Miêu Nghị - Quyển 13

Phần 48

Ưng Vô Địch lắc người bay lên trời, huơ vuốt đánh hướng thiên nhãn dựng đứng.

Bùm!

Thiên nhãn bị đánh bay ra ngoài, Ưng Vô Địch lần nữa đuổi theo công kích muốn cưỡng ép phá ủy thiên nhãn.

Đùng!

Ai ngờ trong mây mù cuồn cuộn giáng xuống một sấm sét không chút báo trước, như sét giữa trời xanh, tiếng nổ rung trời trúng ngay Ưng Vô Địch.

Ưng Vô Địch bay trên trời khét đen như bị lửa nướng, lửa tắt, cả người bốc khói rơi xuống.

Bên này Lăng Thiên bay nhanh tới ôm Ưng Vô Địch đang rơi trở về.

Đám người Phục Thanh xúm lại:

– Lão tam có sao không?

Ưng Vô Địch há mồm ho ra khói:

– Khụ khụ…

Ưng Vô Địch lắc mạnh đầu, còn thấy choáng váng.

Ưng Vô Địch đẩy Lăng Thiên sang bên, thở hắt ra nói:

– Không sao, lực công kích không lớn, bằng vào tu vi của gia có thể chịu được nhưng mùi vị bị lôi điện chém không dễ chịu gì.

Đâu chỉ là mùi vị khó chịu, sau khi bị sét đánh thì ngoại hình cũng xấu, tóc Ưng Vô Địch như nhím chĩa ra, người đen thui, tròng trắng mắt, hàm răng trắng, đâu còn phong phạm của Túc Chủ phương nam Tinh Túc Hải. Miêu Nghị nhìn hơi buồn cười.

Hồng Thiên hỏi:

– Tam ca, lôi điện đó đến từ đâu?

Ưng Vô Địch lắc đầu nói:

– Không biết!

Mấy người cùng nhìn thiên nhãn trên bầu trời. Thiên nhãn mới bị đánh bay đi đã ổn định, mặt kính lại phản chiếu, đang nhìn bọn họ chằm chằm, vị trí bị Ưng Vô Địch công kích không hao tổn chút gì.

Ưng Vô Địch kỳ quái la lên:

– Đây là thứ gì chế tạo mà cứng rắn như vậy?

Ưng Vô Địch nhìn móng vuốt vàng trên tay mình, hai móng vuốt này là pháp bảo tứ phẩm chế tạo từ tinh kim thuần cao độ, mới rồi một kích dù không hủy thiên nhãn được cũng nên để lại chút dấu vết mới đúng.

Miêu Nghị khẽ thở dài:

– Luyện chế từ tinh tử cao cấp hơn tinh kim, xem màu sắc giống ngọc tím chắc là loại tinh tử thuần cao độ.

Mấy người kinh ngạc nhìn Miêu Nghị:

– Tinh tử?

Miêu Nghị gật đầu nói:

– Trên Kim Tinh còn có tử tinh, trên tử tinh có Hồng Tinh. Nhưng tiểu thế giới của chúng ta không có loại khoáng sản này. Thứ đó rải rác trong vũ trụ, chúng ta cũng không thể yêu cầu vũ trụ có thứ gì thì tiểu thế giới đều có đi? Các người chưa từng thấy là rất bình thường.

Mấy người lại nhìn thiên nhãn, không biết nên nói cái gì.

Hồng Thiên hỏi:

– Vậy làm sao bây giờ? Không thể nhìn mắt trận ngay trước mặt mà bó tay đi?

Phục Thanh chợt hỏi một câu:

– Đại đao của Sơn thần cũng luyện chế từ tử tinh đúng không?

Miêu Nghị gật đầu nói:

– Chắc vậy.

Phục Thanh vươn tay:

– Đưa đao đây, ta thử xem.

Miêu Nghị nói:

– Chỉ sợ vô dụng, pháp bảo luyện chế từ tinh tử thuần cao độ thì tu sĩ cảnh giới Thái Liên bình thường cũng không thể hủy nó.

– Không thử làm sao biết? Cũng không thể ngồi chờ chết đi?

Phục Thanh lại vươn tay ra:

– Đưa đao cho ta!

Đồ đạc của Sơn thần đều bị Miêu Nghị nhặt đi hết.

Thấy Phục Thanh khăng khăng đòi thử Miêu Nghị đành ném ra, không quên nhắc nhở:

– Cẩn thận chút.

Phục Thanh cầm đao trong tay xông lên thiên nhãn trên trời, bay vòng quanh nó mấy vòng xem xét manh mối. Thiên nhãn thu “ánh mắt” về, nó xoay quanh Phục Thanh như đang quan sát với khoảng cách gần.

Phục Thanh điều tra cẩn thận, nhìn bốn phía không phát hiện manh mối gì, cuối cùng giơ hai tay huơ đao lên cao, dốc hết tất cả tu vi chém mạnh xuống.

Keng!

Nhát đao đánh bay thiên nhãn.

Ầm!

Trong mây mù cuồn cuộn trên bầu trời đột nhiên lại giáng một tia chớp xuống, tia chớp mãnh liệt hơn trước kia nhiều. Mặc dù Phục Thanh đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn không thể tránh thoát, bị đánh khét đen bốc khói té xuống đất.

Lại là Lăng Thiên bay qua vớt Phục Thanh lên.

Phục Thanh cũng cháy đen đầu nhím sặc ra khỏi, vừa ho vừa trợn trắng mắt lắc đầu nói:

– Suýt nữa đánh ra lộ nguyên hình rồi, khụ khụ…

Phục Thanh khó khăn lắm mới bình ổn lại, cầm đao chống đất.

Ưng Vô Địch cũng đen như mực kinh ngạc hỏi:

– Nhị ca, lôi điện đánh đại ca mãnh liệt hơn của ta nhiều.

Phục Thanh phất tay:

– Lão tam, ta hiểu rồi, thiên nhãn đó và cấm chế phản ứng giống nhau, sức mạnh công kích càng lớn thì lực trả về cũng lớn hơn.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, lại nhìn hướng thiên nhãn. Thiên nhãn vẫn nguyên vẹn không vết trầy, nó lơ lửng trên không trung nhìn bọn họ chằm chằm.

Hồng Thiên nhìn quanh bốn phía nói:

– Nếu thật sự như vậy thì rắc rối to rồi, ước chừng người tu vi cao mấy bị nhốt tại đây cũng chưa chắc ra ngoài được. Mợ nó, hèn gì cảm thấy kỳ sao người nơi này dễ bị giết vậy, thì ra lợi hại thật sự là đại trận này.

Ưng Vô Địch nhíu mày nói:

– Nói vậy là bây giờ chúng ta thành con rùa trong thúng, thịt nằm trên thớt, chẳng lẽ chỉ có thể ngồi đây chờ chết sao?

Phục Thanh cười mếu:

– Sợ là trốn không thoát.

Phục Thanh quay đầu nhìn Miêu Nghị:

– Tiểu tử, lần này chúng ta bị ngươi hố rất thảm.

Miêu Nghị nhìn chằm chằm thiên nhãn, lẩm bẩm:

– Chưa chắc không trốn ra được.

Miêu Nghị vươn tay hướng Phục Thanh:

– Đưa đao cho ta.

Xem bộ dạng của Miêu Nghị dường như có cách, mấy cái lão yêu quái nhìn nhau. Phục Thanh giao đao cho Miêu Nghị ngay.

Miêu Nghị đưa đao cho Lăng Thiên, nói:

– Lên đi.

Lăng Thiên câm nín cầm bảo đao, bản năng liếc hướng Phục Thanh, Ưng Vô Địch đen như than lại nhìn Miêu Nghị, ánh mắt căm hờn. Lăng Thiên thầm nghĩ: Ngươi đang đùa với ta sao? Bọn họ đều không được thì ta lên có ích gì?

Ưng Vô Địch hỏi:

– Tiểu tử, ngươi đùa gì vậy? Hắn có đi lên cũng vậy thôi.

Đó là thuộc hạ của Ưng Vô Địch nên dĩ nhiên phải nói giúp cho Lăng Thiên. Miêu Nghị đưa lưng hướng thiên nhãn:

– Sau khi đi lên ngươi đừng tấn công, cứ giống như lão nhị lo hấp dẫn nó chú ý thôi, ta ra tay từ sau lưng.

Vậy à! Lần này Lăng Thiên không càu nhàu nữa, lập tức bay lên trời cầm đao áp sát thiên nhãn.

Quả nhiên thiên nhãn ngước ‘mắt’ lên nhìn chằm chằm Lăng Thiên.

Miêu Nghị nhanh chóng bay ra sau lưng thiên nhãn, phất tay áo. Một con Đường Lang to như heo bay ra, giương cánh đậu trên lưng thiên nhãn.

Đường Lang to vậy?

Đám người Phục Thanh kinh ngạc nhìn nhau, xem kỹ thì thấy con Đường Lang dữ tợn khủng bố đã nằm sau lưng thiên nhãn, há mồm sắc bén nhai cắn kêu răng rắc, thiên nhãn rách một lằn.

Tiếng nhai nuốt làm đám lão yêu quái rợn tóc gáy, lòng thầm giật mình. Đây là quái vật gì? Tu vi của chúng ta công kích mà không tổn hao gì pháp bảo này, nhưng con quái vật đó để lại các dấu vết là sao? Nếu thân thể người bị cắn thì tiêu.

Miêu Nghị thấy cảnh đó thì thở phào, trước khi thử nghiệm hắn hơi lo không biết Đường Lang có cắn nổi không, bây giờ thì yên tâm rồi.

Thiên nhãn không quá lớn, không to hơn Đường Lang bao nhiêu. Miêu Nghị không tiện thả con Đường Lang thứ hai ra, quan trọng là hắn không muốn để thiên nhãn trông thấy Đường Lang của hắn. Miêu Nghị vốn không muốn lấy Đường Lang ra trước mặt đám yêu quái Tinh Túc Hải, nhưng hiện tại hết cách rồi, nếu không lấy ra chờ cao thủ Thiên Đình đến thì chín phần chỉ có đường chết. Lúc này mới tranh thủ cứu mạng nhỏ của mình được.

Miêu Nghị ra dấu cho Lăng Thiên đang hấp dẫn thiên nhãn chú ý, hai người cùng lắc mình trở lại.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/10/2019 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lăng Tiếu – Quyển 2
Phần 48 Hắn nhìn qua thiếu nữ ngủ say trong ngực của mình, sâu trong lòng có cảm giác hạnh phúc dạt dào. Bên ngoài và bên trong Hoang Tùng sơn mạch có một cái vực sâu to lớn, gió lạnh không ngừng từ bên dưới tuôn ra, từng tiếng linh thú gào thét vang vọng. Nơi này hiếm dấu chân người, có một con sói vàng và xanh không ngừng kêu lên, giống như đang gào thét gì đó. Dưới vực sâu quanh năm là bóng tối, cỏ dại khô tàn, khắp nơi tràn ngập khí tức âm hàn. Trong một nơi ẩn nấp, trong động khẩu ẩn mật có một nam một nữ đang dựa sát vào nhau...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Ngày mùng 5 Tết tuyệt vời - Tác giả The Kid
Cần năm nay 19 tuổi đang sống chung với đứa em gái tên Thơ, 15 tuổi. Vì gia đình quê gốc ở Cần Thơ nên ba mẹ đặt tên cho hai đứa con là Cần và Thơ, để cho gia đình luôn nhớ về quê cũ. Vào ngày mùng 1, 2, 3 Tết thì hai anh em có đi theo ba mẹ đi gặp gỡ dòng họ, đi chùa, đi chơi... Nhưng đến ngày mùng 5 thì hai anh em lại muốn ở nhà. Ba mẹ vẫn còn đi gặp nhiều bạn bè nữa, để cho hai anh em ở nhà coi nhà. Sau khi ăn cơm trưa với món thịt kho hột vịt, hai anh em ai về phòng...
Phân loại: Truyện nonSEX
Đường Môn – Quyển 4
Phần 48 Ngưu Cao sắc mặt cũng vẫn khó coi như trước, trừng mắt liếc Thái Thản một cái, nói: “Lão tinh tinh, nếu như đổi lại là người khác dẫn hắn đến, ta đã sớm đuổi cổ hắn đi rồi. Ngươi mau kêu hắn biến khỏi nơi này, ta không muốn chứng kiến bất kỳ kẻ nào có cái gì liên quan đến Hạo Thiên Tông ở đây. Nếu không, đừng trách ta không nể mặt ngươi.” Thái Thản cũng có chút nổi giận, trong lòng hắn cực kỳ coi trọng Đường Tam, thậm chí còn có ý muốn đem tương lai của Lực chi nhất tộc hoàn toàn giao phó cho hắn. Đứng phắt dậy, cả giận nói...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng