Nhưng Miêu Nghị đã dám liều mạng đối cứng với hắn, Miêu Nghị không phải ăn chay, đều có ý định của mình.
Miêu Nghị rút thương cực nhanh, hắn dùng đầu thương cắt gọt nửa đoạn thương trong tay Trịnh Như Long.
Trịnh Như Long không ngờ Miêu Nghị phản ứng nhanh như vậy, trong nháy mắt hắn sợ hãi hồn phi phách tán.
Nói thì chậm nhưng giao thủ cực kỳ nhanh chóng, không có nhiều động tác dư thừa, huống chi hai người vừa va chạm nhau, tốc độ giao thủ của hai người làm người ta hoa mắt, mọi việc đều hoàn thành trong nháy mắt.
Trong mắt Miêu Nghị sinh ra sát ý, hắn sử dụng thương pháp kỳ diệu giết Trịnh Như Long không kịp trở tay, mượn thế gia tốc vượt qua thần kinh phản ứng của Trịnh Như Long, Miêu Nghị đâm một thương xuyên ngực giáp Trịnh Như Long, cũng đâm xuyên trái tim đối thủ.
Trịnh Như Long mở to mắt nhìn Miêu Nghị, ánh mắt khó tin, thân thể hắn bị cây thương đâm thủng treo lên giữa trời.
Sắc mặt Miêu Nghị âm trầm lắc thương trong tay, hỏa diễm xuất hiện rót vào chiến giáp Trịnh Như Long.
– Ah…
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng không gian, hỏa diễm chui vào khe hở trên chiến giáp Trịnh Như Long, da thịt hắn phồng rộp, không qua bao lâu đã bị đốt thành tro tàn.
Miêu Nghị cưỡi Phiên Vân Phúc Vũ Thú, năm ngón tay thu đồ vật rớt ra trên người Trịnh Như Long, hắn không quản đó là đồ gì, cứ thu sạch sẽ là được. Đồng thời Phiên Vân Phúc Vũ Thú dừng bước quay đầu lại, Miêu Nghị cầm thương chỉ vào ba người đang tới gần.
Ba người Mộ Dung Tinh Hoa cũng dừng lại, nhìn thấy hỏa tinh đang bay bốn phía, thân thể Trịnh Như Long hóa thành tro tàn phiêu tán trong không gian…
Ba người giật mình không nhỏ, vừa rồi nhìn thấy Trịnh Như Long mất mạng dưới thương của Miêu Nghị, bọn họ không ngờ Trịnh Như Long lại không phải đối thủ của Miêu Nghị, nội tâm khiếp sợ khó có thể hình dung.
Từ Đường Nhiên âm thầm chột dạ, gia hỏa này không khác gì lúc ở Đãng Âm Sơn, vẫn cường đại như thế, hắn có thể đuổi giết tu sĩ Kim Liên thất phẩm, thậm chí còn giết đối thủ!
Mộ Dung Tinh Hoa quát lớn:
– Ngưu Hữu Đức, vì sao tự giết lẫn nhau?
Miêu Nghị cầm thương chỉ vào nàng, quát:
– Tiện nhân! Ta phụng ngươi làm thủ lĩnh, nghe lệnh của ngươi, ngươi lại hợp mưu hại ta, ít làm bộ làm tịch, ngươi dám lấn ta?
– Ngươi…
Mộ Dung Tinh Hoa giận tím mặt, cho tới bây giờ nàng rất mẫn cảm với hai chữ “tiện nhân”, bởi vì sự thật nên không dám phát tác, tức giận trả lời:
– Nếu chúng ta hợp mưu hại ngươi, làm sao có thể thờ ơ, tại sao không đồng loạt xông lên giết ngươi, nếu có ba người chúng ta tương trợ khống chế Phiên Vân Phúc Vũ Thú, ngươi cũng không thể giết Trịnh Như Long!
Miêu Nghị thừa nhận nàng nói có đạo lý nhưng lửa giận trong lòng khó bình, hắn vẫn giận dữ nói:
– Các ngươi nhiều lần mưu đồ bí mật bỏ qua ta, bụng dạ khó lường, còn dám nói xạo!
Dương Thái chắp tay nói:
– Ngưu huynh, chuyện đã tới mức này chúng ta cũng làm rõ. Đúng! Chúng ta nhiều lần mưu đồ bí mật bỏ qua ngươi, cũng không phải là ý của chúng ta, mà là Trịnh Như Long kéo chúng ta thương lượng, hắn mưu đồ bảo vật Đại thống lĩnh tặng cho ngươi để bảo vệ mạng mình, chúng ta liên tục cự tuyệt, căn cứ suy nghĩ nhiều người tăng lực lượng, không chịu ra tay với ngươi, ai ngờ tiểu nhân này vừa rồi kiếm cớ bỏ lại chúng ta, đến bên cạnh Vong Ưu Lâm nói là muốn đi tìm hiểu tin tức sau đó đi vòng trở về, một lúc sau chúng ta phát hiện hai người các ngươi giao thủ, mới biết hắn sợ ba người chúng ta ra tay ngăn cản, cố ý điều chúng ta tránh xa ngươi ra, cũng dễ dàng ra tay với ngươi.
– Đúng như Mộ Dung đã nói, nếu không như thế, chúng ta thật muốn hại ngươi, tất nhiên sẽ cùng ra tay với Trịnh Như Long, vừa rồi Trịnh Như Long đang chạy thục mạng đã cầu chúng ta cứu mạng nhưng bị chúng ta cự tuyệt, chuyện đã bày ra trước mắt, Ngưu huynh không ngại tỉnh táo suy nghĩ đi, không nên bị lửa giận mê muội đầu óc.
Nghe những lời này, lửa giận trong lòng Miêu Nghị hơi hòa hoãn, người ta nói không sai, hắn vẫn tức giận nói:
– Đã biết hắn muốn hại ta, vì sao không nói cho ta biết?
Mộ Dung Tinh Hoa:
– Nói cho ngươi biết? Nói cái gì? Bảo ngươi có người muôn giết ngươi, đội ngũ chia rẽ hay sao? Chúng ta không muốn hắn giết ngươi, cũng không muốn ngươi trở mặt với hắn. Hai người các ngươi cãi nhau trở mặt, chúng ta cũng không tốt đâu.
Từ Đường Nhiên cũng thở dài:
– Ngưu huynh, ba người chúng ta thật không muốn hại ngươi. Nếu muốn hại ngươi, bốn người chúng ta liên thủ có thể giết Ngưu huynh. Bây giờ đội ngũ chúng ta đã chết một người, người mạnh nhất chết dưới thương của ngươi, đừng có náo nữa, thời gian trăm năm chỉ vừa bắt đầu, lại náo mọi người đừng mong còn sống quay về, cho dù ngươi có ý kiến với chúng ta, cũng nên suy nghĩ cho bản thân mình.
Ở đây không có kẻ nào là thứ tốt, Miêu Nghị hận không thể làm thỉ ba gia hỏa này chấm dứt hậu hoạn, miễn cả ngày lo lắng có người hạ thủ sau lưng, bản thân mình lẻ loi một mình không thể hoàn thành nhiệm vụ, cũng không quen hoàn cảnh nơi này, cục diện rất đáng lo. Huống chi không đến mức bất đắc dĩ hắn cũng không muốn trở mặt với Tào Vạn Tường, nếu không cho dù trở về cũng không có ngày tốt lành.
Trọng yếu nhất là, ba người đều có Phiên Vân Phúc Vũ Thú, cho dù mình muốn giết cũng chưa chắc đuổi kịp, chỉ có thể áp chế lửa giận trong lòng, hừ lạnh nói:
– Tạm thời tin các ngươi một hồi, nếu còn dám hại ta, dù Ngưu mỗ liều cá chết lưới rách cũng phải lấy mạng chó của các ngươi!
Hắn cầm thương chỉ vào ba người.
Ba người nhìn chiến giáp trên người hắn, thấy rõ không phải bộ Khấu Văn Lam đưa cho, nội tâm nói thầm gì đó.
– Hảo hảo!
Dương Thái vỗ tay cười nói:
– Hiểu lầm giải trừ là tốt rồi, Trịnh Như Long là tự tìm. Không nghe khuyên bảo không nên tự giết lẫn nhau, chết thì chết, không đáng vì hắn mà tranh cãi gây mất đoàn kết.
– Bây giờ nên làm gì?
Từ Đường Nhiên nhìn sang rừng rậm sương mù trước mặt, ý bảo Vong Ưu Lâm đang ở trước mắt.
Đám người bọn họ ném việc vừa rồi ra sau đầu. Hiện tại thật sự gặp gỡ nan đề, không nói tu vi Ban Nguyệt Công đã đạt Kim Liên cửu phẩm khó đối phó. Tục truyền cao thủ Thải Liên đi vào nơi đây không trở về, có thể thấy được năng lực của Ban Nguyệt Công chủ nhân nơi đây.
Buông tha nhiệm vụ đầu tiên trong khảo hạch? Cho dù buông tha cũng không có gì, chỉ cần có thể bảo trụ mệnh quay về là chuyện tốt, mọi người chỉ dám đặt lời này trong lòng, không ai dám lên tiếng.
Miêu Nghị cũng muốn buông tha, trên vai hắn mang trách nhiệm trọng đại, sau lưng có một đám người đi theo kiếm cơm, một khi hắn xuất sư bất lợi không thể mang theo thành quả quay về, vị trí Đại thống lĩnh của Khấu Văn Lam cũng khó bảo toàn, vị trí của Khấu Văn Lam lung lay, địa vị của hắn cũng không còn, khổ tâm xưa nay cũng biến mất.
Hai thành cổ phần tiệm tạp hóa Chính Khí đã lấy đi đổi vị trí hiện tại, thật vất vả mới đứng vững gót chân trong Đại Thế Giới, hắn không thể vì chút khó khăn mà bỏ qua cố gắng bao nhiêu năm qua.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/11/2019 03:36 (GMT+7) |