– Phu nhân, tốt xấu gì ta cũng là cung chủ, ngươi luôn Ngưu Nhị Ngưu Nhị, nếu có kẻ dưới nghe được, có phải không dễ nghe hay không? Nên đổi giọng.
Vân Tri Thu cười không ngừng, nói:
– Hiện tại biết rõ cái tên này khó nghe? Vậy tại sao lúc trước lấy nó ra lừa gạt làm gì? Không thay đổi, ngươi vĩnh viễn chính là Ngưu Nhị của ta, ta vĩnh viễn sẽ là bà chủ trông coi ngươi, vĩnh viễn tốt với ngươi…
Tiếng nói dần dần yếu, nàng mơ màng thiếp đi.
Ngày kế tiếp, trời đã không sớm, Thiên Nhi, Tuyết Nhi chủ động tiến đến, đi đến bên giường gọi hai người dậy.
– Đại nhân, phu nhân, còn nên gặp khách!
Sau khi tắm rửa, hai người đi ra gặp khách, trong đình viện bên ngoài đều là người Vân gia, người Vân gia vẫn chưa rời đi.
– Oa! Đại tỷ, ngươi hôm nay thật xinh đẹp!
Có một muội muội Vân gia Miêu Nghị không nhớ tên kêu lên.
Hôm nay Vân Tri Thu cũng thật xinh đẹp, da thịt trong trắng lộ hồng, bóp nhẹ có thể chảy nước, dung quang vô cùng sáng lạn. Mũ phượng khăn quàng vai cũng đi mất, mái tóc co lại, nàng mặc quần áo đỏ, Miêu Nghị cũng đi theo nàng, thật sự là trai tài gái sắc vô cùng hợp nhau.
Một ít nữ nhân từng trải biết chuyện cười trộm, biết rõ Thu tỷ nhi tối hôm qua nhất định rất hạnh phúc khoái hoạt, thoải mái biến thành như thế.
Đôi má Vân Tri Thu đỏ bừng, đỏ mặt chắn đám đệ đệ muội muội đang ồn ào, lại lôi kéo Miêu Nghị chào từng trưởng bối.
Sau khi bái kiến xong, trưởng bối Vân gia cũng mang theo thê thiếp trượng phu các loại lục tục rời đi, bọn họ không thể rời Đại Ma Thiên quá lâu, về phần tiểu bối, nguyện ý ở lại chơi vài ngày cũng không có gì.
Ngược lại là tam cô cô Vân Hà một mình gọi hai người vào một thiên điện, nàng lấy một nhẫn trữ vật giao cho Vân Tri Thu.
– Thu tỷ nhi, đây là đồ cưới của ngươi, gia gia bảo ta mang đến cấp cho ngươi, ngươi kiểm kê, xem có thiếu gì không?
Đương nhiên phải nhìn tâm ý của gia gia, Vân Tri Thu cầm trong tay, còn chưa xem xong đã rung động rất mạnh:
– Gia gia cho đồ cưới có phải quá phong phú hay không? Nhiều nguyện lực châu như thế?
Vân Hà cười nói:
– Ngươi nghĩ nhiều, đây không phải đồ cưới gia gia cho ngươi. Ngươi khác với chúng ta, ngươi là người Vân gia nhưng lại gả xa Đại Ma Thiên, từ nay về sau chính là nữ nhân Miêu gia. Ngươi cũng biết tính tình của gia gia, hắn sẽ không giao quyền tài nguyên Vân gia cho ngươi, về sau tất cả dựa vào ngươi cố gắng, trừ phi có một ngày các ngươi có thể đường đường chính chính quay về Đại Ma Thiên hiệu lực.
Vân Tri Thu cầm nhẫn trữ vật trong tay, nói:
– Tam cô, vậy ngươi nói đồ cưới của ta là ai cho?
– Thu tỷ nhi, ngươi vẫn chưa rõ sao, đây là đồ cưới do ngươi tự tìm đấy. Ngươi kinh doanh khách sạn hàng năm đều bị nhà giam Đại Ma Thiên giữ lại, gia gia không có khả năng để tên kia chiếm tiện nghi. Đồ ngươi đưa đi đều bị gia gia của ngươi buộc giữ lại, đây là gia gia giúp bảo tồn đồ cưới của ngươi suốt mấy vạn năm, đây là đồ của ngươi, gia gia không có lấy của ngươi một phần. Cũng không có cho ngươi một phần, đồ của ngươi đều ở đây.
Vân Hà nói xong liền thò tay sờ ngực Miêu Nghị hai cái, che miệng cười nói:
– Khỏe mạnh, thân thể rất tốt, khó trách tối qua làm Thu tỷ nhi thoải mái thành như vậy, xem ra Thu tỷ nhi sau này được hưởng phúc.
– Tam cô!
Vân Tri Thu lại đẩy tay Vân Hà sờ loạn ra, nàng u oán dậm chân, sợ tam cô sờ loạn.
Miêu Nghị cũng lui ra sau một bước, vẻ mặt xấu hổ, gia tộc này làm người ta chịu không nổi, thật sự đều như thế sao?
