Miêu Nghị - Quyển 2

Phần 66

– Hiện tại là cuối năm, kỳ hạn thu thập Nguyện Lực Châu đã không còn xa nữa, nếu Đông Lai động gặp tập kích, chỉ cần làm cho Tần Vi Vi nhận được tin tức, nhất định ả sẽ dẫn dắt người tới cứu khẩn cấp, như vậy kế dẫn xà xuất động tự nhiên thành.

Chương Đức Thành chần chờ gật đầu hỏi:

– Sau khi dẫn dụ Tần Vi Vi ra ngoài sẽ làm gì nữa?

Vạn Thuận Xương cười gằn nói:

– Sau khi Tần Vi Vi tới, lập tức lệnh cho Thanh Lâm động rút lui, dẫn dụ Tần Vi Vi truy kích, kéo dài thêm khoảng cách giữa Tần Vi Vi và viện quân có thể chạy tới, mà người Thiên Tú sơn có thể bày mai phục chờ ả tới. Để tránh sơ suất, hãy lệnh cho nhân mã một sơn chi viện cho nhân mã Thiên Tú sơn vây khốn Tần Vi Vi, bao vây điểm đánh quân cứu viện.

– Sau khi Dương Khánh nhận được tin tức tất nhiên sẽ bôn ba đường dài cứu viện, khi đó y sẽ không cách nào chỉnh hợp tất cả nhân mã trong thời gian ngắn, Chỉ cần Dương Khánh vừa động, đại quân Chương huynh lập tức lên đường. Lấy Tần Vi Vi làm mồi câu dẫn dụ cô quân Dương Khánh tới, lấy đông đánh ít làm sao có thể không thắng!

Chương Đức Thành thầm khen ngợi trong lòng, không nhịn được ngẩng đầu nhìn đối phương một cái. Có thể nghĩ ra biện pháp này, suy đoán tên này vì muốn ăn được miếng thịt béo Nam Tuyên phủ đã hao không ít thời gian, mất không ít tâm tư, hạ không ít công phu.

Bất quá Chương Đức Thành cũng không phải là Bồ Tát sống, cũng sẽ không làm loại chuyện hại người mà không lợi mình.

Vẻ mặt y ngưng trọng một hồi, chần chờ nói:

– Kế hoạch của Vạn huynh có thể nói hết sức chu toàn, nhưng Vạn huynh chớ quên một điểm, trên người Dương Khánh có pháp bảo tam phẩm mượn từ Lam Ngọc môn, đây là chỗ dựa giúp cho y trấn giữ Nam Tuyên, Chương mỗ tự nhận không ngăn được!

Vạn Thuận Xương cười nói:

– Chương huynh cứ việc yên tâm, Vạn mỗ há có thể để cho Chương huynh đánh trận mà không nắm chắc, như vậy đối với ta cũng không có bất kỳ ích lợi gì. Ta đã âm thầm dò la rồi, Dương Khánh đã trả lại món pháp bảo tam phẩm đó cho chưởng môn Lam Ngọc môn, chỉ bất quá không có công bố ra ngoài mà thôi.

Chương Đức Thành à một tiếng, yên tâm rồi nhưng lại trầm mặc không nói lời nào.

Thật là quân khốn kiếp thấy không có lợi thì không động! Vạn Thuận Xương thầm mắng một tiếng trong lòng.

Người ta đây là muốn tiền trao cháo múc, không thấy tiền thì trút cháo vô, y biết không nhường ra ích lợi là không được, không ai làm việc mà không có chút lợi nào. Mục đích Hà Vân Dã bảo y tới đây nói chuyện chính là có ý này, cũng không thể để cho bản thân Hà Vân Dã nhường ra ích lợi.

Vạn Thuận Xương bèn cười nói:

– Nếu chuyện này thành, ba món pháp bảo nhị phẩm trên người Dương Khánh sẽ thuộc về Chương huynh, khoản hiếu kính Hà Hành Tẩu của Chương huynh hàng năm, Vạn mỗ sẽ gánh vác ba năm.

Nghe nói thế, lúc này Chương Đức Thành mới ngẩng đầu cười nói:

– Như vậy thật là ngại quá…

Trong lòng Vạn Thuận Xương thăm hỏi các đời tổ tiên đối phương một lượt, nhưng ngoài mặt vẫn khách sáo nói:

– Chuyện này ta không tiện ra mặt, toàn là ỷ lại Chương huynh, chỉ là một chút tâm ý mà thôi, Chương huynh chớ nên từ chối, nếu không Vạn mỗ sẽ áy náy trong lòng.

Chương Đức Thành giả vờ than thở:

– Đã có Hà Hành Tẩu đích thân thông báo, lại có Vạn huynh thân ra mặt, tự nhiên Chương mỗ sẽ làm hết sức!

Vạn Thuận Xương chắp tay cảm tạ:

– Chương huynh, việc này không nên chậm trễ!

Chương Đức Thành nhảy xuống giường đá, đi ra tĩnh thất dặn dò thị nữ của mình:

– Truyền lệnh xuống, bảo các lộ sơn chủ lập tức tới gặp ta!

Phủ chủ ra lệnh một tiếng, các lộ sơn chủ Thường Bình phủ vội vàng chạy tới tề tụ trong đại điện mật mưu thật lâu.

Sau khi giải tán, các lộ sơn chủ lại khẩn cấp chạy về địa bàn của mình, không có ai ở lại Thường Bình phủ.

Trên đường về một đám long câu tung vó ầm ầm dong ruổi.

Sơn chủ Thiên Tú sơn Đoạn Cát Thụy lúc tới chỉ mang theo hai tên tùy tùng, lúc đi lại thêm hơn hai mươi người đi theo, đều là người của Nam Tuyên phủ Lư Ngọc trước đây, sau khi chiến bại chạy trốn dưới đao Dương Khánh đầu hàng Thường Bình phủ.

Phù Quang động chủ Viên Chính Côn trước đây, còn có thủ hạ Lý Tín cùng Tôn Kiều Kiều cũng ở trong đó, nguyên Đông Lai động Trần Phi cũng có mặt.

Những người này ở đây Thường Bình phủ mấy năm qua cũng không vừa ý, người cũ Thường Bình phủ không thể nào nhường lại ích lợi cho đám người mới đầu dựa, bất kể tu vi như thế nào cũng phải đứng sang bên, nhận thù lao thấp nhất, sinh hoạt thấp kém nhất.

Nếu không chịu có thể rời đi, người ta không giữ lại.

Nhưng không ai bằng lòng rời đi làm tán tu, làm tán tu bằng vào tu vi của bọn họ lại không có sở trường, chỉ sợ ngay cả lấy được một viên Nguyện Lực Châu cũng khó khăn.

Cần phải biết rời đi thì dễ dàng, nhưng muốn vào lại sẽ hết sức khó khăn, chỉ có thể ở lại cố gắng chịu đựng, chờ có chỗ trống nhảy lên.

Vì tránh điều động nhân thủ từ những địa phương khác gây ra động tĩnh quá lớn, phủ chủ Chương Đức Thành phân đám tu sĩ vừa đầu hàng này tới cho sơn chủ Thiên Tú sơn Đoạn Cát Thụy.

Trận đầu sẽ bắt đầu từ Đoạn Cát Thụy này, vì tránh xảy ra sơ thất, coi như là tăng cường binh lực cho Đoạn Cát Thụy.

Đã đến cuối năm, tiết trời dần dần trở lạnh, mọi người chạy trong gió rét long câu không ngừng vó, chạy về Thiên Tú sơn.

Vừa về tới địa bàn của mình, Đoạn Cát Thụy lập tức hạ lệnh triệu tập các lộ động chủ tới nghị sự.

Các lộ động chủ lục tục chạy tới, sau đó cũng chạy thẳng tới đại điện, hơn hai mươi người Đoạn Cát Thụy mang tới từ Thường Bình phủ lại bị bỏ ở bên ngoài.

Trong một gian viện, hơn hai mươi người tụ tập chung một chỗ, Lý Tín và Tôn Kiều Kiều vẫn ở chung với Viên Chính Côn.

– Động chủ, đột nhiên triệu tập chúng ta tới như vậy có phải là có chuyện gì hay không?

Lý Tín âm thầm truyền âm hỏi.

Ở sau lưng, hai người bọn họ vẫn gọi Viên Chính Côn là động chủ như trước.

Chỉ vì hai người cũng hiểu tu vi Viên Chính Côn cao hơn bọn họ, một khi có vị trí nào trống, chắc chắn Viên Chính Côn sẽ có cơ hội thăng tiến hơn bọn họ. Gặp phải thời điểm rủi ro, giữ vững quan hệ tốt không có gì xấu, nói không chừng sau này còn phải trông cậy vào Viên Chính Côn.

Viên Chính Côn lắc đầu:

– Không biết là chuyện gì. Ôi, ở dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu, nghe theo ý trời vậy!

Y rất là hoài niệm cuộc sống làm động chủ Phù Quang động trước đây. Hiện tại hàng năm chỉ có một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, ngay cả một thị nữ cũng không được cấp cho, cuộc sống như vậy cũng quá cực khổ, may là còn có hai bộ hạ cũ vẫn đi theo y.

Thật ra thì hơn hai mươi người có mặt tại trường không một ai biết là có chuyện gì, bất quá có thể chắc chắn là có chuyện sắp xảy ra.

Đợi gần nửa ngày sau, cửa viện chợt bị đẩy ra, mọi người nhất tề quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một hán tử vóc người cao gầy mặt lạnh đứng ở cửa, sau lưng có hai tên tùy tùng đi theo, mọi người cũng không quen biết y.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 31/08/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hướng Nhật – Quyển 1
Phần 66 Trước cửa nhà hàng Bích Hải Thanh Thiên. Này! Không phải nói là tới sở cảnh sát sao hả? Sao lại tới đây chứ? Hướng Nhật hỏi với theo người con gái xinh đẹp đi phía trước, dường như trong mắt nàng hắn không hề tồn tại. Nếu không muốn vào thì ngươi cứ đứng ở cửa mà chờ ta. Thiết Uyển không thèm quay đầu lại trả lời hắn, chân vẫn tiếp tục bước vào. Ta khinh! Hướng Nhật theo nàng tiến vào nhưng trong bụng lại hung hăng nguyền rủa. Hai người vừa tìm xong chỗ ngồi thì một nhân viên phục vụ đi tới, nở một nụ cười rất chuyên nghiệp, đưa...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Hàn Lập – Quyển 12
Phần 66 “Nói như vậy, Trình trưởng lão đã thực sự tọa hoá rồi”. Hàn Lập thì thào một câu, liền ngẩng đầu nhìn lên phía trên đỉnh động quật, tựa hồ như đang lâm vào trầm tư. Trên đó tựa hồ như bị tu sĩ Qủy Linh Môn đục khoét, nhưng sau hơn một trăm năm, hiện giờ cũng đã được trùng tu, tuy các vết tích vẫn còn lưu lại. Đại hán họ Mạnh nhìn thấy Hàn Lập đang rơi vào trầm tư suy nghĩ, cũng không dám có hành động gì khác thường, trên mặt thuỷ chung vẫn duy trì bộ dáng cung kính. Bỗng nhiên Hàn Lập không một chút dấu hiệu nào báo trước, tay...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Vĩnh Hằng – Quyển 2
Phần 66 Huyết Sát Giới là thuật pháp truyền thừa của Huyết Khê Tông Trung Phong, chỉ có đệ tử Trung Phong mới có thể tu hành, mà trên nguyên tắc thì chỉ có tu sĩ Trúc Cơ mới có thể thi triển được. Tống Khuyết khi còn là Ngưng Khí đã có thể gượng ép thi triển được một hai. Lúc này gã đã là Địa Mạch Trúc Cơ, rốt cuộc đã có thể đem nó triển khai ra. Dù chỉ có một thức đầu tiên, nhưng trong khoảnh khắc rút kiếm chém xuống, thương khung giống như bị một đạo kiếm quang huyết sắc chia cắt. Ánh kiếm màu đỏ ngòm này đã thay thế tất cả, trở...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng