Miêu Nghị lấy một trăm hai mươi viên Kết Đan tam phẩm từ cửa hàng, hắn lấy nhiều như vậy làm gì? Không phải luyện chế pháp bảo mà mang về cho Hắc Thán, đám Đường Lang ăn. Miêu Nghị luôn áy náy với Hắc Thán.
Khiến Miêu Nghị cảm khái là ban đầu hắn rất xem thường quyết định mở tiệm tạp hóa của Chính Khí môn, bây giờ mới phát hiện tiệm tạp hóa cũng có ưu điểm của nó. Trừ những thứ hiếm hoi ra trên cơ bản cái gì đều có, ngũ hành linh thảo, ngũ cực tinh, Tiên Nguyên đan, cái gì cũng có.
Trồng ngũ hành linh thảo, luyện Tiên Nguyên đan làm gì, miễn kinh doanh tiệm tạp hóa cho tốt, chỉ cần có tiền mua thì không lo bị thiếu. Trước kia Miêu Nghị không dự đoán được lần đầu tiên, tài nguyên tu luyện của đại thế giới đúng là hơn hẳn tiểu thế giới, nhưng vẫn câu nói cũ, đầu tiên ngươi phải có tiền mua đã.
Miêu Nghị không mang theo thứ gì khác, chạng vạng ngày nào đó hắn và Ngọc Hư Chân Nhân rời khỏi Thiên Nhai. Hai người vừa ra khỏi thành liền bay lên trời, nhìn thành trì to lớn trước mắt.
Trở về Vô Tướng tinh, Miêu Nghị không theo Ngọc Hư Chân Nhân quay lại Chính Khí môn, hắn lấy cớ đi liên lạc với bên trang sức sau đó chia tay với Ngọc Hư Chân Nhân.
Mấy ngày sau, Miêu Nghị ở trong trời sao mênh mông, cùng Vu Hành Giả đứng song song trên lâu thuyền U Minh Long, tay cầm ngọc điệp tiếp tục biểu thị tuyến đường tiến lên. Tiếc rằng tinh đồ của Tinh Vân tông không có tuyến đường đi tiểu thế giới, không thì Miêu Nghị đã chẳng cần rắc rối như vậy, hắn sẽ mua ngay một phần.
Đến tiểu thế giới, Vu Hành Giả vẫn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, đưa Miêu Nghị tới nơi liền lặng lẽ rời đi. Vu Hành Giả giúp đỡ Miêu Nghị nhiều lần làm hắn sắp áy náy muốn chết, tại sao vậy?
Đông Lai động.
Trông thấy Miêu Nghị trở về, Thiên Nhi, Tuyết Nhi mừng rỡ.
– Đại nhân!
Đại nhân đi mấy tháng trời, trong lòng hai nàng thì đại nhân cũng là loại nhân vật thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Tuy Đông Lai động nhỏ nhưng yên ổn, chỗ nhỏ, ít việc, mọi người sống thoải mái.
Xung quanh không có động nào dám gây hấn với Đông Lai động, trừ phi chán sống.
Vừa về Đông Lai động, hơi ấm ập vào mặt hắn. Miêu Nghị ngâm mình trong suối nước nóng, thả lỏng thể xác và tinh thần, đầu gối lên bộ ngực tràn ngập co giãn của Tuyết Nhi, nhắm mắt hưởng thụ hai nữ nhân hầu hạ, nghe Thiên Nhi báo cáo về Đông Lai động.
Sau khi Miêu Nghị đi Triệu Phi, Ô Mộng Lan ở gần đó đến tìm hắn, Lục gia của Thiên Ngoại Thiên, Bát Giới bên Nhã Dung Hậu cũng tới, tiếc rằng Miêu Nghị vắng mặt.
Nhiều chưởng môn các môn phái tìm tới, Dương Khánh mang theo Tần Vi Vi đến tìm một lần. Trình Ngạo Phương cung chủ của Mộc Hành cung có tới thăm. Mấy vị Hành Tẩu, điện chủ của Mộc Hành cung, hơn mười bộ hạ cũ Hành Tẩu của hai điện đều đến.
Các điện chủ Nguyệt Hành cung đến thăm, đám người Hành Tẩu Phong Trạch của Thần Lộ đẳng cấp cao hơn, các điện chủ Thần Lộ đều đến. Không biết đám người này đến an ủi Miêu Nghị hay tò mò muốn xem hắn bây giờ ra sao.
Tóm lại đều lấy cớ quen biết chạy tới. Miêu đại động chủ bị biếm quan nhưng náo nhiệt như được lên chức.
Từ khi sống ở Đông Lai động đến nay chưa từng có nhiều đại nhân vật ghé đến như thế. Đông Lai động có mấy bộ hạ, chưa từng thấy nhiều đại nhân vật bay tới bay lui như thế. Có thể nói là bọn họ hết sức giật mình. Có đại thần như Miêu đại động chủ tọa trấn Đông Lai động, cấp dưới sống hết sức cẩn thận, không cần đốc thúc cũng làm việc nghiêm chỉnh. Một là sợ, hai vì cơ hội đưa tới trước mặt. Nhân mạch của động chủ này bày ra đó, hắn thuận miệng đề cử một cái thì lên làm động chủ dễ như chơi.
