Miêu Nghị - Quyển 21

Phần 7

Bàng Quán không có cách nào, gã rất muốn đập chết ngu phụ này, đáng tiếc hiện tại giết không được vì ổn thỏa Bàng Quán sợ nữ nhân này lại làm chuyện ngu ngốc gì nữa, gã nên nhốt ả ta lại mới đúng. Nhưng không thể nhốt, không đánh được, có chửi cũng chỉ có thể chửi lén sau lưng người. Nếu bây giờ có gì khác lạ rất có thể sẽ gây rắc rối cho gã, Bàng Quán cảm giác bị nữ nhân này khắc chết, gây họa lớn vậy mà gã không làm gì được nàng.

Cưới thê tử như vậy khiến Bàng Quán chỉ muốn cầm dây thừng thắt cổ cho xong.

Tra Như Diễm ngoan ngoãn gật đầu lia, rất là nghe lời:

– Ưm ưm ưm!

Nhưng chuyện Tra Như Diễm làm sau lưng thì đối lập hoàn toàn với bây giờ, Bàng Quán nhìn là ứa gan chỉ muốn cho bạt tai.

Bàng Quán giậm chân rống to:

– Ưm cái gì, đao sắp gác lên cổ rồi! Ta hỏi ngươi nghe rõ không!?

Tra Như Diễm sợ run rẩy như gà con, kinh hoàng nói:

– Nghe rõ, nhớ kỹ!

Bàng Quán chỉ vào mũi Tra Như Diễm, phất tay áo đi nhanh.

Trời vừa tờ mờ sáng, sao lạnh còn lấp lóe, mặt ngoài Thiên Nhai như thường ngày, dư âm hơn tám ngàn đầu người vẫn đang âm thầm sôi trào.

Ngoài đường vẫn cứ có kẻ qua người lại, chuyện của số ít không liên quan số đông, chỉ là câu chuyện nhắc tới sau bữa cơm.

Mới qua vài canh giờ từ cuộc kịch biến, nguyên Thiên Nhai còn thoang thoảng mùi máu, càng đi hướng Thủ Thành cung thì mùi máu càng nồng.

Dọc đường có người cung kính cúi người chào:

– Chu chưởng quầy!

Bộ dáng Chu Nhiên mất hồn ủ rũ lê bước chân, phớt lờ người trước mặt chào mình.

Người chào hỏi lấy làm lạ nhìn bóng lưng Chu Nhiên, không hiểu gã bị gì.

Nghe nói cái người tinh thần hoảng hốt kia là Chu Nhiên Chu chưởng quầy mới trốn thoát kiếp nạn lớn, người qua đường đứng lại ngó, thì thầm nhỏ to.

Trong đầu Chu Nhiên luôn quanh quẩn một câu nói:

– … Chuyện lần này khổ cho ngươi, yên tâm, sẽ có sắp xếp ổn thỏa cho người nhà của ngươi, đi đi.

Tinh thần Chu Nhiên hoảng hốt bất giác đi tới con đường bên ngoài Thủ Thành cung, mùi máu kích thích gã tỉnh táo lại. Chu Nhiên nhìn quanh, ngây người.

Con đường này vừa mới xảy ra cuộc đồ sát, người không muốn gây chuyện tạm thời không đi ngang qua đây, chỉ có người đứng xa xem. Phía không xa có một người đứng lặng cũng đang nhìn hướng này, là Ô Hàn Sơn.

Ánh mắt hai người giao nhau, hiểu ngay tại sao đối phương đến đây, cùng cười cay đắng.

Hai người cùng cất bước đi tới gần nhau, đứng dưới bậc thang cao cao bên ngoài Thủ Thành cung.

Thủ vệ ngăn lại, cảnh cáo:

– Chu chưởng quầy, Ô chưởng quầy, các người biết quy định rồi, nơi này không cho phép người ngoài tự tiện ở lại.

Hai người nhìn nhau.

Chu Nhiên chắp tay, nặn nụ cười gượng ép:

– Làm phiền thông báo một tiếng, nói là hai chúng ta cầu kiến đại thống lĩnh.

– Chờ chút.

Một thủ vệ móc tinh linh ra liên lạc với bên trong, chờ nhận được trả lời thì lên tiếng:

– Chu chưởng quầy, Ô chưởng quầy, đại thống lĩnh nói bây giờ không muốn gặp hai người.

Hai người nghe cùng cười thảm.

Vèo!

Ô Hàn Sơn đột nhiên rút bảo kiếm ra.

Thủ vệ giật mình kêu lên:

– Ô Hàn Sơn định làm gì?

Thủ vệ nhanh chóng chỉ thương vào Ô Hàn Sơn cảnh cáo, mười mấy người chạy xuống bậc thang.

Yêu vương Liệt Hoàn trực ban dẫn đội quát to:

– Muốn tạo phản sao?

Ai ngờ Ô Hàn Sơn giơ tay nắm búi tóc của mình, tay kia cầm bảo kiếm giơ ngang cổ dứt khoát cứa.

Phập!

Cổ đứt phun vòi máu, máu nóng bắn lên người Chu Nhiên đứng bên cạnh. Chu Nhiên mặt lấm tấm vết máu rùng mình, ngây ra như phỗng.

Ô Hàn Sơn cầm đầu trên tay, thân tàn đung đưa rồi ngã cái bùm xuống đất.

Đám thủ vệ ngây người. Liệt Hoàn trợn mắt há hốc mồm. Không ngờ đối phương lại rút kiếm tự sát.

Chu Nhiên lảo đảo xoay người, đám thủ vệ chậm rãi nghiêng đầu nhìn gã, nhìn gã cất bước đi sang bên cạnh.

Liệt Hoàn giơ tay kêu lên:

– Chu chưởng quầy…

Rầm!

Chu Nhiên lao mạnh lên đập đầu vào cây cột cạnh bậc thang, máu phun ra, óc vỡ toang, nửa cái đầu dẹp lép, người mềm nhũn dựa cột trượt xuống đất. Cơ thể co giật mấy cái rồi cứng đơ, máu dần lan rộng trên mặt đất.

Biến cố đột ngột khiến người nằm mơ cũng không ngờ, Liệt Hoàn giơ tay giữa chừng trong không trung xoe tròn mắt. Chuyện gì vậy? Tha không giết mà các ngươi còn chạy về tự sát?

Chúng thủ vệ nhìn nhau.

Người qua đường nghe đồn chỗ này mới giết nhiều người nên tới xem, chợt thấy cảnh đó thì hút ngụm khí lạnh, rất nhanh cả đống người tụ tập lại.

Có hai nhóm người bước ra, là tiểu nhị cửa hàng Khấu gia, Hạ Hầu gia. Ai nấy khuôn mặt bi thương chạy lại, không nói một tiếng nâng xác Chu Nhiên, Ô Hàn Sơn quay đầu đi. Có thể nói không ai ngăn cản hai người tự sát, trơ mắt nhìn.

Đến đây thì hội trưởng và bốn vị phó hội trưởng của thương hội chết hết, hoặc bị giết hoặc tự sát. Bên ngoài Thủ Thành cung mới rửa sạch không lâu lại thêm máu tanh, khiến cung điện âm trầm dưới ánh bình minh càng khiến người sợ hãi hơn.

– Bà nội nó, làm cái quỷ gì, tưởng lão tử sợ bị hù sao?

Liệt Hoàn nhéo râu đỏ lẩm bẩm:

– Chờ chút nữa có khi nào Ngọc Hư Chân Nhân, Hoàng Phủ Quân Nhu cũng chạy tới không?

Liệt Hoàn lắc đầu, vội đi vào Thủ Thành cung báo cáo.

– Tự sát?

Miêu Nghị ngồi trong đình ở hậu cung ngạc nhiên ngước lên hỏi:

– Ngươi xác nhận đã chết?

Liệt Hoàn gật đầu nói:

– Một người trực tiếp cắt đầu mình, một người đập móp nửa đầu, chết chắc.

Miêu Nghị lặng im một lát, phất tay biểu thị đã biết.

Liệt Hoàn mới đi không xa lại quay đầu hỏi:

– Đại nhân, có khi nào lát nữa Hoàng Phủ chưởng quầy và Ngọc Hư Chân Nhân cũng chạy lại chơi trò này không?

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

– Chính Khí tiệm tạp hóa là nhiều thế lực kinh doanh, không phải của riêng ai nên tội gì để nhà nào gánh trách nhiệm. Bối cảnh của Quần Anh hội quán không giống cửa hàng khác, sẽ không ai để hai vị kia tự sát.

Liệt Hoàn hoang mang hỏi:

– Là sao?

Miêu Nghị nói:

– Ta cũng không rõ, ước chừng đại khái là vậy.

Đại khái là vậy tức là sao?

Liệt Hoàn ù ù cạc cạc rời đi, ra Thủ Thành cung gã sai người tẩy sạch máu dính dưới đất.

Miêu Nghị ngồi yên trong đình, móc ngọc điệp ra lẩm bẩm:

– Chu Phùng An! Chu Phùng An, gia nô của Tra gia…

Miêu Nghị từ trong di vật của thích khách phát hiện một khối ngọc điệp thân phận, cũng là danh thiếp, là thứ như cầu kiến hay bái kiến ai sẽ đưa ra để chứng minh ta là ai, đến từ đâu, đến làm chuyện gì. Giống như ngọc điệp quan chức đại thống lĩnh của Miêu Nghị vậy, nhưng thứ chứng minh thân phận của Chu Phùng An là gia nô của Tra gia.

Miêu Nghị không thể xác định người chết có phải là Chu Phùng An không, không biết Tra gia là nhà nào, nhưng trong số kẻ thù của hắn vừa đúng có một vị họ Tra, lai lịch cũng không nhỏ, là nhà đó sao?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 21
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 03/12/2019 11:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dương Thần – Quyển 7
Phần 7 Chỉ vừa nghĩ tới việc hôm sau phải đến gặp mặt mẹ vợ là trong đầu Dương Thần đã thấy bao sóng to gió lớn, trong lòng thấy vô cùng bất an, cả đêm không sao chợp mắt, may mà cơ thể mình cũng không cần phải ngủ, ngủ đối với hắn chỉ là một thói quen mà thôi, vậy nên cũng không có gì ảnh hưởng tới tinh thần. Sáng sớm hôm sau, khi vừa mới xuống dưới nhà, Dương Thần đã thấy Quách Tuyết Hoa, Lâm Nhược Khê và Tú Trinh đang ăn sáng, Dương Thần ngồi xuống, buồn bực không hé răng nói lời nào mà chỉ tập trung ăn cơm. Ngày thường Dương Thần...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Hàn Lập – Quyển 5
Phần 7 “Động thủ!” Trung niên nhân thần sắc trịnh trọng hét lên một tiếng, hai tay bắt quyết, đầu quỷ hung tợn phía trước người mở miệng, lộ ra răng nanh bén nhọn, gào thét hung ác đánh thẳng về phía Cực Âm lão tổ. Cùng lúc này, pháp khí cùng pháp bảo của nhóm Hàn Lập đồng thời phóng xuất ra với khí thế long trời lở đất đánh tới đám phản đồ của Diệu Âm Môn. Triệu trưởng lão cùng đám người đứng bên cạnh Cực Âm lão tổ thấy vậy, tự nhiên sẽ không chịu bó tay chờ chết mà đồng dạng cũng phóng ra các loại quang mang đầy màu sắc nghênh đón. Cùng một...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lục Thiếu Du – Quyển 26
Phần 7 Quan trọng nhất là Lục Thiếu Du tự biết các đại sơn môn đều đang giấu diếm, không chịu bày ra thực lực thế lực của sơn môn. Lục Thiếu Du kinh doanh chút ngoại lực tuyệt đối không thể bộc lộ. Nhắc tới Tiểu Long làm Lục Tâm Đồng thấy hơi nhớ: Ca ca, không biết Tiểu Long ra sao rồi? Lục Thiếu Du cười cười. Từ đó đến bây giờ Tiểu Long chưa từng rời xa hắn, thời gian sống chung khá lâu, không biết hiện tại Tiểu Long ra sao, có lẽ đại hội tứ tộc đã qua. Hình như là ở đây. Lục Thiếu Du đáp xuống một hiệp cốc. Hiệp cốc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng