Miêu Nghị - Quyển 22

Phần 34

– Gặp địch mạnh địch lâm nguy không khiếp sợ, muốn lấy một chọi mười. Khí thế của đại thống lĩnh, thật sự chính là anh hùng!

Phi Hồng khẽ gật đầu. Ngày hôm nay nàng cũng có chút kinh hãi trước khí phách của Miêu Nghị. Ánh mắt nàng nhìn về phía Miêu Nghị có chút phức tạp!

Trên dưới Lục Chỉ Môn cũng lẳng lặng nhìn bên ngoài bày trận mà đợi đại quân. Bọn họ cũng đang khẩn trương chờ đợi.

– Nghe tiếng Ngưu Hữu Đức đã lâu. Hắn có uy danh đơn thương độc mã xông vào trong trăm vạn đại quân ba vào ba ra. Còn tưởng là đó chỉ là do người đời phóng đại. Hôm nay vừa thấy khí thế của hắn, mới biết danh bất hư truyền, thật là anh hùng!

Chưởng môn Bạch Lan cũng không nhịn được, khen ngợi với các trưởng lão…

Bỗng nhiên, đệ tử trên dưới Lục Chỉ Môn biến sắc. Có người cúi đầu kinh ngạc kêu lên một tiếng.

– Tới rồi!

Phía chân trời đột nhiên xuất hiện một số bóng người đông nghịt. Đợi cho tới khi bọn họ gần, mặt trời chiều chiếu xuống, chiến giáp chiết ra ánh sáng vàng óng một mảnh.

Thiên Ưng Kỳ, Tử Ưng Kỳ, Bạch Ưng Kỳ, Kim Ưng Kỳ, Thanh Ưng Kỳ, Địa Ưng Kỳ, Hắc Ưng kỳ, Hồng Ưng Kỳ, Lục Ưng Kỳ, Lam Ưng Kỳ, mười Ưng Kỳ tập trung lại. Hơn mười vạn nhân mã tiếp cận.

Sau khi tới gần, dưới mười sắc Ưng Kỳ di chuyển trên không trung, có mười thượng tướng mặc tử giáp bước ra. Đó chính là mười thống lĩnh Ưng Kỳ. Trái và phải mỗi người là Phó thống lĩnh cũng đều là thượng tướng tử giáp. Ánh mắt bọn họ đồng loạt nhìn chăm chú vào trên người Miêu Nghị đang đơn thương độc mã đứng trước trận. Bọn họ không những không thấy Miêu Nghị có chút sợ hãi nào. Hơn nữa, bọn họ còn thấy nhân mã trung quân không ngờ tập kết ở ngoài trận. Rõ ràng là trận thế muốn cứng đối cứng. Trong lòng bọn họ cũng có chút kinh ngạc.

Vương Lập Khôn âm thầm truyền âm với mấy người khác nói:

– Thật đúng là quá can đảm!

Không ít người trong nhân mã dưới trướng của mười Ưng Kỳ nhìn nhau.

Miêu Nghị khẽ nâng Nghịch Lân Thương trong tay lên. Từ phía sau, Từ Đường Nhiên lập tức ra sức vung một cờ lớn lớn. Một lá cờ lớn nhất Hắc Hổ Kỳ dài đến ba trượng, rộng chừng hai trượng. Dưới ánh tà dương đỏ như máu, Hắc Hổ Kỳ nghênh đón khoảng không, không ngừng bay phần phật. Con hổ đen dữ tợn H ở trên cờ đang nhe nanh múa vuốt.

Bên này người tuy ít, nhưng Hắc Hổ Kỳ vừa dựng lên, mọi người trê dưới Hắc Hổ Kỳ đều phải nghiêng mắt nhìn. Lá cờ này vốn là Thống soái mười Ưng Kỳ. Ai là chủ ai theo, vừa xem đã hiểu ngay. Dưới lực ảnh hưởng có thể tăng cường khí thế một bên, cũng có thể khiến bên kia chột dạ.

Trong mười Ưng Kỳ bắt đầu có không ít người âm thầm truyền âm giao lưu. Mười vị thống lĩnh nhận thấy được pháp lực chấn động, quay đầu lại liếc nhìn. Trên mặt tất cả hiện lên một sự cay đắng. Một nước cờ sai, các bước sau đều thua. Mười người thật sự hận. Bọn họ hận hai người Khang, Diêu vì sao lại qua loa như vậy, rốt cuộc dễ dàng thua bởi trên tay Ngưu Hữu Đức như vậy. Hiện tại bọn họ căn bản không biết, sau khi mình phát ra hiệu lệnh công kích, có thể có bao nhiêu người sẽ nghe theo, lại có bao nhiêu người sẽ quay giáo về phía bọn họ.

Lý Trí Viễn dẫn đầu kêu lên:

– Đại thống lĩnh thật đúng là rất can đảm. Lại dám lấy một trung quân đi ra bày trận đối đầu với mười Ưng Kỳ.

Miêu Nghị hừ lạnh nói:

– Nực cười! Bản đại thống lĩnh cũng bò ra từ trong núi thây biển máu. Trong trăm vạn đại quân đơn thương độc mã lấy thủ cấp, cũng chưa từng nhăn mặt nhíu mày lấy một cái. Hơn nữa hiện tại dưới trướng ta có mười vạn hùng binh.

Hắn cầm thương chỉ tới.

– Hắc Hổ Kỳ ta nhận lệnh quản lý khống chế mảnh tinh vực này. Không có pháp chỉ của ta, nhân mã không được tùy tiện di chuyển. Ai cho các ngươi lá gan điều động đại quân tự ý rời khỏi cương vị công tác?

Thấy sợ không ngã đối phương còn tăng cường thanh thế của phe mình. Mười vị thống lĩnh nhìn nhau, trong lòng đều thầm thở dài một tiếng.

Bọn họ vốn định đánh một trận cuối cùng, để nhân mã phía sau mình nhìn xem thế ở đang ở phía bên nào. Ai ngờ Ngưu Hữu Đức rốt cuộc lại tự mình dẫn đại quân xuất trận, còn xung phong lên phía trước. Dáng vẻ này là dáng vẻ có thể hù dọa được, cũng không cần phải hù dọa nữa. Bọn họ liền bỏ qua một tia dự định cuối cùng, đồng thời bay ra khỏi trận.

– Lý Trí Viễn, Vương Lập Khôn, Lệnh Hồ Lam Tử, Diệp Tầm Thu, Mạnh Hoàn, Hạ Vân Cao, Đồng Chấn Xuyên, Điền Yến, Cái Tòng Thiên, Tô Liệt.

Mười người thu vũ khí trong tay, cùng nhau chắp tay, lớn tiếng hô to:

– Tham kiến đại thống lĩnh!

Cảnh tượng như vậy vừa xuất hiện, đã khiến không ít người thiếu chút nữa kinh ngạc tới rơi cằm. Ngay cả phía bên mười Ưng Kỳ cũng có rất nhiều người cảm giác khó có thể tin.

Thật ra Miêu Nghị cũng cảm thấy kỳ quái. Từ phía mười Ưng Kỳ bên kia không ngừng có người âm thầm truyền tin tức đến. Hắn cho rằng biện pháp truyền tin đồn bịa đặt của mình hữu hiệu, đoán chừng mười thống lĩnh Ưng Kỳ sẽ bước rập khuôn theo ba người Bùi, Ngô, Hành. Dù sao hắn ở đây chiếm “đại nghĩa”. Hắn là đại thống lĩnh Hắc Hổ Kỳ do phía trên bổ nhiệm, có quyền lớn đề bạt phân công. Cho nên lúc này hắn tự nhiên không thể tỏ ra yếu kém, sợ quân tâm mười Ưng Kỳ bên kia dao động ngả về phía mình. Hắn.