Nhưng động chủ này thần long thấy đầu không thấy đuôi, chẳng thấy bóng người đâu, không có cả cơ hội vuốt mông ngựa, đại nhân vật có khác.
Thiên Nhi không quên nhắc:
– Phải rồi đại nhân, Dương Triệu Thanh có đến.
Miêu Nghị cười khẽ, tâm tình khá tốt:
– À.
Thiên Nhi đang bóp chân cho Miêu Nghị, hắn giơ tay nâng cằm nàng lên, kéo lại gần hôn lên bờ môi, thuận tay kéo xuống áo ngực, hai cục bông tuyết nhảy ra, mũi nhọn treo hạt nước lóng lánh rất hấp dẫn.
Rất nhanh Thiên Nhi khuôn mặt xấu hổ trần truồng ngã bên ao nước, vểnh mông chờ đợi, kiều diễm xuân sắc vô biên.
…
Tắm rửa thoải mái xong Miêu Nghị sảng khoái ngồi uống trà trong chính sảnh, Diêm Tu và Dương Triệu Thanh bị triệu tới.
Dương Triệu Thanh thấy Miêu Nghị thì hơi kích động nói:
– Ty chức tham kiến đại nhân!
Trong lòng Dương Triệu Thanh hiểu hai điện có nhiều người như vậy, Miêu Nghị chỉ điểm gã đến vì xem như thân tín. Diêm Tu Diêm tổng quản đứng một bên cũng quanh năm ở sát bên đại nhân, đại nhân đi đâu thì theo đó.
Miêu Nghị nhìn Dương Triệu Thanh, cười nói:
– Ngươi là phủ chủ mà theo ta chạy đến đây có thấy uất ức không? Nơi này không có chức vụ gì tốt cho ngươi.
Dương Triệu Thanh trả lời ngay:
– Quan chức tầm thường sao có thể hạn chế đại nhân được, huống chi không có đại nhân cũng không có ty chức hôm nay. Nếu không nhờ đại nhân thì bây giờ chắc ty chức chỉ là vô danh tiểu tốt bên Thủy Hành cung, được đi theo đại nhân là vinh hạnh của ty chức!
– Gió mạnh mới biết cỏ cứng, hỗn loạn thấy trung thần, rất tốt!
Miêu Nghị quay đầu nhìn Diêm Tu:
– Diêm Tu, lát nữa truyền Hỗn Nguyên đại pháp cho hắn đi. Thiên Nhi, nhớ cho hắn một trăm vạn Nguyện Lực Châu để tu vi của hắn nhanh chóng lên tới cảnh giới Hồng Liên.
Diêm Tu, Thiên Nhi lên tiếng:
– Tuân lệnh!
Dương Triệu Thanh nhanh chóng cảm ơn:
– Đa tạ đại nhân ban thưởng!
Tuy Dương Triệu Thanh không biết Hỗn Nguyên đại pháp là cái gì nhưng một trăm vạn Nguyện Lực Châu là đồ thật.
Hiện giờ túi tiền Miêu Nghị eo hẹp, nuôi thêm một người thì chi tiêu rất lớn, nhưng được một thân tín thì cũng đáng giá.
Miêu Nghị lại lấy ra bốn bộ pháp bình bảy sắc thu thập thất tình lục dục đưa cho bốn người, thông báo cho biết cách dùng, dặn bốn người giữ bí mật đừng lộ ra ngoài.
Nói đến pháp bình bảy sắc là Miêu Nghị thấy tức, lúc trong Chính Khí tiệm tạp hóa thì hắn có thử rồi. Tổ cha nó, pháp bình này là gân gà đối với hắn.
Chuyện này liên quan tới công pháp Miêu Nghị tu luyện. Tinh Hỏa quyết của Miêu Nghị thiêu hủy thất tình lục dục trong Nguyện Lực Châu, loại bỏ ra thì cũng được nhưng mất nhiều hơn được, vậy thì tốc độ luyện hóa Nguyện Lực Châu sẽ chậm rất nhiều. Miêu Nghị đã sử dụng, hiểu rằng pháp bình bảy sắc không thích hợp với mình, mua uổng phí nên đành tặng cho người.
Dương Triệu Thanh được pháp bình bảy sắc thì tâm tình lần nữa kích động, gã biết mình được đối xử như thân tín.
Miêu Nghị dặn dò Dương Triệu Thanh:
– Tuy Đông Lai động nhỏ nhưng yên tĩnh, là nơi tốt để yên lặng tu luyện, nhớ chăm chỉ tu luyện, lo tăng tu vi lên đã.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/10/2019 11:36 (GMT+7) |