– Lập tức trở về triệu tập đội ngũ bố trí hành động, nửa canh giờ sau mặt trời lên cao. Đến lúc đó đội ngũ bốn nội thành đều hành động, phải dùng tốc độ nhanh nhất, phải dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai càn quét tất cả cửa hàng trong danh sách, xuất phát!
– Vâng!
Bốn người lĩnh mệnh rời đi.
Trong đại sảnh chỉ còn một mình Miêu Nghị đứng tại chỗ.
Thẳng tới khi thống lĩnh khu đông phủ chiến giáp xuất động đội ngũ hành động, bỗng nhiên Miêu Nghị mở mắt ra, hắn đi vào trong đình viện, hắn nằm trên ghế tựa nhắm mắt dưỡng thần.
Bảo Liên hoảng hốt chạy vào trong đại điện, lập tức đến bên cạnh hắn bẩm báo:
– Đại nhân, Phục Thanh thống lĩnh điều động tất cả đội ngũ phủ thống lĩnh khu đông.
– Ân! Ta nghe rồi, không có việc gì! Đi rót trà cho ta.
Miêu Nghị phất tay.
Bảo Liên rót một chén trà nóng đưa cho hắn, Miêu Nghị mỉm cười nhìn nàng, nói:
– Ngươi đi theo ta đã nhiều năm, ngồi xuống đi, chúng ta trò chuyện.
Bảo Liên cũng ngồi xuống ghế gần đó, Miêu Nghị cười nói:
– Lần trước đáp ứng đi Chính Khí Môn nhưng không có thời gian, mong ngươi giải thích với Ngọc Linh chưởng môn một chút.
Bảo Liên gật đầu nói:
– Gia gia của ta cũng biết tình huống, Đại thống lĩnh có việc không thể thoát thân.
Miêu Nghị gật đầu, thở dài:
– Thời gian trôi qua thật nhanh! Nhớ năm đó chúng ta mới gặp nhau, ngươi còn điêu ngoa cầm kiếm ép ta tỷ thí…
Bảo Liên lúng túng nói:
– Bảo Liên khi đó không hiểu chuyện, mong Đại thống lĩnh chớ trách.
– Đều là quá khứ, cần gì so đo, lúc trước đứng trong Chính Khí Môn cảm thấy rất thanh tịnh, bởi vì nhiều việc hư hỏng tìm tới cửa nên thân bất do kỷ ah!
Miêu Nghị có phần bất đắc dĩ, hắn khoát tay lại cầm lệnh bài đưa cho nàng:
– Đây là lệnh bài mở động thiên phúc địa của ta, nếu Bích Nguyệt phu nhân tại Thủ Thành Cung cho người tìm ta, ngươi mời khách vào trong động thiên phúc địa chờ một lát…
Tại cửa thành khu đông, một thân ảnh từ trên trời đáp xuống cửa thành, không phải người khác, chính là Hồ Phi mặc kim giáp.
Lĩnh độ thủ thành nhìn thấy nàng liền đi tới bái kiến, ai ngờ Hồ Phi ném một ngọc điệp tới, nàng nói:
– Phụng pháp chỉ thống lĩnh, lập tức đóng cửa thành đông, không có pháp chỉ của thống lĩnh không được ra vào, kẻ trái lệnh, trảm!
Lĩnh đội xem xét nội dung pháp chỉ, lúc này chắp tay nói:
– Mạt tướng cẩn tuân pháp chỉ thống lĩnh!
Lĩnh độ lập tức đi lên thành lâu và thi pháp quát lớn:
– Thống lĩnh có pháp chỉ, lập tức phong bế cửa thành đông, không cho phép kẻ nào tự tiện ra vào, trái lệnh, trảm!
Binh tướng thủ thành cũng thu vào, bọn họ cũng xua tan đám người xếp hàng, cánh cửa thành to lớn dần dần đóng lại.
Cửa thành tương liên với trận pháp phong bố tòa thành, cửa thành khép lại, trận pháp cũng phong bế các con đường ra vào thành đông.
Hồ Phi mặc kim giáp đi lên tường thành, nàng tự mình trông coi cửa thành.
Trên thành lâu khu thành tây, Bích Hải Đại Vương từ trên trời đáp xuống, hắn cầm pháp chỉ và quát:
– Phụng pháp chỉ của Từ thống lĩnh, lập tức đóng cửa thành tây, không có pháp chỉ của thống lĩnh không cho phép kẻ nào tự tiện mở cửa thành ra vào, kẻ trái lệnh, trảm!
Cùng lúc đó trên cửa thành bắc, Bạch Cốt đại vương đáp xuống, hắn cũng cầm pháp chỉ và đọc:
– Phụng pháp chỉ Mộ Dung thống lĩnh, lập tức đóng cửa thành bắc, không được có pháp chỉ của thống lĩnh, kẻ nào tự tiện mở cửa thành ra vào, trảm!
Trên không trung có nhiều đội thiên binh thiên tướng bay chung quanh.
Khu thành nam, Ưng Vô Địch với gương mặt hung ác mặc kim giáp đáp xuống, hắn tự mình mang nhân mã đi vào cửa hàng.
Linh Tiên Viên! Ưng Vô Địch ngẩng đầu nhìn chiêu bài cửa hàng này.
– Ưng thống lĩnh, đây là…
Một tên tiểu nhị chạy tới hỏi thăm.
Ầm!
Hắn chưa dứt câu, Ưng Vô Địch không nói hai lời đi lập tức bay tới đá đối phương một cước.
Phốc!
Tiểu nhị phun máu tươi, hắn không kịp phản ứng, cũng do tốc độ Ưng Vô Địch quá nhanh, hắn bay ngược vào trong cửa hàng, nện vào quầy chưởng quầy và hét thảm thiết.
– Tìm!
Ưng Vô Địch lạnh lùng quát lớn, vung tay cho thủ hạ xông vào cửa hàng.
Người đi trên đường giật mình với tốc độ xuất cước của Ưng Vô Địch, không ít người thầm nghĩ, xem ra thống lĩnh Thiên phố không phải ăn chay.
Ưng Vô Địch chắp tay đứng giữa cửa hàng, ánh mắt ưng sắc bén dò xét chung quanh, nhìn đám thủ hạ lục tung mọi thứ, không biết đang tìm cái gì.
– Bổn điếm tạm dừng buôn bán!
Có thiên binh thiên tướng đuổi khách hàng ra khỏi cửa hàng.
– Toàn bộ lăn đến đây và ngồi xổm xuống.
Lại có thiên binh thiên tướng xua đuổi tiểu nhị vào một góc cửa hàng.
Trong một gian phòng chuyên môn cất chứa tiên thảo và linh thảo của Linh Tiên Viên, từng món kỳ trân đặt trong các ô tủ, cả cửa hàng có mùi hương thấm vào ruột gan lại gặp phải tai kiếp, bị một đám thiên binh thiên tướng như lang như hổ đập nện.
Trong tiếng khóc như mưa, có tiểu nhị không nhịn được hô to:
– Các ngươi đang làm gì vậy, ah…
Hắn chưa nói xong đã hét thảm thiết, hắn vừa nói một câu đã bị thiên tướng thủ hạ Ưng Vô Địch nện một thương, lại nhanh chóng kéo đi ném vào trong đám người đang ngồi xổm.
Nói đùa, thống lĩnh đại nhân tự mình lãnh binh lộ diện, thống lĩnh đại nhân tự mình thông báo, đương nhiên phải ra tay quyết đoán và độc ác.
Người đi đường không rõ bên trong xảy ra chuyện gì, cả đám người đứng trước cửa ra vào, tuy cửa ra vào bị thiên binh thiên tướng ngăn cản không thể vào trong, chỉ có thể đứng ngoài quan sát tình hình.
Chưởng quầy trong tiệm bị kinh động, hắn từ hậu đường chạy ra ngoài, một nhìn thấy tình hình trong cửa hàng, lại nhìn Ưng Vô Địch đang đứng chắp tay, lập tức hiểu đây là quan báo tư thù, lúc này trầm giọng quát:
– Các ngươi muốn làm gì?
Người đến không phải người khác, chính là Hoàng Lập Hưng, hắn nói xong liền lao tới trước mặt Ưng Vô Địch, mặt đối mặt, còn kém chút chỉ vào mũi Ưng Vô Địch mắng chửi. Bối cảnh của hắn hoàn toàn không sợ đám thiên binh thiên tướng báo thù!
Ưng Vô Địch dùng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá Hoàng Lập Hưng đang mắng chửi hung ác, trong nội tâm nói thầm, còn dám nhảy nhót, xem ngươi nhảy bao lâu, khó trách lão ngũ lại muốn ra tay hung ác.
– Bổn thống lĩnh nhận được thông báo, có người tư tàng hàng cấm cho nên đến đây điều tra!
Ưng Vô Địch quát lớn, hắn trời sinh có dung mạo nham hiểm độc ác nên bộ dạng hiện tại rất dọa người.
– Chúng ta tư tàng hàng cấm? Chê cười!
Hoàng Lập Hưng tức giận nói:
– Các ngươi quan báo tư thù!
Chính chủ đi ra, không sai biệt lắm! Ưng Vô Địch không có thời gian dong dài với hắn làm gì, ánh mắt nhìn sang, nháy mắt với một tên yêu vương hắn mang ra từ Tinh Túc Hải đến đây.
Tên yêu vương gia nhập lục tung hàng ngũ, tiện tay lật tung một quầy hàng, đột nhiên chỉ vào phía dưới quầy hàng, phía dưới có một bình thủy tinh chứa chất lỏng màu đen:
– Đây là vật gì? Tại sao quen mắt như thế?
Lúc này có người tiến lên mang bình thủy tinh lên, thi pháp kiểm tra sau đó hoảng sợ nói:
– Là ‘ác dục’ bị Thiên đình nghiêm cấm tư tàng!
Đám người vây quanh cửa hàng ngạc nhiên, Hoàng Lập Hưng khiếp sợ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 14/11/2019 03:36 (GMT+7) |