Chỉ có thể cổ động không thể để cho khí thế của mình suy giảm. Hắn mạo hiểm tự mình dẫn nhân mã ra ngoài đón chiến. Chỉ mong đối phương loạn một cái, mình sẽ lập tức cùng binh sĩ nội ứng ngoại hợp xông đi, một lần hành động diệt trừ mười thống lĩnh Ưng Kỳ. Ai ngờ, lại bất ngờ xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Nhưng Miêu Nghị vẫn không buông tha. Hắn lại cầm thương, gầm lên:

– Bản tọa đang hỏi các ngươi, ai cho các ngươi lá gan điều động đại quân tự ý rời khỏi cương vị công tác?

Lệnh Hồ Lam Tử chắp tay trả lời:

– Đại thống lĩnh triệu kiến, đám mạt tướng không dám không đến.

Trước mặt còn nói chính là trung quân đối đầu với mười Ưng Kỳ, Miêu Nghị có thể tin mới là lạ.

– Bản thống lĩnh triệu kiến, các người dẫn theo mấy người hầu cận là đủ. Có cho các ngươi điều động đại quân như vậy sao?

Trong lòng mấy người nói thầm, nếu thật sự chỉ dẫn theo mấy tùy tùng, bây giờ còn có mạng sống mới là lạ!

Vương Lập Khôn lại lần nữa chắp tay nói:

– Đám mạt tướng cũng nghe tin đồn bên này có người làm loạn, liền dẫn người đến dẹp loạn!

– Dẹp loạn?

Miêu Nghị hừ lạnh nói:

– Dẹp loạn cái gì? Sao bản tọa nghe thế nào lại nghe nói các ngươi tới trợ giúp hai người Khang, Diêu tạo phản?

Lý Trí Viễn than thở:

– Nếu như đại thống lĩnh không tin, mười người chúng ta nguyện tự giải trừ binh quyền, chờ đợi đại thống lĩnh xử lý.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 22
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 09/12/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Phần 34 “Đúng rồi, Từ tiên sinh, những phỉ nhân Bạch Liên giáo đó, ngươi định xử trí bọn chúng như thế nào ?” Lâm Vãn Vinh đột nhiên cảm thấy hứng thú hỏi “Tra hỏi cho ra tên trùm sỏ, nhất định không bỏ qua.” Từ Vị đáp ngắn gọn. “Cái tên đầu lĩnh kia ta có biết, có phải tên là Lục Trung Bình không? Ngày trước ta làm khách của ‘Bạch Liên Giáo’, đối với hắn cảm tình khá thâm sâu”. Lâm Vãn Vinh cười nói. Cảm tình giữa ông nội cùng cháu trai sao có thể không sâu chứ? Lâm tiểu ca biết tên Lục Trung Bình? Từ Vị nói: Lần này hắn đích...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Miêu Nghị – Quyển 4
Phần 34 Trước đó Miêu Nghị là lần đầu tiên giao dịch, quả thật có chút băn khoăn, bây giờ đã quen thuộc tình huống trong đó, không nói hai lời lập tức ném ra một đống bốn mươi chín món pháp bảo nhất phẩm lên bàn. Nhìn một đống pháp bảo nhất phẩm trước mắt, La Bình có vẻ sững sờ, ngạc nhiên nhìn về phía Miêu Nghị. Trước đó trong lòng y ít nhiều vẫn cảm thấy kỳ quái, một động chủ lấy ở đâu ra nhiều nhẫn trữ vật như vậy, bất quá cũng không coi ra gì. Bây giờ rốt cục bị chấn động, đây chính là một đống pháp bảo, không phải là một hai...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lăng Tiếu – Quyển 20
Phần 34 Oanh long oanh long! Một quyền này của Thiên Cẩu không chỉ đem một chưởng kia đánh tan, hơn nữa lực lượng dư lại còn hướng về phía lão Xà Vương trùng kích tới. Cái gì! Thần sắc của lão Xà Vương biến đổi, song chưởng bắt đầu kéo ra, ở trước người hắn xuất hiện một đạo không gian liệt phùng đem lực lượng oanh đến kia của Thiên Cẩu chuyển dời đi. Đây là một ít phòng ngự cường đại cùng lực lượng công kích khủng bố sau khi đạt tới cảnh giới Chí tôn Thủy Thần. Bọn họ đều có thể tùy thời mở ra không gian liệt phùng, dùng để phòng ngự hoặc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng