– Đừng tính toán, đừng tính toán, đại sư không nên bị cuốn vào thị phi này. Ai đoạt có quan hệ gì với đại sư, đại sư đi thong thả, vãn bối không tiễn.
Nói xong hắn chắp tay đưa tiễn, hắn bị sự tính toán tài tình của Vu Hành Giả dọa sợ, mình trong mắt người ta không có bí mật gì đáng nói.
Vu Hành Giả nhìn hắn liền lắc đầu thở dài, đột nhiên điểm một chỉ vào lưng Miêu Nghị.
Miêu Nghị quay đầu nhìn sang, đông nhìn tây cũng nhìn. Cái gì cũng không có nhìn thấy, quay đầu lại nói:
– Đại sư, ngươi chỉ cái gì? Ách…
Làm gì còn bóng dáng Vu Hành Giả.
Nhìn khắp nơi chỉ toàn loạn thạch che mắt, cũng không biết Vu Hành Giả trốn đi đâu, cơ mặt Miêu Nghị run run, nói:
– Mẹ nó! Giương đông kích tây, lại chơi xiếc tiểu hài tử với ta, có cần chạy nhanh như thế không?
Hắn không có nhìn thấy Mặc Lục Châu trên cổ mình xuất hiệm ám quang…
Đây là lần đầu tiên hắn đưa thân vào trong tinh không, cảnh giác nhìn chung quanh một chút, lại lấy tinh linh ra liên hệ với Vân Tri Thu, nói là mình đã thoát hiểm, sợ nữ nhân kia đang lo lắng cho mình.
Hắn đạt được trả lời là: Vương bát đản, lại dám ném lão bà chạy đi một mình, ngươi có phải là nam nhân hay không, có giỏi cả đời đừng quay về!
Dù Miêu Nghị hồi âm thế nào cũng không nhận được đáp lời. Xem ra Vân Tri Thu tức giận không nhẹ.
Không trả lời thì không trả lời, vừa vặn bớt việc, có cơ hội tìm chút thứ tốt quay về hò hét.
Miêu Nghị vui vẻ thu hồi tinh linh, chợt phát hiện cảm giác độc thân rất không tệ, hắn lại nhìn chung quanh và thi pháp dò xét tinh đồ.
Thiên Nguyên Tinh! Miêu Nghị kích phát tinh đồ, trong tinh đồ xuất hiện một lưu tinh bay về bên phải.
Phàm là tinh đồ chỉ dẫn là phương hướng gần đây nhất, Miêu Nghị cứ phi thân đi, không ngừng vượt qua cự thạch phiêu phù trong tinh không.
Có một chút không quen là khống chế tốc độ trong tinh không, một khi thi pháp phi hành sẽ tiếp tục trong trạng thái tăng tốc, tốc độ quá nhanh, hắn cũng không thích ứng thi pháp trong tinh không, lần này vừa vặn có cơ hội luyện tập.
Thời gian ba ngày mới xông ra khỏi đám loạn thạch, sau khi xác nhận với tinh đồ, hắn nhanh chóng bay vào sâu trong tinh không.
Trên đường vô kinh vô hiểm chỉ có tịch mịch làm bạn, ăn một viên tiên hạnh hấp thu linh khí bên trong, cũng không tính lãng phí thời gian, chỗ tốt của tiên hạnh không giống Tiên Nguyên Đan. Mấy ngày sau được tinh đồ chỉ dẫn, hắn xác nhận mình cách Tinh môn không xa.
Lúc này hắn sắp rời khỏi Hỗn Loạn Chi Địa, ai ngờ phía bên phải có một đám người bay tới, chỉ thấy một lão đầu râu ria cầm kiếm vô cùng chật vật bay nhanh sang hướng này, đằng sau có một đám người đang đuổi giết.
Miêu Nghị không muốn cuốn vào thị phi, hắn đi đường vòng vượt qua.
Ai ngờ lão đầu cầm kiếm lại bay về phía hắn.
Ta với ngươi không oán không cừu, ngươi xông về phía ta làm gì? Miêu Nghị kinh hãi, mi tâm người ta xuất hiện Kim Liên thất phẩm.
Tốc độ đối phương quá nhanh, nhanh đến mức Miêu Nghị chưa kịp phản ứng, hắn vừa cầm trường thương trong tay đã bị người ta kéo đi.
Miêu Nghị vội vàng lấy một thanh bảo kiếm đâm vào bụng đối phương.
Đ – A – N – G… G!
Kiếm không có đâm vào, trên thân người này có giáp mỏng màu tím đao thương bất nhập, thanh kiếm màu tím của lão đầu đặt lên cổ Miêu Nghị, lão đầu máu me nhầy nhụa tức giận quát:
– Tiểu tử, ngươi chán sống sao?
Miêu Nghị tức giận nói:
– Ta không thù không oán với ngươi, tại sao bắt ta?
– Nói bậy! Lão tử thấy trên người ngươi không có yêu khí, thuận tay cứu ngươi, ngươi còn không biết tốt xấu!
Lão đầu quát ầm lên.
Miêu Nghị nhìn hắn một chút, nói:
– Không cần ngươi cứu, nếu tiền bối không có ác ý, vậy thì mau thả ta ra, ta phải rời đi.
– Ta nói cho ngươi biết, đang đuổi theo ta là một đám yêu ma quỷ quái, cùng hung cực ác, người trong mắt bọn chúng chính là mỹ vị, nhìn thấy sẽ không buông tha, nếu ngươi muốn chết ta cũng không miễn cưỡng, muốn đi muốn lưu chỉ cần nói một câu, ta còn giảm bớt vướng víu, đi hay là lưu!
Đại Hồ Tử quát.
Thiệt giả? Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người đằng sau trên người có yêu ma khí như có như không, nhớ tới Vu Hành Giả nói, dường như nơi này từng bị yêu ma cùng hung cực ác chiếm giữ.
– Tiền bối chạy đi đâu không tốt, vì cái gì không chạy sang bên đó?
Miêu Nghị lên tiếng.
– Nói nhảm! Bên này có Tinh môn, ta không chạy sang nơi này thì chạy đi nơi nào? Nếu không phải vì cứu ngươi bỏ qua cơ hội đi vào Tinh môn, ta hiện tại đã thoát thân! Ta không chê ngươi rước lấy phiền toái, ngươi còn trách ta!
Lão đầu quát ầm lên.
– Hiện tại còn trách ta, tóm lại chúng ta đều không may, đám đằng sau sắp đuổi tới, ngươi chạy nhanh lên…
Miêu Nghị vội vàng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn phía sau, đám yêu ma không có tên nào đạt tới Kim Liên thất phẩm, dù đám yêu ma có tu vi Kim Liên.
– Tu vi ngươi cao như thế, tại sao lại chạy chậm hơn bọn chúng?
– Nói nhảm, ngươi nhìn sau lưng ta đi rồi châm chọc!
Lão đầu quát.
Miêu Nghị thu kiếm trong tay, hắn ngửa đầu ra sau xem, nhìn thấy sau lưng hắn xuất hiện lỗ thủng dài chừng một xích, bên trong huyết nhục mơ hồ, ngay cả xương cốt cũng nát bấy, ẩn ẩn có thể nhìn thấy ngũ tạng bên trong, có thể thấy bị thương không nhẹ.
– Ngươi bị bọn chúng đả thương?
Miêu Nghị ngạc nhiên lên tiếng, rốt cuộc biết vì cái gì tốc độ của đối phương không nhanh.
Lão đầu nói:
– Ta đã ác chiến với bọn chúng, giết lão đạo của đám yêu ma, dù thế ta cũng bị lão đại của chúng đả thương! Tiểu tử, lần này chúng ta gặp phiền toái rồi, có thể chạy thoát hay không phải xem vận khí.
Miêu Nghị lật tay cầm ra một gốc Tinh Hoa Tiên Thảo đưa lên miệng lão đầu.
– Ăn đi!
Lão đầu không có ăn, hắn giật mình nói:
– Tinh Hoa Tiên Thảo? Ngươi là người Thiên đình?
– Ngươi có ăn hay không?
Miêu Nghị hô, không phải vì chạy trốn khỏi chết, hắn cũng không muốn lấy Tinh Hoa Tiên Thảo ra.
Đến Đại Thế Giới hắn mới hiểu Tinh Hoa Tiên Thảo bị Thiên đình và thế giới cực lạc lũng đoạn, nói cách khác không còn người nào có biện pháp gieo trồng Tinh Hoa Tiên Thảo, Tinh Hoa Tiên Thảo là tiên dược chữa thương cao cấp nhất trong Đại Thế, từ đó có thể thấy đây là bảo bối khó cầu.
Lão đầu cắn một cái, há mồm muốn cắn cái thứ hai thì Miêu Nghị lại thu về, thi pháp thổi ra một đám tinh vân vào lưng lão đầu, gia tốc khôi phục thương thế cho hắn, lão đầu nuốt tiên thảo nhưng mắng thầm một tiếng, hắn nói:
– Quả nhiên là chí bảo chữa thương!
Đám yêu ma phía sau không ngừng chửi bậy, đoán chừng cũng nhìn thấy Miêu Nghị đang chữa thương cho lão đầu.
– Ngươi là người Thiên đình?
Lão đầu ăn mấy viên Cố Nguyên Đan khôi phục pháp lực, hắn lại hỏi.
– Không phải.
Miêu Nghị trả lời:
– Vãn bối Ngưu Hữu Đức, là người Chính Khí Môn.
– Chính Khí Môn?
Lão đầu nghi hoặc, lắc đầu nói:
– Chưa nghe nói qua, không phải môn phái trong Hỗn Loạn Chi Địa đúng không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 22/10/2019 11:36 (GMT+7) |