– Nha đầu lòng dạ hẹp hòi. Được rồi, không chiếm tiện nghi nam nhân của ngươi, đi!
Vân Hà khoát tay bay ra ngoài.
Hai người nhìn theo, Miêu Nghị sờ sờ lồng ngực sau đó mới nhìn nhẫn trữ vật trong tay Vân Tri Thu.
– Bao nhiêu thứ mà ngươi giật mình như thế? Chẳng lẽ còn nhiều hơn ta tặng cho ngươi?
Vân Tri Thu tiện tay giao nhẫn trữ vật cho hắn tự xem.
Miêu Nghị cầm kiểm kê một hồi lâu cũng chấn động không nhỏ.
Nhẫn trữ vật có hơn năm mươi tỷ nguyên lực châu hạ phẩm, đây cũng không phải là số lượng nhỏ, tổng sản lượng sáu nước gom trong nhiều năm mới được con số này. Lại nghĩ đến khách sạn Phong Vân tích lũy suốt năm vạn năm liền thoải mái.
Trong nhẫn trữ vật còn có kim tinh chồng chất như núi.
Xem hết, Miêu Nghị có chút khó trả nhẫn trữ vật cho Vân Tri Thu, hừ lạnh nói:
– Đối đãi Phong Huyền không tệ lắm, tặng nhiều tài vật như vậy.
– Chết tiệt, ngươi ăn dấm chua với người chết, lúc nằm trên đùi ta tối hôm qua sao không thấy ngươi nói thế, hiện tại ta đã là người của ngươi, những vật này cuối cùng còn không phải rơi vào trong tay ngươi?
Bà chủ lườm hắn một cái, nàng thu nhẫn trữ vật lại, lúc này kéo hắn ra ngoài gặp khách.
– Đều lăn sang một bên chơi, nhao nhao cái gì.
Đại tỷ bão nổi, Vân Tri Thu đuổi đám đệ đệ muội muội Vân gia phiền chết ra ngoài, cũng không khách khí với bọn họ, lưu lại sư đồ Thất Giới đại sư sắp rời đi.
Lúc sắp chia tay, Vân Tri Thu lấy một nhẫn trữ vật giao cho Bát Giới.
– Lão nhị, đây là một tỷ nguyên lực châu hạ phẩm, là lễ gặp mặt của chị dâu.
Nghe câu này, Thất Giới đại sư và Bát Giới đều sững sờ.
– Thiệt giả?
Bát Giới cầm trong tay xem xét, hắn mở to mắt và ngạc nhiên nói:
– Thực cho nhiều như vậy ah!
Vân Tri Thu lạnh nhạt nói:
– Chỉ bằng tiếng chị dâu ngươi gọi đã nên cho. Đều là lễ vật khi đại hôn của hai chúng ta, bình thường không thể cầm ra được. Sau khi trở về cố gắng tu luyện, sớm ngày tăng tu vi lên, ra trận phụ tử binh, đánh hổ thân huynh đệ, về sau nói không chừng có khả năng giúp đại ca ngươi đấy.
Miêu Nghị cũng biết còn chưa kiểm kê lễ vật, đoán chừng tám chín phần mười là đồ cưới của nàng.
– A Di Đà Phật!
Thất Giới đại sư chắp tay trước ngực niệm một tiếng.
Bát Giới xấu hổ nói:
– Nhiều quá làm ta ngại!
– Không muốn thì trả lại đây.
Miêu Nghị thò tay bắt lấy.
– Không ai làm đại ca như ngươi.
Bát Giới nhanh chóng lật tay thu lại, hắn nói:
– Thời gian không còn sớm, bần tăng và sư phó cũng nên trở về.
Sau khi tiễn hai sư đồ rời đi, Miêu Nghị cũng hỏi:
– Ngươi dùng đồ cưới của mình?
Vân Tri Thu nói:
– Nên cho, ta làm chị dâu có nghĩa vụ chiếu cố người thân của ngươi. Còn chuẩn bị một tỷ cho muội muội của ngươi, tuy muội muội của ngươi có chút không lĩnh tình, cũng không biết tới bái kiến chị dâu, ta tục tĩu nói trước, nàng nhận ta là chị dâu ta mới có thể cho lễ gặp mặt, nếu nàng không nhận, ta cũng không dùng mặt nóng úp mông lạnh.
Miêu Nghị sờ sờ mũi, hắn hơi chột dạ, nói:
– Đồ cưới của ngươi do ngươi làm chủ, ta không can dự.
Sau đó hai người đi bái phỏng bốn ca ca của Miêu Nghị, là tứ phương túc chủ Tinh Túc Hải.
Bốn người không dừng lại quá lâu, sau khi gặp mặt liền rời đi, dù sao nơi này là Tiên quốc. Bốn người lúc đến cũng không nạp lễ tại chỗ đón khách, lúc này mỗi người giao một nhẫn trữ vật cho Miêu Nghị, một người xuất ra một vạn viên tiên hạnh thành thục xem như đại lễ, Miêu Nghị ưa thích thứ này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/10/2019 11:36 (GMT+7) |