– Thân thế xem như trong sạch, có thể dùng!
Thanh chủ chấp tay nhìn trời, nói:
– Năm đó Hỏa Tu La cũng được xem là nhân vật hoành hành bá đạo, một thân công pháp bất phàm, không biết làm sao đụng phải Bạch lão tam, khó trách kẻ này có thể trở thành đệ nhất khảo hạch, cũng không kỳ lạ.
Quay đầu lại lại hỏi:
– Tu vi Ngưu Hữu Đức hiện giờ thế nào?
Cho dù hắn từng nghe báo qua, bởi vì Miêu Nghị không cách nào lọt vào mắt hắn, nếu không phải liên tiếp ngoi đầu lên, tăng thêm việc lần này khá lớn nên hắn mới hỏi vài câu.
Cao Quan cung kính trả lời:
– Kim Liên tam phẩm.
Thanh chủ lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước:
– Quá thấp, còn chưa có công dụng gì, xem hắn có thể đi đến bước đó rồi nói sau. Dù sao chết nhiều gia nô quyền quý như thế, nếu trẫm không quan tâm thì không nói nổi, ngươi tự mình dẫn người đi thăm dò, biết rõ ngươi tra cái gì không?
Cao Quan yên lặng một lúc, nói:
– Thỉnh bệ hạ chỉ rõ.
Thanh chủ:
– Trẫm muốn biết rốt cuộc là Ngưu Hữu Đức tự chủ trương hay là Thiên Nguyên phu nhân cố ý dung túng. Trẫm cũng nghe nói về gia sự của Thiên Nguyên, phu nhân hắn không phải là người có chủ kiến, ta muốn làm rõ việc này.
– Vâng!
Cao Quan đáp ứng, lại thử hỏi:
– Nếu triều hội quần thần lên án, bệ hạ thật muốn xử trí Ngưu Hữu Đức?
– Một tiểu thống lĩnh đáng giá trẫm gây chiến sao?
Thanh chủ hừ lạnh một tiếng, nói:
– Sở dĩ trẫm tạm gác chuyện này quyết định sau chỉ là muốn xem có bao nhiêu người nhảy ra thôi.
Sự thật chứng minh quần thần vô cùng sợ hãi Thanh chủ, không có người nào lên tiếng, trong triều hội Thiên đình không có bất cứ người nào đề cập việc này, giống như việc này chưa từng xảy ra.
Triều hội Thiên đình chấm dứt, từ thế cục triều hội có thể thấy rõ ràng, nội tâm Thiên Nguyên càng có nắm chắc, rời khỏi Thiên đình, trên đường đi hắn lấy tinh linh liên hệ với Bích Nguyệt phu nhân.
Sau khi biết nam nhân của mình ở trước mặt Thiên Đế đem toàn bộ sự việc lên người mình, Bích Nguyệt phu nhân vội vàng, lập tức hỏi: Thiên Nguyên, ngươi có điên hay không, ngươi muốn đổi lão bà thì nói rõ, không đáng hại ta như vậy!
Thiên Nguyên: Nói mê sảng gì đó! Ta nói ngươi không có đầu óc mà ngươi không tin. Ngươi xem vì cái gì Ngưu Hữu Đức người ta làm việc lớn như thế mà ngươi lại ước gì đẩy trách nhiệm đi. Ngươi nghe cho kỹ đây, suýt chút nữa Thiên Đế cấp Ngưu Hữu Đức cho Cao Quan đấy. Doanh gia bên kia cũng tỏ vẻ muốn kéo Ngưu Hữu Đức về phía mình, là ta kiếm cớ ngăn cản giúp ngươi. Thật vất vả lưu lại giúp đỡ cho ngươi mà ngươi không biết dùng, ta cho ngươi biết, về sau gặp chuyện thì hỏi ý kiến người ta nhiều một chút, đầu óc của người ta tốt hơn ngươi nhiều, muốn thu người ta thành tâm phúc phải xuất thành ý ra, đừng có vì một ít lú lẫn mà đẩy người ta ra khỏi tay mình…
Sau khi hiểu rõ dụng ý của trượng phu, Bích Nguyệt phu nhân sĩ diện cãi láo một câu: Dùng loại người này? Hiện tại ta còn sợ hãi đấy.
Thiên Nguyên: Đi! Ngươi không cần ta dùng, chờ sóng gió lần này qua đi. Ta sẽ kéo hắn tới chỗ ta.
Bích Nguyệt phu nhân lập tức trở mặt: Ngươi dám! Đào góc tường của lão bà mình, muốn đào đi nơi khác đào đi, đừng đánh chủ ý lên người ta.
Thiên Nguyên im lặng, hoàn toàn không có biện pháp giảng đạo lý với nữ nhân…
Thiên phố, hơn ba trăm cửa hàng vẫn đóng cửa, những cửa hàng này chiếm diện tích rất rộng, không phải cửa hàng bình thường có thể so sánh.
Về phần kết quả xử lý những cửa hàng này, Miêu Nghị trốn trong phủ Đại thống lĩnh không ra là muốn chờ tin tức của Thiên đình, nội tâm còn căng thẳng.
Cảm giác ra lệnh một tiếng có mấy ngàn người rơi đầu rất thoải mái. Áp lực nặng nề trong đó người ngoài không hiểu, bị giày vò nhiều ngày như vậy. Hắn muốn tìm nữ nhân phát tiết một phen, bởi vì hắn làm việc này nên lừa gạt Vân Tri Thu. Kết quả hắn không dám đi qua, Âu Dương tỷ muội bên kia tốt hơn.
Nghĩ đến Hoàng Phủ Quân Nhu, nữ nhân này hận mình không nhỏ.
Vừa nghĩ tới Hoàng Phủ Quân Nhu, nội tâm Miêu Nghị thở dài cảm thán, kỳ thật biện pháp đạt được tin tức tốt nhất là ôm chặt Hoàng Phủ Quân Nhu, bởi vì có quan hệ với Hoàng Phủ Quân Nhu cho nên đạt được nhiều tin tức hữu ích. Ít nhất cũng không cần lo lắng không rõ tình hình thế này, nhớ lại cảm thụ của Vân Tri Thu các nàng, hắn không nghĩ tiếp.
Miêu Nghị phát hiện mình không phải là nhân vật kiêu hùng, bởi vì người làm đại sự chân chính không câu nệ tiểu tiết. Chỉ cần có thể lợi dụng sẽ không bỏ qua, điểm này mình không bằng Vân Tri Thu.
Hắn cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai, đột nhiên hắn phát hiện nữ nhân của mình nhiều nhưng vì cái gì vẫn cảm thấy tịch mịch?
Hắn nhắm mắt suy nghĩ, bỗng nhiên ngửi được hương thơm quen thuộc, mở mắt ra đã thấy Bảo Liên đang châm trà cho mình.
Ánh mắt lại nhìn dáng người Bảo Liên một chút, phát hiện dáng người Bảo Liên rất tốt, trong đầu xuất hiện ý niệm không tốt, ý niệm vừa xuất hiện đã mọc rễ trong lòng, cuối cùng trong lúc vô tình tiếp xúc ánh mắt Bảo Liên, hắn lập tức khôi phục tinh thần lại, thầm mắng mình một tiếng súc sinh, nhanh chóng xua tan ác niệm trong lòng.
Lúc này hắn hoài niệm thời gian chưa cưới thê tử, khi đó có Thiên Nhi, Tuyết Nhi ở bên ngoài thật sảng khoái, muốn tùy thời có thể muốn, chưa bao giờ cố kỵ cái gì, cưới thê thiếp, lại một đống thị tì, nữ nhân nhiều nhưng không thể tùy tiện, hôm nay tìm người này, ngày mai tìm người khác, trong nội tâm còn phải suy nghĩ cân đối, sợ bất công sẽ làm các nàng mất hứng, đây gọi là gì?
Không nghĩ, càng nghĩ càng không được tự nhiên, hắn sợ mình thật sự không chịu nổi sẽ ăn cả Bảo Liên, hắn tiếp tục nhắm mắt lại.
Kết quả không đợi được tin tức Thiên đình, người lại hắn chờ được tin tức của Bích Nguyệt phu nhân, triệu hắn đi Thủ Thành Cung.
Trong khoảng thời gian này nữ nhân kia không để ý tới hắn, đột nhiên gọi hắn đi vào cung, có việc gì sao?
Mang theo cảnh giác, nội tâm Miêu Nghị vô cùng khó hiểu đi vào Thủ Thành Cung.
Hậu hoa viên, sau khi hành lễ Bích Nguyệt phu nhân ôm linh sủng và dẫn theo nhị tổng quản Lan Hương cùng đi, cũng dặn dò:
– Ta muốn bàn ít việc với Ngưu thống lĩnh, trong hoa viên không cho phép có người tới gần.
– Vâng!
Nhị tổng quản Lan Hương hiểu ý phất tay, người trong hoa viên đi ra ngoài.
Đợi cho những người khác rời đi, đột nhiên Bích Nguyệt phu nhân cười thản nhiên.
– Đại thống lĩnh, đi theo ta một lát.
Miêu Nghị chắp tay lĩnh mệnh đi theo sau lưng, suy nghĩ nụ cười của nàng có ý gì, là đại biểu có việc hay là không có việc?
Lúc đi dạo đông tây trong hoa viên, Bích Nguyệt phu hái đông một đóa hoa, tây một đóa hoa sau đó thuận tay giao cho Miêu Nghị cầm.
Không lâu sau, trong ngực Miêu Nghị cầm theo một đống hoa, nếu để cho Vân Tri Thu nhìn thấy chắc chắn sẽ ghen.
Hoa hái cũng đủ nhiều, Bích Nguyệt phu nhân vỗ vỗ tay, nói:
– Ngưu Hữu Đức, việc của ngươi náo lớn, ngươi đã gặp qua Cao Quan, Thiên đình đã phái Cao Quan đến đây tra việc này.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 14/11/2019 03:36 (GMT+7) |