– Đi thôi!
Phục Thanh vung tay áo, pháp lực tuôn ra. Cánh cửa to cổ xưa đã lâu chưa hoàn toàn mở rộng nay phát ra tiếng rên rỉ trầm đục, hoàn toàn mở rộng hai cánh cửa.
Đoàn người cùng bay ra. Miêu Nghị đi nhanh đằng trước dẫn đường, tám đại nhân vật Tinh Túc Hải theo sau, bên ngoài là sao đầy trời.
Mọi người xếp hàng dài trên bậc thang của cung điện cổ xưa, hơi tạm dừng, ngước nhìn trời sao.
Trong khoảnh khắc này khiến mấy huynh đệ hơi hoảng hốt. Đã bao nhiêu năm? Bao nhiêu năm rồi mấy huynh đệ không quang minh chính đại đứng chung một chỗ đối diện thiên địa như hôm nay?
Người tuần tra bên ngoài vô tình thấy cảnh đó thì giật mình.
Miêu Nghị trầm giọng nói:
– Đi!
Miêu Nghị lắc người bay vào trời đêm.
Tám người Hùng Uy nhìn nhau, lục tục bắn lên trời lao hướng trời đêm xa xăm.
Lệ Phong bay ra quảng trường bên ngoài đại điện, chắp tay tiễn từ xa.
Chín người cùng lao ra khỏi tiểu thế giới trói buộc, lơ lửng trong trời sao mênh mông, ngoái đầu nhìn tiểu thế giới dưới chân một mảnh tối đen.
Hùng Uy hỏi:
– Chạy đi đâu?
Vì phòng ngừa Miêu Nghị giở trò nên Hùng Uy và Phục Thanh một trái một phải kẹp hắn vào giữa.
Miêu Nghị không quan tâm, hắn vốn không định giở trò gì nên không sợ.
Miêu Nghị nhìn quanh phân biệt phương hướng, chỉ tay nói:
– Đi bên kia.
Miêu Nghị qua lại hai lần, đã ghi nhớ vị trí bước đầu nên không cần lấy hướng dẫn đường đi ra.
Hùng Uy kéo tay Miêu Nghị lao nhanh đi:
– Đi!
Đám người theo sau cùng lao vào trời sao mênh mông thăm thẳm.
Một ngày sau, Miêu Nghị luôn nhìn chăm chú bốn phía còn nhớ tuyến đường nhưng vì xác nhận phương hướng nên hắn móc ra khối ngọc điệp ghi rõ tuyến đường để xem xét đối chiếu.
Phục Thanh hỏi:
– Đây là cái gì?
– Lần trước ta đi đã làm dấu hiệu.
Miêu Nghị mới dứt lời Phục Thanh đã giật lấy xem xét.
Miêu Nghị cười nói:
– Muốn nhìn cứ nói thẳng, con người của ta không giấu diếm, nhưng toàn thế giới trừ ta ra chắc không ai xem hiểu được nó.
Phục Thanh nhìn mà không hiểu gì, bên trong các chấm không giống tinh tượng xung quanh, nếu Miêu Nghị không nói thì trời biết đây là cái gì.
Miêu Nghị giật bản đồ từ tay Phục Thanh, tiếp tục xem xét đối chiếu xung quanh:
– Được rồi, không phải ta khinh thường Phục Thanh đại nhân nhưng đại nhân xem không hiểu, đừng tùy hứng làm hỏng việc. Lỡ đi nhầm đường thì không đùa được, trời sao mênh mông không có phương hướng gì, khi đó đi không được, về cũng không được, chúng ta sẽ chết trong hư không này.
Hùng Uy quay đầu liếc đám người sau lưng:
– Học tiểu tử này, chúng ta cũng nhớ đường đi.
Một đám người lập tức lấy ra ngọc điệp, làm vật tham chiếu của riêng mình, đều lo nhớ tuyến đường đi đại thế giới để sau này cần dùng.
Phục Thanh nhắc nhở một câu:
– Đại ca, đã chạy cả ngày rồi.
Ý của Phục Thanh là chúng ta không ghi nhớ một ngày qua.
Trong vũ trụ khác với nơi khác, những tu sĩ bay không phải vật chết, dù bây giờ mọi người ngừng thi pháp bay vẫn có thể nhờ vào quán tính giữ tốc độ lướt tới. Dọc đường thi pháp bay tương đương với tăng tốc độ, trong quá trình tăng tốc thì bay nhanh đến khó tin.
Qua một ngày không biết đã bay đi bao xa.
Hùng Uy không cho là đúng nói:
– Chỉ cần có thể sống sót trở về thì ghi nhớ lại lần nữa là được.
Miêu Nghị nghe, thầm buồn cười, hắn biết đám người này còn chưa thấy tinh môn, tinh môn không giống cửa bình thường có thể ra vào, thứ đó chỉ có ra không thể về, muốn về phải đi đường khác.
Hơn mười ngày sau, các đại nhân vật Tinh Túc Hải rốt cuộc biết được tinh môn.
Khi đến gần mới phát hiện. Dù cách khá xa nhưng lực kéo khủng bố của tinh môn khiến bầy yêu giật mình, muốn quay đầu trốn nhưng không thoát, như gặp một vị pháp lực cực kỳ cao siêu hút bọn họ qua, khiến họ không có sức chống cự.
Ưng Vô Địch sốt ruột hỏi:
– Miêu Nghị, đây là cái gì?
Miêu Nghị kêu gọi, móc Kim Thoa ra:
– Mọi người tập trung sau lưng ta đi!
Đám người hoang mang vội vàng tụ lại gần. Hùng Uy, Phục Thanh đã nhe răng trừng Miêu Nghị, chuẩn bị nếu có gì không may sẽ giết Miêu Nghị làm đệm lưng.
Vù vù vù vù vù!
Miêu Nghị cầm Ngân Thoa thành công kích phát Kim Thoa. Một luồng sáng vàng bắn ra thành hình thoa bao bọc mọi người, xoay tít cách ly lực kéo mạnh mẽ.
Mọi người mơ hồ thấy mình nhanh chóng chui vào lỗ đen, ánh sáng vàng rất nhanh tan vỡ, trước mắt rực sáng, lại thấy trời sao mênh mông lấp lánh.
Lực hút khủng bố lúc xuyên qua lỗ đen đã biến mất, mọi người nhanh chóng ngoái đầu nhìn thì thấy một mảnh hư không, sau lưng không còn bóng dáng lỗ đen đâu, không thấy chút dấu hiệu gì.
Giật mình, đám lão yêu quái hai mặt nhìn nhau, giống như lúc trước khi Miêu Nghị vừa biết chuyện.
Hùng Uy nghi hoặc hỏi:
– Miêu Nghị, mới rồi là cái gì?
Miêu Nghị giải thích đại khái:
– Tinh môn! Giống như cánh cửa trong trời sao, tìm cửa chính xác đi vào mới nhanh gọn đến nơi mình muốn, không thì trời sao mênh mông bao la chỉ bay đi thì tu vi cao mấy cũng không biết năm nào tháng nào đến nơi được, đây là vì sao tiểu thế giới không tìm thấy đại thế giới.
Đám lão yêu quái lòng còn sợ hãi được mở rộng tầm mắt.
Hồng Thiên khẽ thở dài:
– Trời sao mênh mông bí ẩn thật khó mà hình dung. Con người ở trong đó không bằng cả hạt muối, thật là mở rộng tầm mắt. Dù không sống sót quay về thì cũng không uổng đi chuyến này.
Phục Thanh thở dài thườn thượt:
– Vu Hành Giả thật sự không tưởng tượng nổi, đường như vậy mà cũng tìm được, thật khó tin. Miêu Nghị, tại sao Vu Hành Giả mang ngươi đi đại thế giới?
Sau khi kiến thức trường hợp này thì mọi người đã tin tưởng đúng là Miêu Nghị từng đi đại thế giới, nếu không thấy qua làm sao biết những điều này, lúc trước bọn họ luôn ôm lòng nghi ngờ.
Miêu Nghị lừa gạt:
– Chuyện này nói đến thì dài, phải kể từ lần tình cờ trong Lưu Vân Sa Hải, nhưng đây là riêng tư cá nhân, ta đã hứa sẽ không lộ ra về Vu Hành Giả. Các người đừng hỏi nhiều nữa, biết quá nhiều không có ích lợi gì cho các người. Các người không chọc vào Vu Hành Giả được, lục thánh còn không dám trêu vào.
Qua vài ngày sau lại thấy tinh môn, lần này mọi người đều chuẩn bị tâm lý, không còn sợ nữa, nhanh chóng tập trung sau lưng Miêu Nghị, lợi dụng Kim Thoa nhanh chóng xuyên qua. Chui ra từ giữa không trung, đám lão yêu quái quay đầu nhìn lại.
Miêu Nghị nhắc nhở:
– Các vị, chúng ta đã vào không vực của đại thế giới.
Nghe câu này cả đám lão yêu quái thần kinh căng thẳng nhanh chóng cảnh giác bốn phía.
Không như lần đầu Miêu Nghị đến, bọn họ tới để cướp bóc đại thế giới nên lòng phập phồng lo sợ.
Một ngày sau, một hành tinh xanh thẳm đã ở phía trước.
Miêu Nghị chỉ hướng đó, nói:
– Chỗ đó là mục tiêu xuống tay lần này của chúng ta.
Đến gần nhưng bọn họ không vội lao vào mà vòng quanh nhìn, phân biệt khu vực biển chỗ có linh đảo rồi Miêu Nghị mang theo tám lão yêu quái xông vào.
Vừa vào Vô Tướng tinh, các lão yêu quái có cảm giác như trở lại tiểu thế giới, vui sướng hít thở, không khác gì với tiểu thế giới.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/10/2019 11:36 (GMT+7) |