Thấy hắn không lên tiếng, Bích Nguyệt phu nhân lại nói:
– Ngươi cũng đừng lo lắng, Cao Quan đến đây điều tra việc này, cho dù có trách nhiệm ngươi cứ đẩy lên người của ta, cứ nói do ta sai sử.
Ngươi có hảo tâm như vậy? Miêu Nghị thăm dò nói:
– Việc này phù hợp không?
– Không thích hợp thì có thể làm sao?
Bích Nguyệt phu nhân thở dài:
– Ta cũng phải nhắc nhở ngươi, ngươi không thể đảm đương nổi chuyện lớn như thế, cho dù thoát được tử tội cũng mang vạ vào thân. Trách nhiệm này sẽ do ta gánh, cho dù có việc gì, Hầu gia cũng sẽ ra mặt nói chuyện với Doanh Thiên Vương, nếu nói là ngươi tự làm, không nói ngươi kết thù với Doanh gia bao nhiêu, Doanh gia cũng không cần sợ đối phó ngươi mà đắc tội với ai, nếu là ta sẽ khác.
Có người nguyện ý gánh trách nhiệm, Miêu Nghị cầu còn không được.
Sau đó hai người đi dạo hoa viên, Miêu Nghị ôm một đống hoa tươi xuất cung, là phần thưởng của Bích Nguyệt phu nhân.
Tại cửa ra vào Thủ Thành Cung, Miêu Nghị nhìn hoa tươi trong ngực, muốn đồ chơi này dùng làm gì, thuận thế đưa cho thủ vệ, hắn khó hiểu rời đi…
Cao Quan đến, thật sự dẫn người đến!
Việc này không chỉ Bích Nguyệt phu nhân và Miêu Nghị biết trước, không ít hương hộ trong nội thành đều biết, đều chú ý, mọi người biết rõ Cao Quan chính là người xử lý sự kiện Thiên phố lần này.
Cao Quan đến rất đột ngột.
Mũ cao màu đen, áo khoác ngắn tay mỏng màu đen, dẫn hơn hai mươi người từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bay thẳng vào thành.
Vừa vào thành đội ngũ của hắn phân ra đi tới bốn phủ thống lĩnh, Cao Quan dẫn mấy người đi tới Thủ Thành Cung.
– Người nào!
Thủ vệ Thủ Thành Cung quát lớn.
Người bên cạnh Cao Quan trực tiếp đi lên giao lệnh bài ra.
Chiêu bài Thiên đình giám sát sứ dọa thủ vệ kinh hãi, đây chính là một đám người có quyền tiền trảm hậu tấu.
Cao Quan nhìn không chớp mắt, bước chân không ngừng đi thẳng vào nội cung, thủ vệ Thủ Thành Cung làm như không thấy, bởi vì đám người kia có khí thế vô cùng hung ác đáng sợ.
Tình hình như thế xuât hiện ở bốn phủ thủ thành, bốn nhóm người bỏ qua thủ vệ, lộ ra lệnh bài trực tiếp xâm nhập, cũng không nói lời nào.
Thủ Thành Cung, nội tâm Bích Nguyệt phu nhân run rẩy, tư sắc và nụ cười quyến rũ vô dụng với Cao Quan.
Nghe tin liền chạy ra nghênh đón, nụ cười thật đẹp, bộ ngực cũng để lộ nhiều hơn, Cao Quan không quan tâm tới nàng, hắn vượt qua người nàng.
Bích Nguyệt phu nhân có cảm giác dùng mặt nóng úp vào mông lạnh, sau khi khôi phục tinh thần liền chạy theo, lập tức có người ngăn cản nhị tổng quản Lan Hương theo sau nàng, không cho đi theo.
Bích Nguyệt phu nhân dừng bước quay người, muốn hỏi xem có ý gì thì hai bên có người kẹp lấy nàng, một người trong đó không nói một câu kéo nàng đi tiếp, đi theo sau lưng Cao Quan tiến vào hậu đường.
Tình huống như thế nào? Bích Nguyệt phu nhân sợ tới mức mặt mày biến sắc, còn không rõ vì cái gì, thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần.
Nàng không phải chưa từng nhìn thấy Cao Quan giết người, gia hỏa này giết người không phạm pháp, hắn đại biểu cho thiên uy.
Đám người nhị tổng quản Lan Hương nhìn thấy phu nhân bị kéo đi cũng sợ hãi không nhỏ!
Ban đầu là Bích Nguyệt phu nhân, Miêu Nghị, Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên đều bị người khác khống chế mang đi, lệnh bài Thiên đình Giám sát sứ sáng ngời, không ai dám lộn xộn, bọn họ nhanh chóng đi theo, tin tức này vừa ra làm thiên binh thiên tướng kinh nghi bất định.
Chính sảnh trong hậu cung Thủ Thành Cung, Cao Quan ngồi đó nhìn hai mắt Bích Nguyệt phu nhân, nhìn đến mức ánh mắt Bích Nguyệt phu nhân trốn tránh không dám nhìn thẳng.
Hai bên có mấy thủ hạ của Cao Quan đứng thành hai hàng, Bích Nguyệt phu nhân đứng ở giữa giống như phạm nhân, toàn thân có cảm giác rét run.
Sau khi khôi phục cảm xúc, Bích Nguyệt phu nhân cả gan nói:
– Phu quân ta là một trong bảy mươi hai Hầu của Thiên đình, vì sao Cao hữu sứ vô lễ như thế.
Cao Quan căn bản không thèm nghe lý do thoái thác của nàng, lạnh nhạt nói:
– Nói đi! Ngươi tọa trấn Thiên phố có mấy ngàn đầu người rơi xuống đất, hơn ba trăm cửa hàng đóng cửa, tiền căn hậu quả đều rõ ràng, mang những gì ngươi biết nói ra đi, nếu có giấu diếm, đừng trách đao của Cao mỗ vô tình!
Còn tưởng là chuyện gì, thì ra là hỏi chuyện này! Dọa Bích Nguyệt phu nhân không nhẹ, đương nhiên nàng dựa theo phu quân dặn dò.
Về phần hậu quả đắc tội Thiên Đế nghiêm trọng cũng phải xem là đối với ai, Thiên Đế không phải không thể gạt.
Trên thực tế từ trên xuống dưới đều gạt Thiên Đế, đều đối nghịch với Thiên Đế. Đương nhiên, cũng không phải nói đối nghịch là tạo phản.
Thiên Đế không cho tham ô nhận hối lộ, từ trên xuống dưới có kẻ nào không làm, Thiên Đế không cho kéo bè kéo cánh, mọi người làm sau lưng, bằng không làm sao bò lên trên, Thiên Đế không cho lừa gạt, trên thực tế không thể tránh được việc này, không làm thế đám quyền quý phát tài bằng cách nào?
Thiên Đế bao trùm thiên hạ, hắn cũng bị người trong thiên hạ lừa gạt, cho dù là phàm phu tục tử bình thường có ai chưa từng mắng ông trời, Thiên Đế làm thế nào?
Thực tế nói rõ một năm một mười ra. Chỉ sợ quyền quý Thiên đình không ai sống được, cũng không tồn tại quyền thế khắp nơi. Có một số việc Thiên Đế biết nhưng không thể chạm vào.
Lại nói phu quân của mình đã sớm nói trước mặt Thiên Đế kiểu khác, mình mà nói thật chính là muốn chết.
Nàng không thể không bịp bợm, đánh chết cũng không nói thật ra.
Mặc dù Miêu Nghị biết chuyện ẩn của Bích Nguyệt phu nhân, dựa theo Bích Nguyệt phu nhân an bài, hắn không có biện pháp không theo, hắn có thể nhảy qua Bích Nguyệt phu nhân, còn có thể nhảy qua Tào Vạn Tường hay sao? Huống chi lên cấp trên chính là Thiên Nguyên Hầu, dù sao hắn cũng phải đi theo người ta lăn lộn.
Phục Thanh, Ưng Vô Địch, Mộ Dung Tinh Hoa và Từ Đường Nhiên chỉ nghe lệnh Miêu Nghị, cũng không dám nói dối diều gì cho nên ăn ngay nói thật.
Mộ Dung Tinh Hoa ăn ngay nói thật cũng không làm nên trò gì, biết rõ nói ít đi còn có khả năng sống tốt.
Phục Thanh và Ưng Vô Địch cũng không dám nói nhiều, chỉ nói những việc đã xảy ra.
Từ Đường Nhiên càng không nói những hành vi gây bất lợi cho mình.
Tóm lại dựa theo chân tướng, chẳng khác nào mang trách nhiệm đổ lên người Miêu Nghị.
Mà Miêu Nghị lại mang trách nhiệm đẩy lên người Bích Nguyệt phu nhân, nói trước đó đã thương lượng với Bích Nguyệt phu nhân, đạt được Bích Nguyệt phu nhân ngầm đồng ý.
Cao Quan tạm thời đặt chân trong Thủ Thành Cung, ngày đêm xem xét khẩu cung của thủ hạ trình lên.
Từ tổng trấn cho đến thống lĩnh đều bị giam giữ cách ly. Thẩm vấn cũng mở rộng xuống Phó thống lĩnh và thiên tướng, cuối cùng là xuống thiên binh, không ít chưởng quầy cửa hàng cũng bị điều tra.
Những chưởng quầy cửa hàng cũng nói thật, về phần thiên binh thiên tướng cấp dưới phụng lệnh làm việc, làm sao biết rõ chuyện ẩn trong đó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 14/11/2019 03:36 (GMT+7) |