Miêu Nghị - Quyển 13

Phần 96

Nhìn thấy hai người há hốc mồm, nàng cười hắc hắc lộ ra hàm răng vàng khè.

– La Song Phi!

Miêu Nghị kinh hỉ, lại có phần hoa mắt, gương mặt là La Song Phi nhưng cổ là cổ nữ nhân, bộ ngực lớn, eo thon gầy, mái tóc nữ nhân cũng không biến mất, nàng đi lên phía trước và xoay hai vòng.

– Ngươi là La Song Phi?

– Thì ra ngươi còn nhớ ta nha! Ta còn tưởng rằng ngươi đã sớm quên ta rồi.

Vân Nhược Song lập tức vui vẻ, cười hì hì nói:

– Tỷ phu, ngươi dám nói ngươi không có cởi hết y phục của ta, không có sờ loạn lên người ta?

“…”

Miêu Nghị lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ chỉ vào bộ ngực lớn của nàng.

– Có thể…

Ba!

Vân Tri Thu đi tới vỗ vào ngón tay chỉ bậy của hắn, nói:

– Rốt cuộc hai người các ngươi chơi trò gì?

Vân Nhược Song cười hì hì nói:

– Tỷ phu, nam tử hán đại trượng phu dám làm không dám chịu!

Miêu Nghị bắt lấy cánh tay bà chủ, dở khóc dở cười nói:

– Ta thực oan uổng mà! Nàng đúng là người ta quen, ta thừa nhận có cởi quần áo của nàng, nàng lúc đó là nam nhân, đúng…

Quay đầu lại chĩa chĩa bộ ngực cao vút của Vân Nhược Song, còn có bộ vị dưới háng.

– Ngươi xem như nữ giả nam trang, tại sao lại có những thứ kia? Lúc ấy cái gì nam nhân có ngươi cũng có…

Ba!

Vân Tri Thu lại tát bàn tay chỉ loạn của hắn, nói:

– Ngưu Nhị, nếu ngươi biết rõ nàng là nam nhân, vì cái gì còn cởi hết quần áo của nàng, ngươi sẽ không thích chuyện nam phong buồn nôn đấy chứ? Hoặc nói ngươi đã sớm biết nàng nữ giả nam trang?

Miêu Nghị hô to oan uổng, nói:

– Lúc ấy ta mới có tu vi Bạch Liên, vẫn còn là động chủ động Đông Lai, một lần đi xa thấy nàng suất lĩnh một đám thổ phỉ ăn cướp, còn hạ độc với ta, nếu không phải ta có vài phần năng lực, sợ rằng đã chết trong tay nàng, lúc ấy ta lột quần áo của nàng điều tra, cũng không có ý khác, lúc ấy nàng thật sự là nam nhân, bộ ngực là cơ bắp, đồ vật của nam nhân cũng có, tại sao có thể là nữ nhân?

Vừa nói như vậy, Vân Tri Thu đã hiểu rõ, nàng cũng biết những xiếc ma đạo kia, lúc này tiến lên vặn lỗ tai Vân Nhược Song.

– Nha đầu, ngươi đảo loạn cái gì đó?

Trước đó nàng rất giật mình, còn tưởng rằng Miêu Nghị có một chân với muội muội của mình, thì ra là như vậy.

Vân Nhược Song ôi ôi nói:

– Đại tỷ, đau, chẳng qua lúc đó ta vừa ra khỏi nhà lại gặp phải tỷ phu, ta trước đó còn làm thủ hạ của tỷ phu một thời gian ngắn, ta làm sao biết có ngày hắn trở thành tỷ phu của mình.

– Phu nhân, thôi thôi, nàng đang nói đùa.

Miêu Nghị tách hai tỷ muội ra, kéo Vân Tri Thu ra phía sau, lại nhìn kỹ Vân Nhược Song và nói:

– Về sau chúng ta gặp mặt tại khách sạn Phong Vân, vì cái gì ngươi không nói cho ta biết?

Vân Nhược Song cười hì hì, nói:

– Chính ngươi ngốc còn nói, ngươi mang tên thật và tên giả của ta đọc cùng nhau xem.

– Vân Nhược Song, La Song Phi…

Miêu Nghị nói thầm.

Vân Nhược Song cười hắc hắc giải thích:

– Vân Nhược Song, xóa họ, ‘Nhược’ hài âm ‘La’, đằng sau thêm chữ ‘Phi’, dụ ý ta trộm chạy đến, cái tên này còn có trình độ hơn cái tên Ngưu Nhị của ngươi đấy.

Miêu Nghị bừng tỉnh đại ngộ, lắc đầu nói:

– Tên cũng có thể chơi như thế?

Vân Nhược Song cười hì hì nói:

– Miêu động chủ, nhiều năm như thế có nghĩ tìm ty chức hay không? Ty chức lúc trước tốt xấu gì cũng lập nhiều công lao hãn mã cho ngươi đấy.

– Cũng tìm qua nhưng không biết ngươi đi nơi nào, chỉ biết ngươi là người Ma quốc. Đúng rồi, chuyện dẹp loạn Tinh Túc Hải còn chưa cảm ơn ngươi.

Hiện tại Miêu Nghị đã hiểu rõ, bởi vì Vân Phi Dương đến Tinh Túc Hải dẹp loạn nên đã giúp mình.

Vân Nhược Song cười hắc hắc nói:

– Miêu động chủ, Vân Phi Dương dẹp loạn Tinh Túc Hải có nói cái gì với ngươi không?

“…”

Miêu Nghị lập tức chột dạ, ấp úng nói:

– Có thể nói cái gì, không có.

Thấy hai người sau đó trò chuyện náo nhiệt, Vân Tri Thu nhíu mày nói:

– Song nhi, Vân Phi Dương muốn gả tỷ tỷ không phải nói ngươi đấy chứ?

Vân Nhược Song lay lay cánh tay của nàng, nói:

– Đại tỷ, nói đùa, thời gian ta quen hắn còn sớm hơn ngươi, ta biết hắn từ lúc hắn vẫn còn làm động chủ động Đông Lai, ta nếu thật có cái kia tâm tư, sẽ không đại tỷ ngươi chuyện gì.

– Khục khục!

Miêu Nghị thấy ánh mắt lão bà nhìn mình càng ngày càng không đúng, hắn ho khan giải thích:

– Song nhi, ta biết đại tỷ của ngươi còn sớm hơn ngươi nhiều, ta chưa làm động chủ độ Đông Lai đã gặp đại tỷ ngươi. Trước khi làm động chủ, ta bị phái đi làm nhiệm vụ, cũng gặp đại tỷ ngươi trong miếu nhỏ, nếu lúc ấy không nhờ đại tỷ của ngươi xuất thủ cứu giúp, mạng ta sớm không còn, nhờ có đại tỷ ngươi giúp đỡ, ta mới lĩnh công trở về làm động chủ, cho nên nói ta có duyên với đại tỷ ngươi đấy.

Nghe hắn nói như thế, sắc mặt Vân Tri Thu hòa hoãn hơn nhiều.

– Biết nhau sớm hơn ta?

Vân Nhược Song hơi thất thần, chợt cười hì hì nói:

– Tỷ phu, có muốn ta tiếp tục làm thủ hạ của ngươi không?

– Không cần không cần!

Miêu Nghị xua tay, nói:

– Tình cảnh của ta và đại tỷ của ngươi không tốt, ngươi ở Đại Ma Thiên an toàn hơn.

Trong nội tâm hắn sợ nàng gom góp vào thì khổ hắn hơn trước!

– Không vui chút nào, trọng sắc khinh hữu, không chơi, tỷ, ta trở về.

Vân Nhược Song sôi nổi đi ra ngoài, dường như tâm tình rất sáng sủa.

Chỉ có Vân Tri Thu dùng ánh mắt cao thâm mạt trắc nhìn bóng lưng của nàng, quay đầu lại nhìn sang Miêu Nghị.

Chỉ thấy Miêu Nghị đảo mắt đã quên việc của mình và Vân Nhược Song, cũng không có ý ra ngoài đưa tiễn, hắn ném hai vòng tay trữ vật ra.

– Phu nhân, đây là lễ vật của chúng ta, kiểm kê một chút.

Phanh!

Đột nhiên Vân Tri Thu đá một cước vào mông hắn, trực tiếp đạp hắn người ngã ngựa đổ.

Miêu Nghị bò dậy, trợn mắt nói:

– Ngươi làm gì thế?

– Không làm gì vậy, nhìn ngươi ngứa mắt thôi!

Vân Tri Thu ngồi xuống ghế, hai tay vuốt vuốt mép váy, nàng dùng ngữ điệu âm dương quái khí:

– Ngưu Nhị, có phải ngươi cảm thấy ta cố tình gây sự hay không? Nếu như cũng nhìn ta ngứa mắt, ngươi đánh ta là tốt rồi, ta không hoàn thủ đâu.

Miêu Nghị chột dạ, đồng thời phát hiện mình gần đây thường xuyên chột dạ, cũng không có chút lực lượng nào khi đối mặt lão bà, hắn dựng ghế lên, đi đến phía sau nàng, hai tay bóp vai hầu hạ, vui tươi hớn hở nói:

– Ta nào dám đánh phu nhân, ta da dày thịt béo, đá thêm vài cái cũng được, phu nhân da mịn thịt mềm, ta thích còn không kịp.

Vân Tri Thu không nói gì nữa, một ít lời giấu ở trong lòng, bởi vì có mấy lời nói ra không thể thu trở lại, bởi vì một khi nói phá chỉ làm người ta xấu hổ, cứ xem như chuyện chưa xảy ra là được, nàng thò tay cầm vòng tay trữ vật kiểm tra lễ vật.

Kết quả kiểm kê xong tâm tình Vân Tri Thu rất tốt, Miêu Nghị càng cười như nở hoa.

– Phát đại tài, kết hôn phát tài nhanh hơn ăn cướp, nếu kết hôn thêm vài lần càng giàu hơn.

– Ah! Còn muốn kết hôn với ai?

Vân Tri Thu lạnh nhạt hỏi một câu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 22/10/2019 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lưu Phong – Quyển 3
Phần 96 “Bệ hạ biết rõ mình không sống được lâu nữa, cho nên muốn nhanh chóng chuẩn bị kinh phí, lương thảo cho việc viễn chinh. Khi cần thiết, người có thể cướp đoạt Thiên Thượng Nhân Gian của ngươi, sung vào quân đội. ” Ân quý phi thấp giọng nói. Lưu Phong biến sắc: “Người đường đường là nhất quốc chi quân, chẳng lẽ có thể làm ra chuyện như vậy?” “Phong nhi, ngươi căn bản không hiểu bệ hạ coi trọng việc viễn chinh như thế nào đâu. ” Ân quý phi nói: “Căn cứ theo phân tích của ta thì bệ hạ nhiều nhất là chờ thêm nửa năm nữa. Nếu Hộ Bộ và Nội vụ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Miêu Nghị – Quyển 10
Phần 96 Ngoan đi, ta không có ý tứ gì khác. Bớt lừa đảo đi, để ngươi ôm rồi hai tay ngươi còn có thể đàng hoàng sao? Tối qua hoàn toàn không biết thương hoa tiếc ngọc, cả người ta cũng bị ngươi làm đau rồi. Tối hôm qua là quá kích động, tối nay sẽ không như vậy. Miêu Nghị bắt mở tay nàng, lại muốn ôm nàng. Lão bản nương nhanh chóng vươn ra một cái tay khác để ở hắn: Không được! Nói không được là không được, nếu làm rối loạn y phục vạn nhất bị thợ mộc và thợ đá nhìn ra, kêu ta phải làm sao nhìn người khác...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 14
Phần 96 Dường như hôm nay Linh Lung tông phòng thủ đặc biệt nghiêm khắc, Phong Bắc Trần có ở đây nên không thể không nghiêm được. Trong tối ngoài sáng đều có đệ tử Linh Lung tông canh chừng, tránh cho có người tự tiện xông vào đụng chạm Phong Bắc Trần. Đại điện đổ bóng ma trong ánh nến rực sáng, trên quảng trường treo các đèn lồng đung đưa theo gió. Vèo! Có tiếng vang khẽ phá vỡ bình tĩnh, một trữ vật giới chỉ leng keng rơi xuống quảng trường còn nhảy vài cái. Mấy bóng người từ trong bóng tối bay ra, hai người đáp xuống trước trữ vật giới chỉ, mấy người khác đuổi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng