– Ý cư sĩ nói tât cả đều là mưu đồ của Hoàng Phủ chưởng quầy sao?
Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, nói:
– Chân nhân biết vì sao Huyết Yêu tới tìm ta không? Ta mặc dù từng đối địch với Huyết Yêu, Huyết Yêu lại không biết ta là người nào, căn bản không có biện pháp tìm ra ta. Chỉ sợ chân nhân không biết, ta chân trước vừa trở về thì chân sau Huyết Yêu theo tới, Đức Minh đạo trưởng đã báo tin cho Hoàng Phủ Quân Nhu, sau đó Hoàng Phủ Quân Nhu lại tìm tới ta nói Huyết Yêu là người Quần Anh hội bọn họ, còn cầm chuyện Huyết Yêu ra uy hiếp ta, lúc này ta mới tìm người Thiên Hành Cung để đối phó Huyết Yêu! Nếu ngươi không tin, không ngại tìm Đức Minh đạo trưởng đối chất đi, ta nghĩ Đức Minh đạo trưởng hôm nay khinh thường dấu diếm những việc này đấy.
– Nghiệt tử!
Ngọc Linh chưởng môn tức giận toàn thân run rẩy, đây không khác gì cấu kết người ngoài, là ăn cây táo, gào cây sung.
Miêu Nghị giơ tay bảo hắn dừng lại.
– Chưởng môn chớ gấp, đầu sỏ gây nên việc này không phải Đức Minh đạo trưởng!
Ánh mắt hắn nhìn sang Ngọc Hư chân nhân, nói:
– Đầu sỏ chính thức gây nên việc này là Ngọc Hư chân nhân!
“…”
Ngọc Hư chân nhân im lặng, Ngọc Linh chưởng môn và Ngọc Luyện chân nhân cũng ngạc nhiên.
Đột nhiên sắc mặt Miêu Nghị đầy đau đớn:
– Chân nhân tọa trấn tiệm tạp hóa, vì sao lại không quan tâm chuyện của tiệm tạp hóa Chính Khí? Vì sao lại bỏ rơi mạch máu tiệm tạp hóa Chính Khí? Nếu không phải chân nhân phóng túng, Đức Minh đạo trưởng cũng không đi tới bước này.
Nhắc tới việc này Ngọc Hư chân nhân xấu hổ, Ngọc Linh chưởng môn nói giúp:
– Sư đệ không thông kinh thương, không nhúng tay vào vì sợ ảnh hưởng phía dưới vận hành, sư đệ không sai, đều tại nghiệt tử kia cả.
Miêu Nghị lập tức phản bác:
– Chẳng lẽ Đức Minh đạo trưởng hiểu? Ai trời sinh đã hiểu? Ta cũng không hiểu, ngay từ đầu ta cũng không ngừng suy nghĩ biện pháp, không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền!
Ngọc Luyện vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng nói:
– Bây giờ không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm thuộc về ai, cư sĩ đã nói những lời này, còn có biện pháp bổ cứu?
Miêu Nghị gật đầu:
– Mất bò mới lo làm chuồng, không tính là quá muộn!
Ngọc Hư chân nhân thỉnh giáo:
– Có thể chỉ giáo?
Miêu Nghị nói:
– Tiệm tạp hóa Chính Khí hôm nay là nguồn kiếm tài lực cho Chính Khí Môn, lợi dụng tốt sẽ không có hại cho Chính Khí Môn, không thể vì hài tử của mình quậy phá mà vứt bỏ nó, tiệm tạp hóa Chính Khí phát triển lớn mạnh và giữ gìn chính thống của Chính Khí Môn là không thể làm trái, nhưng mà Chính Khí Môn chỉ chú trọng kinh thương là sai lầm, như vậy phải xem chân nhân có nguyện ý hy sinh danh dự của mình tại Chính Khí Môn đi làm gian thương hay không.
– Đương nhiên, cũng không nói chân nhân sẽ ăn cây táo, rào cây sung như Đức Minh đạo trưởng bị người ngoài điều khiển, người ngoài sẽ không quan tâm Chính Khí Môn chết sống, chỉ cần chân nhân làm gian thương nắm giữ tiệm tạp hóa trong tay Chính Khí Môn, muốn tiệm tạp hóa cho Chính Khí Môn sử dụng, mà không phải bị người ngoài sử dụng.
Làm gian thương? Ngọc Hư chân nhân trầm ngâm không quyết, không thể đáp ứng thống khoái mình có làm gian thương hay không.
Ngọc Linh và Ngọc Luyện nhìn nhau, cũng biết làm thế khó xử hắn, Ngọc Linh nói:
– Cư sĩ đã có biện pháp, không bằng do cư sĩ tự lo liệu, sư đệ thật sự không có kinh nghiệm phương diện này, chúng ta tín nhiệm cư sĩ.
Miêu Nghị khoát tay nói:
– Việc này không quan hệ tín nhiệm hay không, tuy ta là người Chính Khí Môn nhưng một nửa là người ngoài, như ta vừa nói, tiệm tạp hóa Chính Khí phải nằm trong tay Chính Khí Môn, nếu như ngày nào đó ta chiếm được thế lớn, ngày nào đó ta bị lợi ích làm mê muội, nói không chính xác sẽ làm ra chuyện bất lợi cho Chính Khí Môn. Ta là người thích tiền tài nhưng không muốn chính mình biến thành tiểu nhân thiện biến vì lợi ích, cho nên tránh xa lợi ích mới tốt. Trọng yếu nhất là, ta là người không thích bị ước thúc, ta nguyện ý ra sức khuyển mã cho Chính Khí Môn, nguyện toàn lực trợ giúp Ngọc Hư chân nhân nhưng không thích nhúng chàm quyền hành, hy vọng chưởng môn thành toàn, tiếp tục để ta làm cư sĩ tiêu dao.
Đây là chủ động ủy quyền, lại không muốn ôm quyền, lảng tránh lợi ích, chính thức làm người ta yên tâm mà không có nổi lo về sau.
Ngọc Linh chưởng môn thở dài, đáng tiếc chính là quá mức ưa thích tự do, vẫn không thể thu nạp người này thành đệ tử, thật sự quá đáng tiếc, nói:
– Nếu cư sĩ không muốn, ta cũng không miễn cưỡng, ba sư huynh đệ chúng ta không phải người am hiểu làm sinh ý, không biết cư sĩ có ý kiến gì hay?
Miêu Nghị cũng không đoán ra suy nghĩ chính thức của Ngọc Linh chưởng môn về Đức Minh, cũng không nên làm tuyệt, dù sao người ta cũng là phụ tử, có một số việc nên chuẩn bị kỹ mới làm, hắn vẫn nói:
– Vì tốt cho Đức Minh đạo trưởng, Đức Minh đạo trưởng tạm thời không thể ở lại tiệm tạp hóa, tâm tính của Đức Minh đạo trưởng không thích hợp làm vị trí chưởng quầy tiệm tạp hóa Chính Khí nữa, tìm cơ hội gọi hắn về Chính Khí Môn, bảo hắn nghỉ ngơi dưỡng tính cho tốt…
Bốn người không ngừng thương nghị với nhau tới khi trời tối.
Ngày kế tiếp, tình cảnh trong Chính Khí Môn sôi trào, kích động, hưng phấn, Ngọc Hư chân nhân và Miêu Nghị, cộng thêm mười một tu sĩ tấn thăng Kim Liên, cùng mang theo một đám đệ tử Chính Khí Môn bay lên trời, bay về phía Thiên Nguyên tinh.
Ngọc Luyện chân nhân tạm thời thả việc trong tay xuống, cùng chưởng môn sư huynh và mang một đám đệ tử nội môn trải qua sàng chọn bay theo, vì truyền thừa chính thống của Chính Khí Môn, bắt đầu hao tâm tổn trí ra sức làm việc, chuẩn bị dốc hết sức lực tập trung tài nguyên bồi dưỡng một đám người không bị Đức Minh đạo trưởng cổ động xấu, chuẩn bị cải tạo căn cốt của Chính Khí Môn.
Đến lúc đó không để buôn bán khống chế Chính Khí Môn, mà là Chính Khí Môn khống chế buôn bán, đây là lần tranh đấu quyết định phương hướng, bốn người biết rõ trận chiến nội bộ Chính Khí Môn bắt đầu.
Sau khi đi tiệm tạp hóa Chính Khí tại Thiên phố, Đức Minh đạo trưởng thấy một đám sư huynh đệ đến liền vui vẻ, kéo Miêu Nghị đến chỗ hẻo lánh, mừng rỡ muốn hỏi:
– Cư sĩ đã thuyết phục chưởng môn và hai vị chân nhân?
Miêu Nghị cười nói:
– Đạo trưởng khổ tâm nhiều như thế. Ta đã nói rõ với chưởng môn, dù sao chưởng môn cũng là phụ thân ngươi, tự nhiên sẽ không làm khó ngươi.
Đức Minh thở dài nói:
– Lời ấy sai rồi, chưởng môn suy nghĩ ngoan cố, cư sĩ có thể nói động chưởng môn nhất định tốn không ít tâm tư, vì tiền đồ Chính Khí Môn, cư sĩ có thể nói càng vất vả công lao càng lớn.
Hắn lại thở dài, nói:
– Xem ra tiệm tạp hóa Chính Khí khuếch trương sẽ bắt đầu, ta cũng đi tìm Hoàng Phủ chưởng quầy bàn việc này.
– Chậm đã!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 30/10/2019 03:36 (GMT+7) |