– Có chyuện như vậy?
Bích Nguyệt Phu Nhân kinh ngạc nói:
– Không thể nào! Ta biết con người của Ngưu đại thống lĩnh, không đến mức làm ra loại chuyện đó, chắc có hiểu lầm gì.
Đinh Quý cười xởi lởi:
– Đã có người cáo trạng, Hầu gia cũng căn dặn nên điều tra một lúc cũng tốt, nếu không có chuyện gì thì trả lại trong sạch cho hắn.
– Nói có lý!
Bích Nguyệt Phu Nhân gật đầu nói:
– Ta phỏng chừng không có việc gì, hay là dừng gây lớn chuyện miễn cho truyền ra ngoài gây ảnh hưởng không tốt. Ngưu đại thống lĩnh này vốn nên ở trong tiền cung Thủ Thành cung nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, ta dù sao cũng ở nơi này, hắn vì tị hiềm nên luôn ở phủ thống lĩnh khu đông thành. Các người nếu không có việc gì thì đừng chạy đi phủ thống lĩnh khu đông thành, lo tìm hiểu rõ lời chứng của những thương gia cáo trạng rồi mới điều tra Ngưu Hữu Đức, khi đó ta kêu hắn đến luôn, các người thấy sao?
Ngươi đã nói vậy thì ta nói gì được nữa?
Đinh Quý câm nín, thái độ của Hầu gai phu nhân rõ ràng là muốn thiên vị thuộc hạ của mình.
Đinh Quý cười gượng:
– Vâng, cứ làm theo ý của phu nhân.
– Nói thế là sao? Tại sao bảo là làm theo ý của ta? Các ngươi nên điều tra thế nào thì cứ làm thế nấy, ta không can thiệp vào việc này, xin phép.
Bích Nguyệt Phu Nhân dứt lời đứng dậy rời đi.
Đinh Quý chắp tay cung tiễn.
Thế là nhân viên tra án nhanh chóng kiểm chứng thương gia tố cáo, liên tục bận rộn mấy ngày nhưng đối tượng chủ yếu điều tra thì bọn họ không bước vào cửa một bước.
Nhưng muốn giấu chuyện này cũng khó khăn, có người cố ý rải tin đồn đại thống lĩnh Thiên Nhai vì nhận hối lộ bị cấp trên điều tra đã đồn khắp thành. Thoáng chốc các loại lời đồn nổi lên bốn phía, nhiều người theo dõi nơi này, chờ xem kết cục của Miêu Nghị.
Trong thiên binh thiên tướng dưới tay Miêu Nghị cũng có nhiều người thầm cảm thán. Không có thế lực và bối cảnh muốn ngồi vững ở vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai thì rất khó khăn, sợ là Ngưu đại thống lĩnh chạy trời không khỏi nắng.
Lời đồn truyền vào tai tỷ muội Âu Dương, bọn họ rất lo, mấy lần chạy đi gặp Vân Tri Thu.
Miêu Nghị trốn trong phủ thống lĩnh khu đông thành không ra cửa một bước, không gặp ai.
Mộ Dung Tinh Hoa, Từ Đường Nhiên nặng trĩu ưu tư cầu kiến vài lần đều bị từ chối ngoài cửa.
Hoàng Phủ Quân Nhu tìm tới mấy lần cũng bị ngăn lại.
Vài ngày sau, mãi khi Thủ Thành cung truyền triệu Miêu Nghị mới nghiêm trang khoác trọng giáp, mặc nhất tiết tử giáp Thiên Đình ban cho vào, cố ý sửa soạng uy phong lẫm lẫm ra cửa, vào Thủ Thành cung.
Vào cung, Miêu Nghị thấy ngay Diệp Tầm Cao cười nhạt nhìn mình chằm chằm, còn có một đám chưởng quầy cửa hàng như đang chờ xem trò hề.
Miêu Nghị chỉ lạnh lùng liếc qua đám người đó, nhớ đại khái số người. Miêu Nghị mặc chiến giáp màu tím nghênh ngang bước nhanh vào hậu cung.
Trong hậu hoa viên Bích Nguyệt Phu Nhân thường đãi khách, chủ nhân ngồi trong đình ôm hồ ly màu hồng, đọc lời chứng đám người Đinh Quý điều tra.
Đinh Quý dẫn mấy thuộc hạ đứng trang nghiêm một bên, liếc mắt người từ bên ngoài bước vào, dáng đi mạnh mẽ uy vũ như rồng đi. Tuy chưa từng gặp mặt nhưng Đinh Quý đoán được người đến là ai, lòng thầm khen anh khí bừng bừng, không uổng là người bắt lấy đệ nhất sát hạch, đúng là có chút phong thái.
Miêu Nghị sải bước đến ngoài đình, dừng lại ôm quyền chào:
– Ngưu Hữu Đức đại thống lĩnh Thiên Nhai Thiên Nguyên tinh tham kiến Tổng Trấn đại nhân!
Bích Nguyệt Phu Nhân giương mắt nhìn, mí mắt rũ xuống lại ngước lên, nhìn kỹ Miêu Nghị đến thẫn thờ. Đây là lần đầu tiên Bích Nguyệt Phu Nhân gặp Miêu Nghị cố ý ăn mặc đẹp, thật là anh khí khiếp người, khí thế đại thống lĩnh lộ rõ.
Hồ ly trong ngực Bích Nguyệt Phu Nhân cũng ngước đầu lên chớp mắt nhìn.
– Khụ khụ!
Bích Nguyệt Phu Nhân hắng giọng:
– Không cần đa lễ. Đại thống lĩnh, có người cáo ngươi bắt chẹt các cửa hàng, dọa dẫm cưỡng ép hối lộ, ngươi tự xem đi.
– Tuân lệnh!
Miêu Nghị bước nhanh vào trong đình, hai tay nhận ngọc điệp, thi pháp xem xét. Miêu Nghị đọc lướt qua các lời chứng, cũng nhớ kỹ các cửa hàng, có tổng cộng mười sáu nhà!
Đinh Quý ở một bên câm nín, sao có thể cho nghi phạm sắp bị thẩm vấn xem lời chứng của nhân chứng trước? Vậy sao thẩm đây? Nhưng Bích Nguyệt Phu Nhân muốn làm như vậy thì Đinh Quý cũng không phản đối được.
Miêu Nghị đọc xong hai tay đặt ngọc điệp xuống bàn, trầm giọng nói:
– Hoàn toàn là hãm hại, tuyệt đối không có việc này!
Bích Nguyệt Phu Nhân nói với Đinh Quý:
– Chẳng phải ngươi muốn đối chất ngay mặt sao? Kêu các chưởng quầy cửa hàng vào đi, ta muốn xem, sẽ không nói gì.
Đinh Quý lên tiếng:
– Rõ!
Đinh Quý cất ngọc điệp trên bàn, gật đầu ra hiệu với thuộc hạ đứng bên cạnh.
Rất nhanh chưởng quầy mười sáu cửa hàng, bao gồm Diệp Tầm Cao đều đi vào, đứng tụ tập lại cùng hành lễ:
– Tiểu nhân bái kiến Tổng Trấn đại nhân, bái kiến Đinh tuần sử!
Bích Nguyệt Phu Nhân cười tủm tỉm phất tay nói:
– Không cần đa lễ, Đinh Quý, bắt đầu đi.
Đinh Quý gật đầu, lấy ngọc điệp ra nhìn Miêu Nghị chằm chằm, hỏi:
– Ngưu đại thống lĩnh, cửa hàng trong phạm vi cai quản của ngươi khống cáo ngươi sau khi thăng nhiệm cưỡng ép bắt buộc các cửa hàng lớn đút lót cho ngươi, có việc này không?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
– Tuyệt đối không có chuyện đó, hoàn toàn là vu oan!
Miêu Nghị bị oan thật, tuy hắn có nhận quà nhưng không hề bắt ép các cửa hàng lớn đút lót.
Đinh Quý đọc nội dung trong ngọc điệp, nghiêng đầu nhìn các vị chưởng quầy ngoài đình:
– Hoàng Lập Hưng Hoàng chưởng quầy, Ngưu đại thống lĩnh không thừa nhận có việc này, ngươi có lời gì để nói?
Lão nhân mập mặc áo vàng đứng ra, chắp tay nói:
– Tuần sử đại nhân, Ngưu đại thống lĩnh đang chối cãi…
Lão nhân áo vàng chưa nói hết Miêu Nghị đã quát lớn ngắt lời:
– Lão tặc đừng nói bậy bạ, muốn vu hãm ta cũng phải lấy chứng cứ ra, không cho phép ngươi ô imiệt bậy bạ!
Miêu Nghị đã đọc lời chứng, biết đám người này không có chứng cứ gì. Đồ tặng cho hắn sớm bị giấu đi nên không thể làm chứng cứ được, nên Miêu Nghị rất là tự tin.
Đinh Quý lạnh lùng liếc quá, mắng thầm: Là ngươi đang thẩm vấn hay ta?
Nhưng có mặt Bích Nguyệt Phu Nhân, nàng tỏ rõ thiên vị hắn nên Đinh Quý khó nói cái gì.
Đinh Quý đành hỏi xuôi theo:
– Hoàng Lập Hưng, ngươi có chứng cứ gì không?
Hoàng Lập Hưng chắp tay nói:
– Tuần sử đại nhân, lúc trước bị ép tặng quà thì tiểu nhị trong cửa hàng của ta từng đi chung, bọn họ có thể làm chứng.
Miêu Nghị chưa chờ được hỏi chuyện đã xen lời:
– Ngươi đang đùa sao? Kêu tiểu nhị trong cửa hàng của ngươi làm chứng? Dưới tay của ta có thể tùy thời chiêu mấy trăm người đến chứng minh ta không hề nhận đồ của các ngươi, có muốn so xem nhân chứng của ai nhiều hơn không?
Đinh Quý cảm giác gã thật là dư thừa, lòng buồn bực nên mặt gã không biểu tình nói:
– Hoàng Lập Hưng, có chứng cứ nào khác không?
Hoàng Lập Hưng nói:
– Tuần sử đại nhân, đại thống lĩnh đang chơi xấu!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 14/11/2019 03:36 (GMT+7) |