Miêu Nghị - Quyển 14

Phần 54

Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ mang hai tùy tùng, vì nơi phải đi có phân hội của Quần Anh hội quán, dù đến nơi nào trong Thiên Nhai đều có người cho nàng dùng.

Hai bên ước hẹn tạm thời chỉ khuếch trương mười tiệm tạp hóa. Đầu tiên vì Chính Khí môn hụt nhân viên, thứ hai là giá trị cửa hàng rất lớn, với tài lực của Quần Anh hội quán một lần khuếch trương quá nhiều cũng ăn không tiêu.

Mỗi đến một chỗ bán cửa hàng là Ngọc Hư Chân Nhân nhâm mệnh một đệ tử Kim Liên làm chưởng quầy, để lại một đám người hỗ trợ. Các chưởng quầy rất nhiệt tình, không muốn cửa hàng mình kinh doanh thua người khác.

Quần Anh hội quán rất chú trọng việc này, vì liên quan tới ích lợi của mình nên xử lý rất thuận lợi, mỗi khi tới nơi là người Quần Anh hội quán đã chờ sẵn đằng trước.

Kéo dài khoảng nửa năm trời mới chính thức dựng cái khuông giá chi nhánh Chính Khí tiệm tạp hóa.

Trong quá trình, Hoàng Phủ Quân Nhu lấy lý do là tiện cho việc hợp tác liên lạc, mỗi đến một nơi sẽ cùng người Chính Khí tiệm tạp hóa ở khách sạn. Chưa biết làm vậy có tiện lợi, giúp ích gì cho hai bên hợp tác không nhưng rất tiện cho Miêu Nghị chui vào phòng nàng.

Hai người đã nuôi thói quen trước tiên làm “việc riêng” rồi hai người mới trần truồng bàn công việc. “Việc tư” rất mỹ mãn, tuyệt vời, công việc thì hai người hay cãi nhau. Một bên kiên quyết bảo vệ ích lợi của Quần Anh hội quán, bên kia cũng nhất quyết đứng về phía Chính Khí môn.

Hai người đều vạch rõ ràng công và tư, mối quan hệ rất kỳ lạ.

Nửa năm sau, Miêu Nghị và Hoàng Phủ Quân Nhu quay về Thiên Nhai bên Thiên Nguyên tinh. Ngọc Hư Chân Nhân không trở về, chạy tới chạy lui xem xét mười nơi. Chuyện kinh doanh cụ thể Miêu Nghị sẽ không xen vào, hắn cũng không muốn nhúng tay. Miêu Nghị háo hức muốn trở về tiểu thế giới!

Về đến nơi, trong khuê phòng lầu các ở Quần Anh hội quán, thân thể bốc lửa làm nam nhân máu nóng dồn lên não của Hoàng Phủ Quân Nhu sau khi vận động mạnh đổ mồ hôi nhỏ giọt lên người Miêu Nghị, nàng thở hổn hển, vẻ mặt mơ màng sau khi thoải mái thỏa mãn.

Miêu Nghị vuốt ve lưng Hoàng Phủ Quân Nhu, hắn thích sờ mông của nàng nhất, thậm chí say mê. Cặp mông đẫy đà, đường cong căng đầy động lòng người, mềm mại trắng nõn, bóng loáng, co giãn kinh người.

Miêu Nghị cảm nhận được Hoàng Phủ Quân Nhu say mê làm tình. Ban đầu là sai lầm, nàng bị ép buộc, về sau nàng chủ động, cực kỳ chủ động, đồng ý thử đủ kiểu, hễ có cơ hội thích hợp sẽ quấn lấy Miêu Nghị. Không thể tưởng tượng người này là Hoàng Phủ chưởng quầy xinh đẹp hào phóng mà mọi người thường thấy.

Nhưng với Hoàng Phủ Quân Nhu thì đó không phải say mê gì mà là sợ hãi mất đi Miêu Nghị. Khi chiếm hữu hắn thì nàng mới thật sự cảm nhận được nam nhân này thuộc về nàng, nên lúc này nàng liều mạng quấn chặt hắn.

Miêu Nghị né tránh nhắc tới việc cưới nàng, Hoàng Phủ Quân Nhu cũng tránh không bàn chuyện ở rễ, hai người giữ mối quan hệ cực kỳ vặn vẹo.

