– Ngươi biết sư thúc quản tiền, ta trở về tìm sư thúc nói một chút, trả từng tháng cũng không thành vấn đề gì! Ai! Ngưu Hữu Đức thật sự dùng tiền như nước, thật sự là dùng tiền không biết cực khổ khi kiếm tiền.
Đôi mắt Hoàng Phủ Quân Nhu sáng lên, nàng nhìn ra trên mặt Đức Minh có chút chuyện gì đó, gật đầu cười nói:
– Vậy làm phiền đạo trưởng.
Tiệm tạp hóa Chính Khí, Ngọc Hư chân nhân bình thường ngồi trên tầng cao nhất lại xuất hiện trong hậu trường phòng giao dịch, hắn chính thức tham gia vào quá trình giao dịch của tiệm tạp hóa.
Hắn xuất hiện bao nhiêu cũng làm đệ tử trong môn khẩn trương, mọi người cảm giác sự tồn tại của hắn, trước kia hắn không đi ra, mọi người chỉ biết Đức Minh đạo trưởng.
Sau khi Đức Minh trở về, hắn mời Ngọc Hư chân nhân đến nơi hẻo lánh và nhắc lại chuyện tiền của Quần Anh hội.
Ngọc Hư chân nhân nhướng mày, nội tâm nói thầm, Miêu Nghị vừa nhắc tới chuyện tiền nợ với hắn không lâu, Hoàng Phủ Quân Nhu đã yêu cầu bên mình trả tiền, dường như hai người này đã thương lượng trước với nhau, vô cùng ăn ý.
Hắn còn không biết có chuyện gì nhưng ẩn ẩn ý thức được, hai người kia đang bắt đầu so thủ đoạn với nhau rồi.
Ngọc Hư Chân Nhân rất lo lắng điều này. Năm trước lúc Chính Khí tiệm tạp hóa khai trương bị nữ nhân kia buộc suýt đi tới đường cùng, sau này Đức Minh Đạo Trưởng quản lý tiệm, vì không có kinh nghiệm, Ngưu Hữu Đức không ở nên phập phồng lo sợ như đi trên miếng băng mỏng. Vì vậy thân thiết với nữ nhân kia cũng do bị ảnh hưởng từ sự kiện đó.
Nữ nhân kia không thể trêu vào, khi thấy Miêu Nghị sắp đấu với người ta nữa thì Ngọc Hư Chân Nhân rất lo.
Dù vậy Ngọc Hư Chân Nhân vẫn làm theo lời Miêu Nghị, nhíu mày nói:
– Người ta đồng ý cho chúng ta mượn mua cửa hàng thì sao thiếu chút tiền đó được? Đã nói kỳ hạn một năm bây giờ lại thúc giục trả, Đức Minh Đạo Trưởng, bây giờ ta rất nghi ngờ Quần Anh hội quán có thực lực đó không. Hoặc nên nói là ta nghi ngờ bọn họ có thành ý hợp tác với chúng ta không? Nếu không được thì bỏ đi, nữ nhân kia không dễ chọc!
Câu này cũng có lý, Đức Minh Đạo Trưởng bị sư thúc nói á khẩu, cũng lo tình thế khó khăn lắm mới vực dậy bị phá hủy.
Đức Minh Đạo Trưởng trả lời ngay:
– Sư thúc, thương gia giục nợ là chuyện rất bình thường, nàng không ép chúng ta phải trả nhưng phải có điều kiện. Chờ chút nữa ta đi hiệp thương với nàng, khi đó chắc không có vấn đề gì, sẽ không ảnh hưởng hợp tác giữa hai bên.
Ngọc Hư Chân Nhân gật đầu nói:
– Vậy cứ kéo dài ra đi, khi tới kỳ rồi mới trả. Không làm theo điều đã bàn thì trong lòng ta không yên tâm.
Đức Minh Đạo Trưởng rối rít đồng ý:
– Vâng, sư thúc nói đúng.
Đức Minh Đạo Trưởng thầm thở dài, sự việc thường là thế, muốn làm chút chuyện gì thật khó, luôn bị cản trở.
Hôm sau Đức Minh Đạo Trưởng lại đến Quần Anh hội quán, khéo léo biểu đạt ý của Ngọc Hư Chân Nhân. Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ cười cười, không ép buộc, cho Chính Khí tiệm tạp hóa lá gan cũng không dám mượn tiền Quần Anh hội quán mà không trả.
Đức Minh Đạo Trưởng cảm ơn Hoàng Phủ Quân Nhu rộng lượng, lôi một chuyện ra:
– Hoàng Phủ chưởng quầy, hôm qua đến quên nói một điều, liên quan tới Ngưu Hữu Đức.
Nhắc đến Miêu Nghị làm lòng Hoàng Phủ Quân Nhu thít chặt, hỏi:
– Có chuyện gì?
Đức Minh Đạo Trưởng khẽ thở dài:
– Ngưu Hữu Đức sai ta đến cầu tình, hy vọng Hoàng Phủ chưởng quầy giơ cao đánh khẽ chuyện hắn và Huyết Yêu giùm. Hoàng Phủ chưởng quầy, oan gia nên giải không nên kết, mọi người sau này còn hợp tác với nhau, để lại gút mắc không gỡ bỏ đều không tốt cho đôi bên.
Hoàng Phủ Quân Nhu mỉm cười vòng sang chuyện khác:
– Đạo trưởng, ta hiểu rất rõ tình huống của Chính Khí tiệm tạp hóa. Hạ Hầu Long Thành cầm hai mươi phần trăm lợi nhuận, Ngưu Hữu Đức cũng lấy hai mươi phần trăm, mỗi năm còn cần lấy ra mười phần trăm đút lót, sau khi chúng ta hợp tác lại giảm thêm hai mươi phần trăm, khi đó Chính Khí môn chỉ còn lại ba mươi phần trăm.
– Nói câu khó nghe nhưng là lời thật lòng, lúc Chính Khí tiệm tạp hóa mới khai trương đúng là hắn hơi góp sức nhưng nhiều năm qua hắn trừ ngồi hưởng mấy phần trăm ra còn làm cái gì? Hạ Hầu Long Thành lấy hai mươi phần trăm tốt xấu còn có bối cảnh, thực lực giúp đỡ việc làm ăn cho tiệm tạp hóa, có đưa cũng không phải phàn nàn gì.
– Nhưng Ngưu Hữu Đức thì sao? Mấy trăm năm mới lộ mặt một lần, không muốn làm gì hết, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, hoa tay múa chân mượn chỗ ta một vạn ức Hồng Tinh còn muốn đạo trưởng bảo đảm trả tiền giúp hắn. Không phải ta khó chịu vì cho hắn mượn tay, hay vì từng có xích mích nên cố ý nói xấu hắn, nhưng sự thật đúng là như thế, trong lòng đạo trưởng tự hiểu. Mấy trăm năm qua đạo trưởng vất vả làm việc cho Chính Khí tiệm tạp hóa, hắn ngồi hưởng mấy phần trăm nhiều còn hơn đạo trưởng kiếm được, người ngoài như ta còn thấy gai mắt.
Mặt Đức Minh Đạo Trưởng không biểu tình, đột nhiên cười nói:
– Hoàng Phủ chưởng quầy nói lời đó không cảm thấy có hiềm nghi châm ngòi ly gián sao? Ta khó mà không tin rằng Hoàng Phủ chưởng quầy vì có xích mích với hắn nên lòng khó chịu.
Hoàng Phủ Quân Nhu cười dài, nhẹ lắc đầu nói:
– Nếu đạo trưởng cứ muốn nghĩ vậy thì ta không cần biện giải cái gì nữa. Nếu đạo trưởng không có ý kiến thì ta không nhiều chuyện làm chi. Đạo trưởng đã mở miệng thì ta dĩ nhiên phải nể mặt, miễn hắn biết điều thì ta không làm khó hắn nữa. Nhưng ta thấy không đáng cho Chính Khí môn và đạo trưởng. Đạo trưởng có từng nghĩ đến nếu Chính Khí tiệm tạp hóa khuếch lớn quy mô sinh ra lợi nhuận lớn cỡ nào không? Có từng tưởng tượng hai mươi phần trăm mỗi năm là chia đi bao nhiêu tiền? Ta lấy hai mươi phần trăm vẫn là của nguyên Quần Anh hội quán, không phải cá nhân ta. Chính Khí môn lấy ba mươi phần trăm cũng là của nguyên Chính Khí môn, không phải cá nhân đạo trưởng. Chính Khí môn phải nuôi bao nhiêu đệ tử mới lấy được ba mươi phần trăm? Ngưu Hữu Đức chỉ nuôi một mình hắn mà đòi lấy đi hai mươi phần trăm thì rất không công bằng, nếu hắn thật sự nghĩ cho Chính Khí môn thì không nên chiếm nhiều như vậy. Đạo trưởng, ta có lời này không biết nên nói không.
Đức Minh Đạo Trưởng nghe hàng loạt đã không ngồi yên, cười khổ nói:
– Điều không nên nói Hoàng Phủ chưởng quầy đã nói rồi thì còn ngại gì nữa? Tại hạ rửa tai lắng nghe đây.
Ngón tay ngọc gõ rê dọc mép tách trà, Hoàng Phủ Quân Nhu trầm giọng nói:
– Ta có cách khiến hắn ngoan ngoãn giao ra hai mươi phần trăm, hắn mượn của ta một vạn ức Hồng Tinh, biên lai mượn đồ nói rõ trả lại trong vòng một năm. Nếu chúng ta liên hợp động tay chân một chút, khi tới kỳ trả nợ thì làm tiệm tạp hóa không xoay vốn được, khó thể trả tiền, hơi ép buộc hắn tự tìm cách trả, rồi ta thừa dịp bắt hắn ói ra hai mươi phần trăm chuyển đến danh nghĩa của đạo trưởng. Vào danh nghĩa của đạo trưởng tức là trở về Chính Khí môn, đây là tiền hắn tự mượn thì phải trả, không trách được ai. Đạo trưởng thấy sao?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 30/10/2019 03:36 (GMT+7) |