Miêu Nghị - Quyển 2

Phần 90

Dương Khánh tiếp tục dẫn truy binh chạy thục mạng, dọc trên đường đi xem qua ngọc điệp mấy con linh thứu trở về đưa tới, ngẩng đầu nhìn sắc trời, lại quay đầu lại nhìn truy binh phía sau đuổi đến cùng không chịu buông tha, cười lạnh một tiếng, phất tay hạ lệnh:

– Trở về Nam Tuyên!

Vất vả chạy vòng vòng cả đêm, hiện tại lại trở về Nam Tuyên phủ, coi như là bộ hạ Dương Khánh hoàn toàn bị y làm cho hồ đồ, là đang trêu chọc truy binh Chương Đức Thành chơi sao?

Quân Chương Đức Thành đuổi theo sau suốt đêm cũng khổ không thể tả, không biết phải đuổi tới năm nào tháng nào, long câu cũng không thể nào một mực chạy mãi như vậy, cũng sẽ có lúc mệt mỏi.

Bản thân Chương Đức Thành cũng đã tức tối đầy bụng, chẳng lẽ là Dương Khánh muốn so kiên nhẫn với y sao?! Ta xem ngươi có thể chạy tới khi nào, có bản lĩnh cứ chạy cả đời chớ có dừng!

Trong dãy núi nằm trên khu vực tiếp giáp giữa Nam Tuyên phủ và Vạn Hưng phủ, nhờ có thời gian một đêm do Dương Khánh kéo dài, sáu vị sơn chủ còn lại dưới quyền y đã dẫn quân tụ hợp xong, chờ ở chỗ này đã lâu.

Dương Khánh dẫn quân ầm ầm chạy tới, vừa chạm mặt nhân mã sáu sơn lập tức giơ tay lên hạ lệnh:

– Chuẩn bị nghênh chiến!

Nhân mã bôn ba cả đêm nhanh chóng theo y quay đầu, dàn hàng ngang thành hình chữ Nhất, nhân mã sáu sơn phía sau cũng tiến lên gia nhập trận nhóm.

Long câu chạy cả đêm mũi bốc ra nhiệt khí bừng bừng, các lộ sơn chủ chia ra đứng hai bên tả hữu Dương Khánh, ai nấy mắt hổ lom lom nhìn về phía trước.

Thanh Mai trả vật cỡi lại cho Miêu Nghị, nàng biết đại chiến sắp tới Miêu Nghị tu vi không cao còn phải ỷ vào một thân pháp bảo vật cỡi, một vị tu sĩ xui xẻo phía sau nhường vật cỡi cho Tần Vi Vi.

Trải qua cả đêm chữa trị, Tần Vi Vi đã khôi phục trạng thái thân thể, tóc dài tùy tiện cuốn lại phía sau, lại lấy xà mâu thương ra lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước đang vang lên tiếng long câu rầm rập, bất quá quần trắng trên người nàng vẫn còn loang lổ vết máu.

Nhân mã bản bộ nàng đã gần như chết sạch, chỉ còn lại có Công Tôn Vũ, Lý Hữu Tiền, Trương Ngọc Nương, Miêu Nghị cùng Diêm Tu, chỉ có năm người theo sau lưng vị sơn chủ là nàng, coi như Trấn Hải sơn chỉ còn lại trên danh nghĩa.

Thật may là ban đầu bởi vì Hồng Miên và Lục Liễu tu vi không cao nên không dẫn theo, bằng không chắc chắn kết quả không tốt gì hơn.

Sườn núi bên cạnh xuất hiện gần bốn trăm người, hết thảy mặc áo lam thống nhất, vừa nhìn cũng biết là người của Lam Ngọc môn. Dương Khánh liếc nhìn nhưng không thấy đối phương gia nhập trận doanh mình nghênh chiến, ngược lại có vẻ muốn khoanh tay bàng quan.

Trong đội ngũ phía sau y cũng có không ít đệ tử Lam Ngọc môn, bất quá đã thuộc quyền cai quản của y. Những đệ tử Lam Ngọc môn bàng quan kia chạy tới tiếp viện, nhưng bây giờ lại không nhìn ra người ta có ý tiếp viện, làm cho sắc mặt của Dương Khánh hơi trầm xuống.

Phía trước quân Chương Đức Thành bức tới, thấy bên này đã bày ra khí thế quyết chiến lập tức giảm chậm tốc độ, cũng đang bày ra trận thế.

Trên sườn núi chợt có một người một long câu lao xuống, chính là trưởng lão Hồng Trường Hải phụ trách qua lại giữa Lam Ngọc môn với Nam Tuyên phủ.

Dương Khánh lạnh lùng nhìn lão hỏi:

– Hồng trưởng lão, Lam Ngọc môn các ngươi làm như vậy là ý gì?

Hồng trưởng lão ôm quyền nói:

– Dương phủ chủ, chuyện này là bất đắc dĩ, chỉ vì có người Trấn Ất điện tới Lam Ngọc môn ta phát ra cảnh cáo, nếu thế lực bên ngoài Trấn Ất điện còn dám tham dự vào chuyện của Trấn Ất điện, Trấn Ất điện sẽ xua binh đạp bằng Lam Ngọc môn.

Dương Khánh nổi giận, đã đoán được là ai cản trở, thật may là y đã chuẩn bị chu đáo sẵn sàng:

– Vậy các ngươi còn tới nơi này làm gì, muốn xem náo nhiệt ư?

– Cũng không phải!

Hồng trưởng lão không để ý nói:

– Trước lúc tới đây tệ chưởng môn từng có dặn dò thế lực bên ngoài Trấn Ất điện không thể xen vào, nhưng không nói thế lực bên trong Trấn Ất điện cũng không thể xen vào. Chỉ cần phủ chủ bằng lòng cho thêm một ít đệ tử Lam Ngọc môn gia nhập Nam Tuyên phủ, hết thảy sẽ không thành vấn đề. Người khác cũng không nói được gì, những người này đều là chưởng môn cố ý chuẩn bị cho phủ chủ, phủ chủ muốn bao nhiêu toàn bằng tâm ý phủ chủ, Lam Ngọc môn không dám có chút miễn cưỡng!

Đại chiến sắp tới, làm như vậy còn nói không có chút miễn cưỡng, bọn Tần Vi Vi nghe vậy tức giận nhìn lại, đây rõ ràng là đang lâm trận uy hiếp, thừa dịp cháy nhà hôi của.

Hôm nay đệ tử Lam Ngọc môn ở Nam Tuyên phủ đã nhiều tới mức cực kỳ phiền phức, nếu lại để cho một đống lớn đệ tử Lam Ngọc môn gia nhập Nam Tuyên phủ nữa, Nam Tuyên phủ hẳn sẽ thành của Lam Ngọc môn. Vị phủ chủ Dương Khánh sẽ trở thành bù nhìn, sau này đừng mơ chỉ huy được nữa, cho dù là Dương Khánh đánh thắng trận này thì có ý nghĩa gì, cũng chỉ tương đương với chắp tay dâng Nam Tuyên phủ cho người khác.

Miêu Nghị xếp hàng sau lưng Tần Vi Vi như có điều suy nghĩ, mãi đến lúc này, giờ phút này hắn mới hiểu được mâu thuẫn giữa Dương Khánh và Lam Ngọc môn.

Hồng trưởng lão lại lấy từ trong một chiếc nhẫn trữ vật ra một chiếc đầu khôi nghịch nghịch trên tay, chính là món pháp bảo tam phẩm kia, dường như muốn cho Dương Khánh suy nghĩ kỹ, nếu không chắc là sẽ không cho y mượn món pháp bảo này.

Dương Khánh chẳng qua chỉ lạnh lùng liếc nhìn, mặt không lộ vẻ gì nói:

– Mời Hồng trưởng lão trở về bên cạnh xem cuộc chiến, hôm nay sẽ làm cho Hồng trưởng lão biết Dương Khánh ta không phải là mọi chuyện đều phải dựa vào Lam Ngọc môn. Không có hảo ý của Hồng trưởng lão, trận chiến này Dương Khánh ta cũng tất thắng!

Đám sơn chủ hai bên Dương Khánh lập tức quơ múa vũ khí hô to:

– Tất thắng! Tất thắng…

Ngay cả Tần Vi Vi cũng gào to theo, đám Miêu Nghị phía sau tự nhiên cũng cùng nhau hô to tất thắng.

– Nếu phủ chủ cố chấp như vậy, Hồng mỗ cũng không tiện không tuân pháp chỉ chưởng môn, lui sang một bên trước. Nếu phủ chủ nghĩ kỹ, chỉ cần kêu lên một tiếng, Lam Ngọc môn ta vẫn chờ đợi bên cạnh, có lẽ sẽ không muộn.

Hồng trưởng lão nói xong thu món pháp bảo kia, quay đầu giục long câu chạy lên sườn núi.

Chương Đức Thành phía trước bày xong trận thế, đầu tiên thấy có thêm một đám đông đệ tử Lam Ngọc môn có thể nói âm thầm kinh hãi, có vẻ không dám khinh cử vọng động. Nhất là thấy chiếc đầu khôi kia xuất hiện càng thêm sợ hết hồn, bất quá sau khi thấy rõ song phương trao đổi, trong lòng y vui vẻ, đại khái hiểu ra Hà Vân Dã cản trở ở sau lưng đã có hiệu lực.

Nhất thời y lạnh lùng dẫn người chậm rãi ép tới, áp trận ở phía trước lớn tiếng nói:

– Thất phu Dương Khánh, vì sao không chạy nữa, phải chăng đã lâm vào bước đường cùng?!

Y vừa dứt lời, phía sau thình lình truyền đến một tràng tiếng vó long câu rầm rập, khiến cho y giật mình kinh hãi quay đầu nhìn lại.

Dương Khánh nhất thời cười khẩy, thi pháp truyền âm, thanh âm ầm ầm vang vọng khắp nơi:

– Tên phản nghịch Chương Đức Thành này, chết đến trước mắt còn không tự biết, còn dám lớn lối mà không biết thẹn!

Chương Đức Thành quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thật nhiều nhân mã đang cấp tốc chạy tới nơi này, không khỏi biến sắc.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 31/08/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 9
Phần 90 Chỉ trong nháy mắt, bạch quang mở rộng, một cỗ khí tức chấn động nhân tâm truyền ra. Ngao. Một tiếng gầm trầm thấp từ trong quang mang màu trắng truyền ra. Tiếng gầm này khiến cho toàn thân Bạch Linh lại run rẩy, quang mang màu trắng này trong nháy mắt hóa thành một quang tráo. Lúc này Bạch Linh không có chút do dự nào, thân ảnh xinh đẹp chợt lóe nhanh chóng tiến vào trong quang tráo. Thân thể sau khi tiến vào, quang tráo khẽ ba động một chút rồi biến mất không thấy. Ngay cả quang mang màu trắng kia cũng biến mất không còn tung tích. Sưu. Ngay khi Bạch Linh tiến...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Vĩnh Hằng – Quyển 11
Phần 90 Bạch Tiểu Thuần! Vân Lôi Tử mắt thấy đệ tử của mình lại chết ở trước mặt như vậy, ánh mắt hắn nhất thời đỏ đậm. Trong tiếng rít gào, gương mặt cực lớn trên trời cao ngưng tụ thành một đạo cầu vồng, mang theo sát cơ hủy thiên diệt địa, phá không lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần! Nếu như ví dụ Thông Thiên Đảo thành hoàng cung, lại Thiên Tôn chính là đế vương. Bán Thần lão tổ bốn mạch Nguyên Đầu Tông Môn dưới trướng của hắn, giống như Cự Quỷ Vương chính là bốn Đại Thiên Vương. Kể từ đó, quan hệ giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Vân Lôi Tử này...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Đạo mộ bút ký – Quyển 1
Phần 29 Tôi mơ mơ hồ hồ không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, định hỏi chú Ba mới phát hiện chú đang gà gật ngủ trên băng ghế bên cạnh, ngủ say như chết. Tôi chạy ra khỏi trạm xá, thấy người trong thôn phần đẩy xe phần dắt la, vội vàng hướng vào trong núi. Một thằng nhóc người miền núi vừa chạy vừa kêu: “Nguy to rồi, nguy to rồi, trên núi có lửa cháy.” Tôi hoảng hồn, tự hỏi chẳng lẽ vừa rồi chúng tôi chỉ đốt một đống lửa mà làm cháy luôn cả cánh rừng? Nhớ lại khi nãy đốt cái động kia, đúng là không có dọn dẹp gì xung quanh, nếu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng