– Lão gia!
Ma vân trên nóc nhà ngừng lưu chuyển, chúng không ngừng thu liễm vào trong.
Lúc này Kiều công công mới đẩy cửa cung ra, đi vào, hắn đứng chờ dưới bảo tọa.
Vân Ngạo Thiên đang đả tọa luyện công, qua một lúc mới lên tiếng:
– Chuyện gì?
Kiều công công nói:
– Lão gia, tên công tử bột kia đang kêu bằng gọi hữu ở bên ngoài, chuẩn bị nở mày nở mặt nghênh đón đại tiểu thư trở về Vô Lượng Thiên chuẩn bị đại hôn.
– Lá gan không nhỏ, xem ra là chủ ý của lão đạo mũi trâu Phong Bắc Trần.
Vân Ngạo Thiên hừ hừ hai tiếng, nói:
– Tình huống tên tiểu tặc lén lút kia thế nào?
Kiều công công nói:
– Hắn lại quan phục nguyên chức, từ động Đông Lai trở về làm điện chủ lưỡng điện.
– Ah!
Vân Ngạo Thiên thả hai chân xuống đất, nói:
– Mục Phàm Quân không có khả năng không nghe nói hắn kết bái với bốn lão yêu quái, hiện tại phục chức cho hắn là ý gì, nữ nhân kia định thông đồng với Tinh Túc Hải sao? Cơ Hoan có động tĩnh gì, không đi gây phiền toái với mấy lão yêu quái chứ?
– Tạm thời chưa nghe động tĩnh gì.
Kiều công công trả lời sau đó lại hỏi:
– Bên phía đại tiểu thư làm sao bây giờ?
– Làm sao bây giờ?
Vân Ngạo Thiên cười lạnh, nói:
– Xử lý! Đến lúc đó đừng trách gia gia ta không giảng đạo lý, nếu thật có việc mừng, ta cũng muốn thấy biến thành tang sự! Ngươi tự mình đi Lưu Vân Sa Hải nhìn chằm chằm cho ta.
– Vâng!
Kiều công công đáp ứng.
Phong Huyền thiên nam địa bắc kêu bằng gọi hữu khắp nơi, gây ra động tĩnh lớn như thế, chuyện hắn được Đại Ma Thiên thả ra ngoài xôn xao cả giới tu hành, không thua gì Miêu Nghị trở thành túc chủ Tinh Túc Hải.
Miêu Nghị nuôi nhiều người như vậy, mục đích là cái gì? Hắn không phải người mù kẻ điếc.
Trấn Nhâm Điện, trong hậu điện, sau khi Tư Không Vô Úy trở về, Miêu Nghị nhận tin tức đô thành từ Lâm Bình Bình, trong đó có tin tức Đại Ma Thiên thả Phong Huyền!
Gặc…
Miêu Nghị bóp nát đĩa ngọc trong tay, trầm giọng nói:
– Thiên Nhi, Dương Khánh có báo tin tức Lưu Vân Sa Hải gần đây hay không?
Thiên Nhi trả lời:
– Nếu Lưu Vân Sa Hải không có việc gấp, ba ngày báo một lần, hơi muộn một chút, Dương tổng quản sẽ báo tin theo thông lệ vào ngày mai.
Miêu Nghị gằn từng chữ:
– Hiện tại ta muốn xem, lập tức!
Hai nữ phát hiện sắc mặt Miêu Nghị khó coi.
– Vâng!
Thiên Nhi nhanh chóng rời đi.
Không bao lâu Thiên Nhi mang tin tức của Dương Khánh đưa lên.
Miêu Nghị xem xong, sắc mặt u ám, hắn lại cười lạnh, nói:
– Đầu tháng chín! Đầu tháng chín…
Gặc…
Đĩa ngọc hóa thành bột mịn, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, năm ngón tay gõ lên bàn gỗ.
Hai nữ đứng bên cạnh không dám nói lời nào. Các nàng đi theo Miêu Nghị không phải một hai năm, đương nhiên nhìn ra cảm xúc Miêu Nghị không ổn định.
Qua một lúc lâu, Miêu Nghị mở mắt ra, trong mắt xuất hiện một tia tàn khốc, hắn biến mất.
Hai nữ nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, phát hiện Miêu Nghị đã biến mất phía chân trời.
Tây Túc Tinh Cung, Miêu Nghị bay thẳng tới nơi đây, trực tiếp đáp xuống bên ngoài cổ điện.
Thanh Phong xuất hiện, sau đó chắp tay nói:
– Ngũ gia!
– Phục lão nhị.
Miêu Nghị nhìn cánh cửa đóng chặt và hô lớn.
Xưng hô này! Sắc mặt Thanh Phong run run.
Trong điện cũng có tiếng thở dài bất đắc dĩ vang lên, cánh cửa nặng nề mở hé một khe hở.
Miêu Nghị vung vẩy hai tay đi vào bên trong, trực tiếp ngồi song song với Phục Thanh.
Phục Thanh nghiêng đầu nhìn thấy hắn.
Không đợi hắn mở miệng, Miêu Nghị đã khua tay nói:
– Ngươi cho người đi một chuyến, mời lão đại, lão tam, lão tứ đến!
Phục Thanh hỏi:
– Chuyện gì?
Miêu Nghị không nhịn được, nói:
– Người đến đông đủ nói sau, có chuyện quan trọng, kéo dài không được, phải nhanh một chút!
Đây không phải đùa nghịch tùy hứng sao! Tuy mỗi lần tên này tới đều có chuyện, không có việc gì sẽ không tới đây là sự thật, Phục Thanh bất đắc dĩ gật đầu, nói với Thanh Phong:
– Làm theo lời hắn!
Thanh Phong lên tiếng, hắn rời đi.
– Lão Ngũ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Phục Thanh quay đầu lại hỏi.
Không biết làm sao, mặc hắn hỏi như thế nào, Miêu Nghị không nói nhưng Phục Thanh suy đoán, hắn gặm một quả tiên hạnh sau đó ngồi xuống tu luyện.
Sáng sớm hôm sau, lúc mặt trời bích hải mới ló dạng, mấy người khác cũng lục tục xuất hiện, mỗi người đến đều hỏi có chuyện gì? Miêu Nghị không nói.
Tất cả mọi người đến đông đủ, Phục Thanh lại hỏi:
– Lão ngũ, mọi người đến đông đủ, hiện tại có thể nói chưa?
– Đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, tiểu đệ chuẩn bị mang các ngươi đi xem trò hay, không biết mấy vị ca ca có hứng thú hay không?
Miêu Nghị hỏi lại.
Hùng Uy nhíu mày, nói:
– Cái gì trò hay? Đi đâu xem?
– Cho phép tiểu đệ không nói, lưu cho các vị ca ca kinh hỉ.
Nếu đã không nói, Miêu Nghị cũng không nói nhiều.
Dứt lời, Miêu Nghị lấy tinh linh ra sau đó thi pháp.
Bốn lão yêu quái nhìn chuông lục lạc trong tay hắn, bọn họ đã thấy Miêu Nghị dùng đồ chơi này đi Đại Thế Giới ăn cướp linh đào, hiện tại lại dùng, chẳng lẽ có quan hệ với Đại Thế Giới?
Qua một lát, chuông lục lạc trong bàn tay Miêu Nghị bắt đầu kêu vang, Thiên Nhi cũng truyền tin tức đến.
Miêu Nghị phân biệt tin tức sau đó lắc chuông theo tiết tấu, hắn cũng trả lời Thiên Nhi, bảo nàng và Tuyết Nhi, Diêm Tu, Dương Triệu Thanh, Yêu Nhược Tiên và sư đồ Đông Quách đi Phật quốc tìm Bát Giới, nếu như gặp gỡ phiền toái gì, cứ bảo Bát Giới tìm Thất Giới đại sư bảo hộ bọn họ an toàn.
Thiên Nhi hỏi lại đã xảy ra chuyện gì?
Miêu Nghị thi pháp đong đưa chuông lục lạc trả lời, không nên hỏi nhiều, đến lúc đó sẽ biết rõ!
Hắn thu hồi chuông lục lạc, nội tâm Miêu Nghị thở dài. Trước kia trong đầu hắn chỉ nghĩ nên giải quyết thế nào, lại sơ sẩy an toàn của Tuyết Nhi Thiên Nhi. Lần này hắn bất chấp giá nào, một khi gây chuyện, sợ rằng sẽ liên lụy đám người Thiên Nhi trong Tiên quốc.
Vốn muốn dẫn các nàng đến Tinh Túc Hải, nhưng mà hắn không nắm chắc thái độ Tinh Túc Hải bên này, bốn lão yêu quái kết bái chỉ muốn lợi dụng hắn. Nghĩ tới nghĩ lui thiên hạ to lớn như vậy không chỗ để đi, Đại Thế Giới vừa đi, cũng mới cướp đồ vật của Thiên đình, chỉ sợ Thiên đình đang truy tìm nghiêm ngặt, hiện tại không thích hợp chạy đến đó, huống chi qua một thời gian lại đi, đợi đến lúc hắn dẫn người đi qua đi lại, chỉ sợ hoa cúc vàng cũng héo.
Sau khi suy nghĩ nhiều lần, một khi có việc, người đáng tin cậy chỉ có lão nhị Bát Giới mà thôi, sư phụ Bát Giới là Thất Giới đại sư tại giới, hắn có mặt mũi không nhỏ, bảo vệ Thiên Nhi các nàng không thành vấn đề, có lẽ không có mấy người vì tiểu nhân vật mà gây khó dễ với Thất Giới đại sư.
Ưng Vô Địch hỏi:
– Lão Nhị, chuông này là vật gì? Hiện tại chúng ta là huynh đệ kết nghĩa, ngươi còn muốn gạt chúng ta sao?
– Chuông lục lạc! Tên là “tinh linh”, là pháp bảo thông tin trong Đại Thế Giới…
Miêu Nghị giải thích diệu dụng của tinh linh.
Ánh mắt mấy lão yêu quái sáng lên, Hùng Uy khen:
– Có thể truyền tin tức xa như vậy, là bảo bối tốt.
– Không vội, có cơ hội sẽ tặng mấy lão ca vài cái.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/10/2019 11:36 (GMT+7) |