Miêu Nghị vuốt mông Hoàng Phủ Quân Nhu, nói:

– Ta sắp đi.

Hoàng Phủ Quân Nhu hé mắt mông lung hỏi:

– Đi đâu?

Hai tay Miêu Nghị vuốt ve lên xuống sau lưng Hoàng Phủ Quân Nhu, vén mái tóc nàng sang bên, hắn ôm mặt nàng nói:

– Đi khắp nơi, có lẽ sẽ biến mất một thời gian, có lẽ là tìm một chỗ tu luyện.

– Giống như lần trước, biến mất mấy trăm năm?

Miêu Nghị hỏi lại lần nữa:

– Huyết Yêu ở đâu?

Hoàng Phủ Quân Nhu không trả lời, đẩy tay hắn ra, môi anh đào hôn hắn nồng nhiệt rồi trượt dần xuống dưới.

Điểm mấu chốt suýt tan vỡ, Miêu Nghị gầm lên lật ngược Hoàng Phủ Quân Nhu xuống dưới, chủ động tấn công.

Hai người yên tĩnh lại ướt đẫm mồ hôi ôm nhau.

– Ta luôn thấy lạ, tại sao ngươi không ký khế ước hai mươi phần trăm của mình trong tiệm tạp hóa? Ngươi không sợ có ngày Chính Khí môn ăn quỵt?

– Nếu không có năng lực giữ lại thì có ký khế ước cũng chưa chắc giữ được.

– Khi nào trở về?

– Không biết, có lẽ rất nhanh, có lẽ thật lâu về sau, có lẽ không quay trở về.

– Nếu chờ ngươi trở về mà ta đã có trượng phu, ngươi có yêu đương vụng trộm với ta không?

– Thế này thì không thích hợp.

– Nếu thật sự có ngày đó nhớ lén đến tìm ta, nếu ngươi không tiếp tục khốn nạn đến cùng thì ta nhất định tự tay giết ngươi, ngươi có biết ta hận ngươi nhiều thế nào không?

– Nàng thật sự muốn tìm trượng phu?

– Ngươi hy vọng ta tìm hay không?

– Đương nhiên không hy vọng!

– Được, ta đồng ý với ngươi, chờ ngươi chết rồi ta sẽ suy xét lại.

Tối nay Miêu Nghị lần nữa ở lại đây suốt đêm chưa về.

Hôm sau Miêu Nghị quay về Chính Khí tiệm tạp hóa, tìm chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân, muốn lĩnh một số tiền từ sổ sách.

Miêu Nghị thông báo:

– Chưởng môn, ta định ra ngoài du lịch.

Chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân đã thói quen Miêu Nghị hở chút đi ra ngoài nên không hỏi nhiều:

– Khi nào trở về?

Miêu Nghị lắc đầu nói:

– Hiện chưa có quy hoạch cụ thể gì.

Ngọc Linh Chân Nhân nghi ngờ nói:

– Tiệm tạp hóa đang trong giai đoạn khuếch trương, ngươi đi rồi ta hơi không yên tâm.

– Chưởng môn, không có gì không yên tâm. Tiệm tạp hóa đã đến tình trạng như hiện giờ chỉ cần nhớ đừng lòng tham, đừng bị người dụ dỗ muốn đột nhiên phát tài, cứ đi từng bước vững chắc thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

Miêu Nghị nhận tiền từ sổ sách, hắn một mình đi trong Thiên Nhai chọn mua đồ khắp nơi, mang quà về. Nếu không mang quà về nịnh thì Miêu Nghị hơi thấp thỏm, vì có tật giật mình.

Miêu Nghị và chưởng môn Ngọc Linh Chân Nhân cùng rời khỏi Thiên Nhai quay về Chính Khí môn.

Trong linh thảo viên, Miêu Nghị cố ý đi tìm Đức Minh Đạo Trưởng. Hai người uống rượu một bữa, Đức Minh nói cho Miêu Nghị biết Hoàng Phủ Quân Nhu thông đồng với gã muốn giành hai mươi phần trăm từ tay hắn, dặn hắn hãy cẩn thận nàng.

Miêu Nghị lặp đi lặp lại cái tên này:

– Hoàng Phủ Quân Nhu…

Miêu Nghị cười khổ, mình đầy mùi rượu rời khỏi Chính Khí môn. Được Vu Hành Giả đón rời đi Vô Tướng tinh.

Trở lại tiểu thế giới xa cách đã lâu Miêu Nghị không dám trực tiếp vào hậu cung Nhật Hành cung, có lẽ vì chột dạ, cũng có thể nói là áy náy, hắn hơi sợ gặp nữ chủ nhân nơi này cũng là phu nhân của hắn.

Vừa mới tân hôn không lâu hắn đã bỏ lại người ta mấy trăm năm, còn làm chuyện quá đáng khó mở miệng hơn.

Thấy Miêu Nghị trở lại, thủ vệ hơi bất ngờ, bọn họ sẽ không ngăn hắn vào cung.

Các thủ vệ hành lễ chào:

– Đại nhân!

Miêu Nghị gật đầu, sải bước đi vào. Đập vào mắt là hai người quét sân quen thuộc, Kính Anh và Kính Lạc. Tay áo rỗng của hai người nay không trống nữa, đã mọc tay ra, đang cầm chổi quét sân.

Miêu Nghị chợt nhớ lời hứa năm xưa, sau ngàn năm sẽ trả lại đôi tay cho bọn họ, chớp mắt đã qua ngàn năm.

Miêu Nghị bỗng thấy lạ, nếu đổi lại là hắn bây giờ gặp gỡ chuyện năm xưa thì Kính Anh và Kính Lạc đã chết.

Tại sao vậy? Miêu Nghị chìm vào suy tư, liên tưởng tới chuyện Hoàng Phủ Quân Nhu, hắn phát hiện mình thay đổi rất lớn. Nếu là lâu thật lâu về trước Miêu Nghị tuyệt đối không bao giờ chạm vào Hoàng Phủ Quân Nhu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 14
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 30/10/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Mắt Biếc
Phần 46 Tình yêu làm quên thời gian, có ai đó đã nói như vậy. Trong trường hợp tôi, câu nói đó mới đúng làm sao! Từ ngày Trà Long về làng, tôi không nhớ trái đất đã quay quanh mặt trời như thế nào. Ngày và đêm nối tiếp nhau lướt qua như ảo ảnh. Bên trời lá rụng, tôi chẳng hay. Lòng tôi chỉ ngập đầy hoa nở. Dạo này, mỗi khi vào rừng Sim, tôi không quên mang theo cây đàn. Tôi muốn nghe tình tôi ca hát. Tôi muốn nghe sáu dây đàn reo vang những bản tình ca ngọt ngào và trong trẻo. Trà Long đã thôi trách tôi nhạc chú sao buồn. Một hôm...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen
Giang Nam – Quyển 16
Phần 54 Quang Vũ lão phu cũng có chứng tiên chi tư? Giang Nam cười lạnh nói: Nếu có lực chứng tiên, không cần hai đời? Một đời liền đủ rồi! Nếu hai đời chứng tiên liền có thể xứng đôi tỷ tỷ, như vậy người bực này một trảo một bó to, trước không nói nhiều Ma Đế địa ngục chuyển thế, đều có chứng tiên chi tư, riêng nói nhiều Thần Đế chuyển thế của chư thiên vạn giới ta, cái nào không có hi vọng trong hạo kiếp chứng tiên? Lại có Tinh Quang Thần Đế cùng Minh Thổ Thần Đế chứng đạo Hoàng Đạo Cực Cảnh, mà Quang Vũ lão phu lại một đời...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Đạo mộ bút ký – Quyển 3
Phần 40 Con mắt đỏ ngầu ấy giăng đầy tơ máu phập phồng, trông ma quái dị thường. Tôi vừa nhìn vào lập tức cảm thấy linh hồn mình như bị hút ra, đầu óc quay cuồng choáng váng và buồn nôn khủng khiếp, vội xoay mặt đi chỗ khác. Trợ lý Lương thì cứ như bị trúng tà, mắt nhìn chằm chằm vào huyết nhãn kia, không hề nhúc nhích, tôi gọi hắn hai tiếng mà chẳng hề có phản ứng gì. Trợ lý Lương từng nói “Nến Cửu Âm” là con mắt quỷ dẫn lối đến địa ngục, tôi dám chắc có gì đó bất thường, vội lấy tay vốc nước dội về phía hắn. Không biết có...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng