Miêu Nghị - Quyển 2

Phần 79

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới lại là Viên Chính Côn trở lại. Hắn không quên được tên kia, trước đây y bắt mọi người làm người chết thế, thiếu chút nữa lấy mạng của mình, nếu không phải Dương Khánh coi trọng, hắn đã chết không biết bao lâu.

Quan trọng hơn chính là hại chết La Trân và Tào Định Phong, bằng hữu không nhiều lắm của hắn. Hai vị bằng hữu hiếm hoi bị tên Viên Chính Côn này hại chết, nếu y muốn chạy trốn có thể đường hoàng dẫn theo mọi người chạy trốn, nhưng lại không hiểu vì sao đẩy mọi người ra chịu chết. Mình vẫn chưa tìm y tính sổ, y lại chạy tới gieo họa cho mình.

Thù mới hận cũ cùng nhau bốc lên trong lòng Miêu Nghị, khiến cho hắn phải đè nén khó chịu vô cùng.

Hắc Thán liên lạc với hắn bằng xúc tua có vẻ thấp thỏm bất an, bởi vì cảm nhận được nỗi giận khó có thể hình dung trong lòng Miêu Nghị.

Hắc Thán bất an lượn quanh xoay vòng, rốt cục lại bị Miêu Nghị ra lệnh xoay lại chỗ cũ, mặt nhìn về phía Diêm Tu.

– Hắc hắc… Viên Chính Côn…

Miêu Nghị ngoài cười mà trong không cười nhìn chằm chằm Diêm Tu hỏi:

– Thiên nhi và Tuyết nhi đi đâu rồi?

Diêm Tu run rẩy đôi môi lắc đầu:

– Diêm Tu bất tài, tìm khắp xung quanh không thấy. Các nàng không có vật cỡi, sợ là cũng không có khả năng chạy mất, chỉ sợ… Chỉ sợ đã bị bọn Viên Chính Côn bắt đi rồi.

– Bắt đi ư?

Mắt Miêu Nghị thình lình trợn to.

Tình hình trước mắt đã có thể cho hắn tưởng tượng được sau khi Thiên nhi cùng Tuyết nhi bị bắt đi sẽ gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ lăng nhục hai nha đầu kia còn chưa đủ, còn muốn đem theo tiếp tục làm nhục nhiều lần sao?

Bởi vì biết hai người là thị nữ động chủ mới làm như vậy sao?

Là vì cố ý làm nhục mình sao?

Hắn vẫn muốn tìm lão Nhị và lão Tam đưa lão Nhị cùng lão Tam đến bên cạnh mình chiếu cố. Nhưng nếu quả thật tìm lão Nhị và lão Tam tới, vạn nhất rơi vào kết quả như vậy phải làm sao?

Mình có thể bảo vệ được bọn họ sao?

Một cỗ nhiệt huyết trong nháy mắt bùng lên, Miêu Nghị không nhịn được cơn giận trong lòng nữa, đột nhiên ngửa mặt lên trời rống giận không ngừng:

– A!!! Viên Chính Côn, ngươi không chết tử tế được, ta thề giết ngươi! Thù này không báo thề không làm người…

– Gào thét làm gì…

Yêu Nhược Tiên bên dưới dùng ngón tay móc móc tai mình:

– Ngươi gào lớn như vậy có thể giết người được sao, ta chưa từng thấy qua.

Diêm Tu không biết lão nhân dơ dáy kia là ai, ngẩng đầu nhìn Miêu Nghị rống giận. Thấy động chủ thương tâm không khỏi cúi đầu, nghẹn ngào nhận lỗi lần nữa:

– Diêm Tu bất tài, cô phụ động chủ ủy thác!

Sau khi phát tiết cơn giận Miêu Nghị hít sâu một hơi, cắn răng cố gắng bình tĩnh lại, lắc đầu nói:

– Chuyện không liên quan tới lão, một mình lão cũng không ngăn được bọn họ, có thể chạy thoát đã là may mắn. Lỗi tại ta, nếu không phải ta dẫn người đi mất cũng không đến nỗi như vậy, lão đứng lên đi!

Đợi cho Diêm Tu chậm rãi đứng lên, bàn tay Miêu Nghị lộn một cái, hái một tiên quả của tiên thảo Tinh Hoa trong nhẫn trữ vật mang ra, thổi ra một luồng tinh vân bay vào vết thương trên cánh tay Diêm Tu.

Sau khi chữa khỏi vết thương cho lão, Miêu Nghị tiện tay vứt tiên quả kia cho lão.

Diêm Tu nhận tiên quả vào tay, ít nhiều gì cũng có vẻ ngạc nhiên. Lão không biết đây là vật gì, nhưng có thể cảm giác được vật này tuyệt đối là thánh dược chữa thương, dường như có hiệu quả tương tự thánh dược chữa thương tinh hoa Tiên Thảo nổi tiếng trong giới tu hành, đây là động chủ muốn tặng cho mình bảo bối này sao?

– Vật này lão giữ lại, để dùng khi nguy cấp!

Quả nhiên Miêu Nghị cho lão vật này.

Đây là tưởng thưởng cho Diêm Tu, chỉ dựa vào Diêm Tu đã không giống như trước, chỉ dựa vào Diêm Tu lần này có thể liều chết không hàng, đối với Miêu Nghị mà nói, đáng được hắn trọng thưởng.

– Tạ ân động chủ!

Mắt Diêm Tu đỏ ngầu chắp tay cảm tạ.

Yêu Nhược Tiên đứng trên đài cao trợn trắng mắt, mình lấy hai tiên quả, tiểu tử này tỏ ra hết sức hẹp hòi. Hôm nay ngược lại hết sức hào phóng, rõ ràng là một tu sĩ Hồng Liên như mình không đáng kể gì trong mắt người ta.

– Diêm Tu!

– Có thuộc hạ!

Miêu Nghị gằn từng chữ hỏi:

– Lão có dám đi với ta một lần, lấy tính mạng cẩu tặc Viên Chính Côn kia chăng?

Diêm Tu ôm quyền lần nữa:

– Thuộc hạ thề chết đi theo!

Thưởng nữa! Miêu Nghị không chút do dự lấy một cái nhẫn trữ vật từ bên hông ra, tiện tay ném cho Diêm Tu:

– Giữ lại mà dùng!

Diêm Tu nhận vào tay, sau đó mới chú ý thấy trên tay Miêu Nghị đeo sáu chiếc nhẫn trữ vật, trong lòng hơi kinh ngạc, Mặc dù tâm trạng bi thương chưa dứt nhưng trong đầu vẫn mơ hồ thoáng qua một ý niệm: Động chủ đi ra ngoài phát tài rồi!

Còn có thưởng! Miêu Nghị lật tay, lập tức một đôi búa màu bạc sáng choang xuất hiện trong tay, lớn hơn búa trong tay Diêm Tu không ít, hơn nữa tay cầm còn quấn dây xích, lại ném cho Diêm Tu:

– Cho lão một đôi pháp bảo vừa tay, tiện theo ta đi giết người! Đây là một đôi pháp bảo nhất phẩm, xóa đi luồng pháp nguyên trong đó rót vào pháp nguyên của mình, sẽ là pháp bảo của lão.

Hắn cũng quên là binh khí của vị trại chủ nào, trước đây suýt chút nữa bị Yêu Nhược Tiên luyện hóa rồi. Miêu Nghị nghĩ tới pháp bảo này thích hợp Diêm Tu sử dụng, nên cố ý lưu lại.

Vẫn chưa xong, một viên Nguyện Lực Châu trung phẩm từ trong tay Miêu Nghị bắn ra rơi vào tay của Diêm Tu:

– Giữ lại mà dùng!

Diêm Tu có vẻ kinh sợ rồi, tiên quả, nhẫn trữ vật, một đôi pháp bảo, Nguyện Lực Châu trung phẩm… Động chủ xuất thủ rộng rãi như vậy, xem ra thật sự là đi Tinh Tú Hải phát tài rồi, nhưng người mà động chủ dẫn đi đâu mất hết rồi?!

Đối với Miêu Nghị hôm nay, bao nhiêu đó không đáng kể gì. Ngoại trừ số tiêu hao khi Yêu Nhược Tiên luyện bảo cho hắn, cộng thêm tiêu hao của hắn tu luyện trong khoảng thời gian này, cộng thêm số mới vừa rồi ban thưởng cho Diêm Tu, hắn vẫn còn rất giàu.

Hiện tại nhẫn trữ vật trong người hắn kể cả chiếc Dương Khánh cho, cộng thêm số lấy được của Ngũ Hoa phu nhân và bảy mươi hai trại chủ đã có hai trăm mười chiếc.

Tất cả tinh tệ đổi thành kim tinh, tiền mặt đã có hơn ba ngàn vạn kim tinh.

Pháp bảo nhất phẩm vẫn chưa sử dụng có tám mươi hai món.

Nguyện Lực Châu hạ phẩm, có bốn trăm năm mươi tám viên.

Nguyện Lực Châu trung phẩm, có một trăm bảy mươi mốt viên.

Yêu đan không vào phẩm cấp, có tám trăm tám mươi tám viên.

Yêu đan nhất phẩm, có một trăm bảy mươi viên.

Còn có nửa rương Diễm Chi tinh thạch, còn có hơn một vạn vò linh tửu dùng linh thảo cất, uống vào tuyệt đối có giúp ích nâng cao tu vi. Những đồ linh tinh khác không tính, tóm lại đối với tu sĩ phổ thông vào giai đoạn này như Miêu Nghị, đây chính là giàu nứt đố đổ vách.

Nhưng bây giờ hắn nào có tâm trạng tính toán những thứ này, mười mấy cỗ thi thể khiến cho người ta rùng mình treo ở phía sau hắn chết không nhắm mắt. Bọn họ đang trợn mắt thè lưỡi nhìn vị động chủ Đại nhân này, địa bàn trước mắt thành phế tích là bị người ta hủy diệt.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 31/08/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hẹn hò trong rừng - Tác giả The Kid
Sen và Cu Lì là cặp đôi yêu nhau đã lâu, cả hai đều làm việc cho một gia đình giàu. Sen làm người giúp việc còn Cu Lì làm tài xế. Sen còn rất trẻ đẹp, cô chấp nhận yêu Cu Lì, người lớn hơn cô đến 20 tuổi. Một hôm gia đình giàu có việc phải lên Đà Lạt. Cu Lì lái xe chở chủ đi, Sen cũng được cho đi theo. Họ ở trong một khách sạn. Chờ lúc gia đình chủ không để ý, Sen và Cu Lì lén bỏ đi ra ngoài hẹn hò. Địa điểm họ chọn là một khu rừng vắng. Đó là lúc buổi tối, Cu Lì lấy xe hơi của chủ...
Phân loại: Truyện nonSEX
Miêu Nghị – Quyển 28
Phần 79 Mặc kệ đồ là thật hay giả, nhất định phải xem thử, pháp lực xâm nhập tra xét, đập vào mắt là một bức Tinh Đồ, tinh hải mênh mông những điểm lấp lánh, nhìn gần, trên một hành tinh có đánh dấu hình về chùa miếu, trong đó có hình người mơ hồ. Miêu Nghị suy nghĩ thứ trong bảo tàng không phải thật sự có thể thay thế cho Phật chủ. Liền dò hỏi một câu: Ngọc La Sát, trong bản đồ này có ngôi chùa, trong chùa có bóng người mơ hồ là có ý gì? Chẳng lẽ đi vào chùa đó có thể thành Phật hay sao? Vừa nói vậy, làm cho Ngọc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 7
Phần 56 Tôi chỉ vào cuốn sổ nói với Shirley Dương: “Sự thật rành rành đây thôi, cũng không cần tìm lão ta đối chất nữa, cứ mang cuốn sổ này giơ ra trước mặt lão, thách lão còn dám nói dối, ẩn tình gì nữa chứ?” Shirley Dương nói: “Giáo sư Tôn trước sau đều không thuận lợi trong sự nghiệp, ông ấy thầm nghiên cứu gương cổ và quẻ phù dám chắc chỉ là bất đắc dĩ thôi, không muốn người khác xía vào thành quả nghiên cứu của mình chẳng hạn. Hơn nữa cổ vật triển lãm trong bảo tàng toàn là hàng giả, lúc đầu tôi và anh không biết việc này, nhưng có lẽ giáo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng