Phùng mụ mụ hét thảm bay ra xa, sau khi rơi xuống đất liền phun máu tươi.
Từ Đường Nhiên quát:
– Cho mặt không biết xấu hổ, dám vô lễ gào thét với đại thống lĩnh, kéo ra ngoài trảm cho ta!
Đám con hát Quan Nhã Lâu sợ hãi sắc mặt tái nhợt. Vài tên thiên binh thiên tướng phóng tới, cầm đao thương kéo Phùng mụ mụra ngoài.
Suýt nữa Phùng mụ mụ sợ hãi hồn phi phách tán, hoảng sợ thét to:
– Chuộc! Đại thống lĩnh, ta sai rồi, chuộc thân, ta đáp ứng cho Phi Hồng chuộc thân, đại thống lĩnh tha mạng ah!
– Được rồi, không cần so đo với nàng.
Miêu Nghị đi tới cầu thang và nói một câu. Mang theo Phi Hồng bay lên không trung.
Phùng mụ mụ bị ném xuống đất, Diêm Tu xoay tay ném một cái vòng tay trữ vật tới trước mặt Phùng mụ mụ. Quay người cùng Dương Khánh bay ra ngoài.
Khách mời lục tục giải tán, sắc mặt Vân Tri Thu trong đám người vô cùng khó coi.
Trong lầu các. Phùng mụ mụ cầm vòng tay trữ vật gào khóc thảm thiết, khóc tê tâm liệt phế, mặc người lôi kéo cũng không chịu đứng lên.
– Ai nha! Phùng tỷ tỷ, đám nha đầu sớm muộn gì cũng có ngày hôm nay, đây không phải chuyện sớm muộn sao, không cần thương tâm.
Từ mụ mụ ngồi xổm bên cạnh an ủi vài câu.
– Đúng vậy đúng vậy! Nên nghĩ thoáng một chút.
Đám lão bản nương của các đoàn kịch khác an ủi.
– Cút! Đều cút cho ta!
Đột nhiên Phùng mụ mụ ngẩng đầu gào thét, chỉ vào một đám lão bản nương giả từ bi, không lĩnh tình của các nàng.
– Được rồi.
Từ mụ mụ đứng lên, vẫy vẫy khăn tay, châm chọc khiêu khích:
– Người ta đã không lĩnh tình, chúng ta không cần mặt nóng dán vào mông lạnh, đi thôi!
Một đám lão nương dẫn theo người của mình cười ha hả rời đi, chỉ có Phùng mụ mụ đang khóc thảm thiết, khóc thương tâm…
Thủ Thành Cung, Hải Bình Tâm rất căm phẫn, đi vào cung nhìn thấy Miêu Nghị trực tiếp mang Phi Hồng đi vào tẩm cung, lập tức nhịn không được, hô:
– Đại nhân, ta muốn hàn huyên với ngươi…
Còn chưa nói xong gương mặt âm u của Diêm Tu đã xuất hiện trước mặt nàng, đứng ngăn ở cửa tẩm cung, ngăn cản trước mặt Hải Bình Tâm, Hải Bình Tâm cũng không dám nói nữa.
Hải Bình Tâm vô ý thức lui ra phía sau một bước, dường như rất sợ hãi, ấp úng nói:
– Diêm Tu, ngươi tránh ra, ta có việc tìm đại thống lĩnh.
Diêm Tu u ám cười giả tạo, nói:
– Nha đầu, muộn rồi, đại thống lĩnh cần nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai nói.
Hải Bình Tâm bĩu môi nói:
– Nghỉ ngơi cái gì, không phải hắn muốn xem ca múa sao, ta đi vào rót trà nước cho đại nhân.
Lúc này Dương Triệu Thanh dẫn theo một đám thị vệ xuất hiện, nhìn thấy Hải Bình Tâm liền cười hắc hắc, vung tay lên, hai người ngăn ở cửa không cho phép kẻ nào tới gần, lại lệnh những người khác bao vây tẩm cung, đồng dạng không cho phép kẻ nào tùy tiện đi vào.
Diêm Tu không để ý đến lý do của Hải Bình Tâm, quay người đi vào, đi đến trước cửa gian phòng Miêu Nghị sau đó cầm bảo kiếm trong tay, hắn đứng đó nhắm mắt dưỡng thần, cứ như vậy đứng giữ cửa, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào phòng.
Trong phòng, Miêu Nghị cởi bỏ cấm chế trên người Phi Hồng, Phi Hồng vô ý thức muốn trốn tránh, Miêu Nghị ra tay nhanh chóng, lập tức kéo cổ tay nàng sau đó ôm vào lòng, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Phi Hồng trốn tránh, nghiêng đầu nhìn sang nơi khác, nhìn thấy giường gấm trong phòng, xem xét liền biết là phòng ngủ, tim nàng đập loạn như hươu chạy, trên mặt khẩn trương sợ hãi khó che dấu, hai tay đẩy ngực hắn ra, nói:
– Thỉnh đại thống lĩnh giơ cao đánh khẽ, Phi Hồng bán nghệ không bán thân, nếu đại thống lĩnh muốn xem ca múa, Phi Hồng biểu diễn cho ngài xem là được, xin tự trọng.
