của bổn môn không ai có thể là đối thủ của ngươi.

– Chưởng môn khen nhầm rồi.

Miêu Nghị tỏ vẻ xấu hổ.

Ngọc Linh chân nhân cũng hắng giọng, nói với mọi người:

– Chính Khí môn đệ tử cũng thấy được, tu vi đôi khi cũng không nhất định là nhân tố mấu chốt để dành chiến thắng, Bảo Liên tu vi Hồng Liên cửu phẩm nhưng trong tay Ngưu cư sĩ Hồng Liên thất phẩm ngay cả một chiêu cũng không đỡ được, đây là tu vi không được sao? Cái này gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, trong thiên hạ người có thể thắng được các ngươi còn nhiều lắm, không thể cứ kiêu ngạo tự mãn, cần phải chăm chỉ khổ tu.

– Vâng!

Chúng đệ tử hành lễ đáp ứng.

Ba đại chân nhân sau đó vút không rời đi, Đức Minh đạo trưởng cũng lắc mình rơi xuống trước mặt Bảo Liên, giáo huấn một trận, làm Bảo Liên không ngẩng đầu lên được.

Mới vừa bị hành hạ như vậy, tất cả mọi người vẫn đang nhìn mình cằm chằm, Miêu Nghị cũng không còn tâm tư đi dạo, mặc quần áo rách nát vọt đến trước mặt Bảo Ninh và Bảo Tín, truyền âm nói:

– Hai người các ngươi nhiều chuyện như vậy đã hài lòng chưa?

Hai sư huynh đệ chột dạ cúi đầu, Miêu Nghị lại nói:

– Chuẩn bị cho ta một bộ y phục nữa.

– Vâng!

Hai người gật đầu lia lịa.

Miêu Nghị cũng không có cách nào làm gì hai tên này. Dù sao đây cũng là trên địa bàn của người khác, vút không mà đi, trực tiếp rơi xuống tiểu viện trên đỉnh núi rừng trúc.

Sau khi vừa thay bộ quần áo rách nát trên người không bao lâu, một đạo nhân ảnh vút không mà đến rơi xuống sân. Miêu Nghị một nhìn người này, ít nhiều không biết nói gì.

Hai tay Bảo Liên đang cầm một bộ quần áo đi tới, khom người nói:

– Lúc trước Bảo Liên không tự lượng sức, có nhiều đắc tội, kính xin cư sĩ tha lỗi.

Miêu Nghị dĩ nhiên là hào phóng cười nói:

– Dù sao chuyện cũng đã qua, không cần canh cánh trong lòng.

– Cư sĩ rộng lượng.

Hai tay Bảo Liên nâng y phục trình lên:

– Đây là y phục của cư sĩ.

Ta nhận y phục của một nữ nhân làm gì! Miêu Nghị khoát tay nói:

– Không cần phiền toái. Bảo Ninh và Bảo Tín sẽ đưa tới cho ta.

Bảo Liên nói:

– Sau này bọn họ sẽ không tới nữa, đây là ta giúp bọn hắn đưa tới.

– …

Miêu Nghị ngây người, hồ nghi nói:

– Sau này bọn họ sẽ không tới là có ý gì?

Bảo Liên ngẩng đầu, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào hắn:

– Ta đã nhận được sự đồng ý của Đức Minh đạo trưởng, bắt đầu từ hôm nay Bảo Liên sẽ là người chăm sóc ăn uống hàng ngày cho cư sĩ, quyền được nhận lỗi.

– …

Miêu Nghị á khẩu không trả lời được. Ngươi ít nhất cũng phải nhận được sự đồng ý của ta đã chứ, chợt cười khan nói:

– Chuyện này thật ngại quá, sao ta dám làm phiền cháu gái của chưởng môn làm việc nặng này.

Hắn hoài nghi nữ nhân này có phải muốn nhân cơ hội trả thù.

Bảo Liên nói:

– Bảo Liên có tư tâm, hy vọng sau này có thể cùng cư sĩ tỉ thí học hỏi nhiều hơn nữa, đến lúc đó hy vọng cư sĩ sẽ chỉ điểm nhiều hơn.

Miêu Nghị lập tức có lý do cự tuyệt:

– Chuyện này không thích hợp, nam nữ thụ thụ bất thân, ta không muốn để người ta đàm tiếu lung tung.

Bảo Liên nói:

– Thân chính không sợ bóng tà, cư sĩ quá lo lắng rồi.

Dứt lời cầm y phục đi vào nhà, Miêu Nghị không nhận, nàng sẽ đặt y phục trên bàn trong nhà. Sau khi đi ra ngoài chắp tay nói với Miêu Nghị:

– Ta đã xây một phòng nhỏ phía dưới, cư sĩ có chuyện gì phân phó một tiếng là được.

Đưa mắt nhìn đạo cô này rời đi, Miêu Nghị có thể nói vừa bực mình vừa buồn cười, cái này gọi là chịu nhận lỗi gì chứ, trong cốt cách của cháu gái chưởng môn vẫn còn đang ngạo khí, hoàn toàn không để cho người ta cơ hội cự tuyệt.

Ở trên địa bàn của người ta, Miêu Nghị mới đến cũng không thể làm gì.

Chỉ nghe phía dưới rất nhanh vang lên thanh âm ken két, thấy từng gốc cây đổ xuống, nhanh chóng đi ra nhìn xuống sườn núi phía dưới tiểu viện, chân mày không nhịn được nhảy lên.

Bảo Liên thật đúng là nói lời giữ lời, đã huy kiếm chém cây trúc, dường như thật sự chuẩn bị xây một phòng nhỏ. Tay nghề của nữ nhân này cũng không tệ lắm, trời sẩm tối khi Miêu Nghị chạy ra ngoài nhìn xuống một lần nữa, một căn phòng trúc có vẻ rất tinh xảo đã được kiến thành, đang tiến hành kết thúc công việc.

Buổi chiều, Miêu Nghị lôi một cái ghế trúc nằm phía trên ngắm sao, đang suy nghĩ, Bảo Liên lại đi vào trong sân, thử hỏi:

– Cư sĩ muốn ăn gì?

– Đêm hôm khuya khoắt thì miễn đi.

Miêu Nghị nằm trên ghế chắp tay, coi như tạ ơn hảo ý của nàng.

Bảo Liên tiện tay lấy từ trong chiếc nhẫn trữ vật một cái ghế đẩu ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Miêu Nghị nghiêng đầu nhìn nàng, không biết nàng muốn làm gì?

Bảo Liên do dự chốc lát, mới nói:

– Hôm nay tỉ thí đấu võ với cư sĩ, ta phát hiện tốc độ phản ứng của cư sĩ rất nhanh, nhắm mắt lại vẫn có thể nhất nhất đón đỡ tiến công của chúng ta, không biết có thể chỉ điểm ta một chút hay không?

Miêu Nghị trong nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, coi như hiểu nữ nhân này vì sao mà đến, cười nhạt nói:

– Ta nào có cái gì để chỉ điểm, cũng không phải là tu luyện công pháp gì, đơn giản là chăm học khổ luyện, quen tay hay việc mà thôi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 12
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 20/10/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lưu Phong – Quyển 1
Phần 26 Từ trong miệng ả phun ra một ngụm máu, nhìn kỹ thì trong đó còn có vài cái răng rớt ra. Dân chúng xung quanh nhất thời không hiểu được vì sao Lưu Phong lại ra tay đánh ả, còn có mấy người bất bình lên tiếng chỉ trích Lưu Phong không đúng. Lưu Phong nộ hỏa bừng bừng không khách khí, người nào chỉ trích thì nhất nhất tặng cho người đó một tát tai lăn quay ra mặt đất. “Là hắn? ” Trong đám người đó có một số người đã nhận ra hắn chính là thanh niên đã đánh mấy tên lưu manh bò lê bò càng lúc nãy, vội vàng tránh ra xa quan...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Quan Trường – Quyển 2
Phần 26 Các thường vụ huyện ủy nhìn tài liệu Lý Đinh Sơn phân phát cho mà sôi nổi lên. Huyện Bá gặp khó khăn rất nhiều năm, nghèo đến mức đói kém. Nghèo đến độ không có một chút biện pháp nào, đây là vì không có đường, không có đường mà muốn kiếm tiền là tất nhiên. Nhưng đường không thông, nhưng bây giờ lại giống như mây tan ra mà thấy mặt trời. Điều trước kia mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng bây giờ có thể một lần nữa đưa ra hội nghị thảo luận sao không làm cho người ta sôi nổi chứ? Hội nghị thường ủy thảo luận rất sôi nổi. Hội nghị...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Vĩnh Hằng – Quyển 14
Phần 26 Ở trong sự phấn chấn này, hai mắt Bạch Tiểu Thuần khép kín, vận chuyển tu vi trong cơ thể, khiến thần niệm mình đều chìm đắm ở bên trong, đẩy mạnh thuỷ triều linh khí lên xuống, khiến cho sự va chạm này, lần sau còn hung bạo mạnh mẽ hơn so với lần trước. Những âm thanh ầm ầm, giống như thiên lôi nổ tung ở trong đầu óc của hắn, không ngừng khuếch tán ra. Thân thể hắn cũng run rẩy. Ở bốn phía xung quanh hắn có sóng linh khí dao động, mơ hồ giống như hình thành một vòng xoáy. Chỉ là muốn đột phá vách ngăn vô hình giữa Bán Thần cùng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng