Khấu Văn Lam nghe tin liền tức giận, cầm đồ vật giá trị xa xỉ của hắn, lại dám phản bội hắn, quả thật xem hắn là người ngu. Rất nhanh tinh linh trong tay Mộ Dung Tinh Hoa vang lên, Khấu Văn Lam hỏi nàng có phải thật hay không?
Mộ Dung Tinh Hoa trả lời uyển chuyển nhưng vẫn chọc Khấu Văn Lam giận tím mặt. Cáo tri: Tốt nhất đừng còn sống trở lại!
Tất cả phẫn nộ và tất cả hậu quả đều bao gồm trong câu nói kia.
Sau đó Khấu Văn Lam lại liên hệ với Miêu Nghị và Từ Đường Nhiên, tán thành hai người làm tốt lắm, bảo hai người nỗ lực, dù cuối cùng thành tích không tốt, sau khi trở về cũng không bạc đãi hai người, dù Khấu Văn Lam hắn không thể không rời khỏi Khai Thiên nguyên tinh cũng không để hai người khó xử, chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp an bài bọn họ sang nơi khác.
Nội tâm Miêu Nghị buồn cười, đây là lời hắn muốn nhe, hắn cũng không nắm chắc nhất định lấy được thành tích tốt.
Từ Đường Nhiên nghe xong liền mừng rỡ, nói cách khác, cho dù lần này hắn trốn không làm gì cả, cho dù tay không trở về cũng không có việc gì.
Hắn bội phục ánh mắt Miêu Nghị, cũng hiểu Miêu Nghị không tiếc huyên náo khó chịu với Mộ Dung Tinh Hoa hai người chính là vì tìm đường lui cho mình.
Hắn hiểu lúc trước ăn thiệt thòi tại Đãng Âm Sơn không oan, Ngưu Hữu Đức giảo hoạt hơn mình nhiều lắm, lại mượn cơ hội giẫm Mộ Dung Tinh Hoa và Dương Thái tỏ thái độ trung tâm, miễn đi nổi lo sau này, xem ra đi theo tên này là hành động sáng suốt.
Nhìn thấy Từ Đường Nhiên vui vẻ khó dấu, Dương Thái và Mộ Dung Tinh Hoa còn không biết phát sinh chuyện gì.
Thấy hai người ăn thiệt thòi còn không biết, nội tâm Từ Đường Nhiên càng mừng như nở hoa. Kỳ thật hắn cũng biết, tại Đãng Âm Sơn hắn đánh Hạ Hầu Long Thành, lần đó hắn hận ngứa răn, hôm nay nhớ lại cũng thấy không phải chuyện xấu gì, ít nhất đi theo gia hỏa giảo hoạt này có thể bảo vệ tính mạng.
Sau khi bàn bạc xong, Dương Thái hừ lạnh một tiếng, cũng gật đầu với Mộ Dung Tinh Hoa.
Sắc mặt Mộ Dung Tinh Hoa khó coi, nàng mặt lạnh ném đĩa ngọc tới.
– Các ngươi vô tình, ta sẽ không vô nghĩa, nếu cảm thấy đường phía sau khó đi, có thể liên hệ ta, ta sẽ nghĩ biện pháp liên hệ với đám Yến Tử Ca cho các ngươi gia nhập, bảo trọng.
Dứt lời hai bên tách ra.
Mắt thấy hai người rời đi, Từ Đường Nhiên cười nói truyền âm với Miêu Nghị:
– Ngưu huynh, nếu Đại thống lĩnh đãnói tới mức này, chúng ta cũng không cần phải ăn không khí tại đây, không bằng tìm nơi vắng vẻ tu hành trăm năm đi.
Miêu Nghị hỏi lại:
– Nếu không mang thành tích về, vị trí Đại thống lĩnh sẽ lung lay, hắn không có tiền đồ tại Khấu gia, cho dù mang chúng ta đi thì thế nào? Đại thống lĩnh không sống nổi trong Khấu gia, không chiếm được gia tộc ủng hộ, đến lúc đó chúng ta tốt hơn sao? Chẳng lẽ Từ huynh không muốn tiến thêm một hai bước?
“…”
Từ Đường Nhiên á khẩu không trả lời được, rất im lặng, hắn nói:
– Chẳng lẽ ngươi có biện pháp cướp Giang Nhất Nhất trong tay bọn chúng sao?
– Chúng ta không nên động tới Giang Nhất Nhất thì tốt hơn, ai muốn bắt cứ bắt, chúng ta xem náo nhiệt.
Miêu Nghị lắc đầu, hắn không dám bỏ qua lời Ban Nguyệt Công nói, đã biết Giang Nhất Nhất có thể là người Quần Anh hội, hắn phát hiện nội tình bên trong, ẩn ẩn liên quan tới Thiên Đế, liên quan tới cấp độ rất cao, hắn không muốn biến thành con tôm nhỏ nhảy vào vũng nước đục khủng khiếp kia.
Nghe vậy Từ Đường Nhiên tạm thời yên lòng, hắn lo lắng gia hỏa này dám xông vào Vong Ưu Lâm lại đi lên cuops người.
Thời tiết quỷ quái này không thể phán đoán theo lẽ thường, gió tuyết nói dừng là dừng, bầu trời tối đen đầy sao.
Yến Tử Ca nhìn từ xa thấy có hai người đi qua, Dương Thái bị sai sử tìm khắp bảy mươi hai ngọn núi, mà Yến Tử Ca dừng lại, hắn đứng trên ngọn núi tuyết cao nhất cười nói với Mộ Dung Tinh Hoa, không biết đang nói chuyện gì đó, thấy ẩn hiện Mộ Dung Tinh Hoa cười gượng ép.
Đúng lúc này, tinh linh trên người Miêu Nghị vang lên lần nữa, hắn mang ra xem xét mới biết là Vân Tri Thu đưa tin.
Vân Tri Thu: Ngưu Nhị, ngươi không sao chớ?
Miêu Nghị hồi phục: Mạnh khỏe, có việc?
Vân Tri Thu: Hoàng Phủ Quân Nhu giao chủ tinh đồ, Thiên Nhi, Tuyết Nhi dựa theo phương thức ngươi nói, trải qua so sánh phức tạp, rốt cuộc cũng tìm được nơi giấu Vô Lượng Đại Pháp chữ địa, ngươi đoán ở đâu?
Miêu Nghị: Tinh không lớn như vậy, ta làm sao đoán được! Nghe khẩu khí của ngươi, chẳng lẽ là tại nơi này?
Vân Tri Thu: Quả nhiên phu quân của ta thật thông minh, trở lại có phần thưởng.
Miêu Nghị: Đừng làm rộn, đang làm chính sự, nói đi, rốt cuộc là ở đâu?
Vân Tri Thu: Trùng hợp! Cảm giác trong tối tăm có lực lượng giao thứ này cho chúng ta, nếu không chắc không có khả năng, ta cũng hoài nghi có người trong Thiên đình an bài đặc biệt, ngươi đoán ở đâu?
Miêu Nghị ngạc nhiên: Chẳng lẽ tại đông vô sinh chi địa?
Vân Tri Thu: Đúng rồi, trở lại có phần thưởng.
Miêu Nghị rất bất đắc dĩ: Ngươi có thôi hay không, là tại nơi nào trong đông vô sinh chi địa?
Vân Tri Thu: Không có phần thưởng! Vốn còn muốn nhảy Thiên Ma Vũ cho ngươi xem, không muốn thì thôi.
Thiên Ma Vũ? Miêu Nghị lập tức dở khóc dở cười, tuy hắn chưa thấy nàng nhảy qua nhưng cũng nhìn ra mánh khóe của Thiên Ma Vũ, lại hồi tưởng nữ nhân vưu vật có thân hình nóng bỏng nhảy múa diễm tình, vừa nghĩ vậy bụng dưới nóng lên, hán phục hồi tinh thần lại.
Miêu Nghị: Trở về lại xem, hiện tại nói đồ vật ở đâu, ta sẽ đi qua, đừng có thừa nước đục thả câu.
Vân Tri Thu: Không đùa với ngươi, trên tinh cầu lớn nhất đông vô sinh chi địa, Lưỡng Cực Tinh! Nếu muốn tìm, không ngại cầm phục chế đồ trên tay ngươi xem.
Miêu Nghị: Ghi nhớ, không có chuyện gì khác đừng nói.
Vân Tri Thu: Thật không có lương tâm, nhớ phải còn sống quay về, bằng không nữ nhân cả nhà sẽ tái giá, ngươi không nghĩ tới cảnh chúng ta ngủ với nam nhân khác sao? Không cẩn thận thì đội nón xanh đấy.
Miêu Nghị âm thầm cảm thán, thật phục nữ nhân này, rất thích cầm những lời này đâm hắn, lắc đầu, lấy tinh đồ xem vị trí Lưỡng Cực Tinh.
Phanh! Từ phương xa có tiếng nổ vang lên, một khu vực băng tuyết trong khu vực này sụp đổ.
– Tìm được, ở bên cạnh!
Có người thi pháp hò hét.
Yến Tử Ca bay đi.
Miêu Nghị thu tinh đồ lại.
– Đi! Đi xem!
Mấy người cũng bay đi, bay lên không trung, chỉ thấy đám người Yến Tử Ca vây quanh ngọn núi, tất cả cầm chiến giáp và vũ khí, đều là trang bị hồng tinh, nhìn mà đỏ mắt.
Trên đỉnh núi tuyết có đánh nhau, hơn phân nửa tuyết bao phủ đổ xuống.
Trên đỉnh núi có một sơn động, một nam tử áo bào trắng bình tĩnh đứng đó, lẳng lặng nhìn đội ngũ chung quanh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 09/11/2019 03:36 (GMT+7) |