Miêu Nghị lập tức ôm nàng sau đó cúi đầu hôn lên bờ môi đỏ mọng, tay kia thuận thế kéo cổ áo của nàng xuống, quần áo vỡ tan, đôi tuyết lê xuất hiện trước mặt.
Phi Hồng dốc sức liều mạng giãy giụa tránh thoát ma trảo, chỉ hai ba lần xé cơ thể mềm mại của nàng đã xuất hiện trước mặt, cơ thể không có chút thịt thừa, nơi nên tròn thì rất tròn, eo thon hết sức nhỏ, da thịt trắng như bạch ngọc.
Miêu Nghị khó kìm nén, trực tiếp đi tới bên giường…
Vân Tri Thu mang theo sắc mặt khó coi đi vào Vân Dung Quán, lập nhìn thấy Tuyết Nhi tới, truyền âm:
– Phu nhân, Dương Khánh dịch dung tới, hắn đang chờ ngài tại hậu viện.
Vân Tri Thu không nói câu nào, lập tức bước nhanh đi hậu viện.
Trong đình viện phía sau hòn non bộ, Dương Khánh đứng chắp tay nhìn nước ao tối tăm, Thiên Nhi đứng ở một bên.
Nghe tiếng bước chân tới gần, Dương Khánh nhìn sang, thấy là Vân Tri Thu liền tiến lên chắp tay nói:
– Phu nhân!
Vân Tri Thu trực tiếp ngồi xuống, lạnh lùng nói:
– Rốt cuộc đêm nay các ngươi làm trò quỷ gì thế? Không cho ta lý do, lão nương không để yên cho các ngươi.
– Vâng!
Dương Khánh cúi đầu, hắn tới nơi này giải thích, nếu không sợ Vân Tri Thu sẽ không biết tình huống mà nói bậy, chắp tay nói:
– Lúc ấy đại nhân trúng độc.
Vân Tri Thu nghe xong hoảng sợ đứng lên.
– Xảy ra chuyện gì?
Chẳng những là nàng, Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng sợ hãi.
Dương Khánh:
– Nếu như không có đoán sai, Phi Hồng là người của Thiên đình giám sát tả bộ phái tới, cố ý an bài tiếp cận đại nhân, đại nhân đã bị Thiên đình giám sát tả bộ nhìn chằm chằm. Trước kia có người ý đồ tiếp cận, phu nhân cũng biết việc này, khi đó còn không biết là ai, đêm nay Phi Hồng xuất hiện đã có đầu mối…
Hắn cũng nói rõ tiền căn hậu quả rõ ràng.
Sau khi nghe xong, bỗng nhiên Vân Tri Thu quay đầu nhìn sang Thủ Thành Cung, nàng đã đoán được trong Thủ Thành Cung xảy ra chuyện gì, nước mắt lập tức chảy dài, nàng run giọng nói:
– Ta nói hắn tranh quyền đoạt lợi để làm cái gì, chẳng lẽ ta gả cho hắn chính là trơ mắt nhìn những việc như vậy xảy ra sao?
Thiên Nhi, Tuyết Nhi cúi đầu im lặng.
Dương Khánh cảm thán nói:
– Phu nhân yên tâm, gặp dịp thì chơi, bên cạnh đại nhân không có khả năng lưu một ám tử lâu dài, đợi cơ hội thích hợp phải trừ khử.
Gió thổi qua, vân ung dung, trên nhà cao tầng, Tư Mã Vấn Thiên thu tinh linh trong tay, hắn nhìn thiên địa và cười nó:
– Tốn nhiều tâm huyết bồi dưỡng một ám tử, vốn định trọng dụng, vậy mà tiện nghi tiểu tử kia, thật thiệt thòi.
Lắc đầu cười khổ, hắn cũng thở ra một hơi, cuối cùng đã thành công!
Hắn cũng không có biện pháp, hắn đã lập quân lệnh trạng với Thanh chủ, chỉ có thời gian ba năm, nếu xử lý không tốt, hắn không thể công phá Thủ Thành Cung nhỏ nhỏ thì hắn cũng không dễ dàng báo cáo kết quả, hắn làm sao chịu nổi, thời gian ba năm với tu sĩ mà nói trôi qua tức thì, vì đạt được mục đích, hắn chỉ có thể hạ vốn gốc. May mắn, cuối cùng thành công, chỉ cần có thể báo cáo kết quả, cho dù trả giá lớn cũng được.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 03/12/2019 11:36 (GMT+7) |