Miêu Nghị - Quyển 24

Phần 4

Tả Đốc Vệ phái tới áp giải, dẫn đầu chính là Lương Độ. Sau khi nghe nhân mã canh phòng nói sơ qua tình hình một lượt, mắt thấy phía trước sắp đến đích, hắn lại hỏi Miêu Nghị:

– Nghe nói ngươi và Thiên Mão Tinh Quân từng có chút mâu thuẫn?

Miêu Nghị gật đầu:

– Là có chút không thoải mái.

– Ngươi tu vi không cao, kẻ thù thật ra lại rất nhiều.

Lương Độ lắc đầu, nhắc nhở:

– Dưới tình huống bình thường Bàng Quán sẽ không phái người tiến vào Hoang Cổ Tử Địa hại ngươi. Dù sao nơi đây là do nhân mã của hắn đóng giữ. Nếu như Hoang Cổ Tử Địa đột nhiên xuất hiện người ngoài, hắn là người canh giữ bảo vệ nơi này khó tránh được tội. Chỉ có điều vì đề phòng nếu chẳng may, ngươi vẫn phải cẩn thận một chút. Một khi phát hiện người nào khả nghi xuất hiện ở Hoang Cổ Tử Địa, phải lập tức liên hệ với phía bên Tả Đốc Vệ. Tả Đốc Vệ chúng ta cũng không phải ngồi không.

Miêu Nghị cũng không tiện nói trắng ra mối quan hệ cụ thể giữa mình và Thiên Mão Tinh Quân, hắn dạ một tiếng nói:

– Cảm ơn Lương đại nhân đã nhắc nhở. Mạt tướng nhớ kỹ.

Trước đó, nhân mã đóng ở lối vào nơi Hoang Cổ đã nhận được tin tức. Người bên này vừa đến, có thể nói là ngay lập tức có một đám người bay ra, tới xem náo nhiệt, xem thử Ngưu Hữu Đức đại danh đỉnh đỉnh dáng vẻ ra sao. Một đám người vây quanh bắt đầu quan sát, không ngừng kêu là một tiếng ngạc nhiên.

Hai bên không có giao tình gì, cũng không có kéo dài thời gian. Lương Độ và đối phương làm công tác giao nhận. Thủ lĩnh đóng quân ở đây ra lệnh một tiếng. Trong lưu quang xoay tròn trên sáu viên tinh thể, bắn ra một đạo bạch quang. Ở vị trí chính giữa hình thành một đồ án sao hình lục giác cực lớn. Ánh sáng trắng giữa đồ án đột nhiên biến mất, lộ ra một khối lối vào ở trạng thái hư không không ngừng bị xé rách.

Thủ lĩnh đóng quân ở đó quay đầu lại nói với Miêu Nghị:

– Ngưu Hữu Đức, vào đi thôi. Trực tiếp đi qua lối vào hư không là tới được Hoang Cổ Tử Địa.

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía Lương Độ. Lương Độ khẽ gật đầu nói:

– Lối vào không cần phòng hộ gì. Có thể trực tiếp đi vào.

Mặc dù như thế, Miêu Nghị vẫn nhanh chóng lấy ra chiến giáp hồng tinh của mình mặc vào. Ngay cả Hắc Thán cùng kéo ra. Hắc Thán cũng được phủ thêm chiến giáp dữ tợn.

Hắn cầm thương nhảy tới trên lưng của Hắc Thán, nhìn về phía Lương Độ cầm thương chắp tay nói:

– Làm phiền!

Lương Độ gật đầu.

– Gào…

Hắc Thán ngửa mặt lên trời, rít gào một tiếng. Sau đó nó chở Miêu Nghị lao về phía hư không đang không ngừng xé rách. Trong nháy mắt, cả hai biến mất ở trong đó.

Thủ lĩnh đóng quân ở đó vung tay lên. Đại trận biến đổi kịch liệt, lại khôi phục thành trạng thái phong tỏa…

Miêu Nghị quay đầu lại cũng không nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài lối vào. Hắn lại nhìn về phía trước. Không biết cách lối vào có xa lắm không. Bản thân ở trong đó mới phát hiện mình đưa thân vào một không gian hình trục lăn không ngừng bị xé rách. Hắn cũng không cảm nhận được uy lực uy hiếp gì cường đại. Hắn chỉ cảm thấy quanh thân hình như có dòng điện đang chạy qua.

Mặc dù như thế, Miêu Nghị vẫn đề phòng cao độ, đề phòng bất ngờ xảy ra.

Nhưng mà trước mắt hắn nhất thời sáng lên. Tia sáng xuất hiện đột ngột như vậy khiến hắn bất ngờ không kịp đề phòng. Nó dường như đột nhiên hiện ra ở trước mắt của ngươi, căn bản không cho ngươi kịp làm bất kỳ chuẩn bị nào. Trong nháy mắt khiến ngươi đặt mình ở bên trong tia sáng.

Ầm ầm!

Một âm thanh vang lên. Hắc Thán nhảy vào trong tia sáng không biết đã đụng phải cái gì.

Miêu Nghị chỉ thấy mắt mình hoa lên. Bụi bặm tung bay. Trong tiếng động hiếm thấy, Miêu Nghị phát hiện mình và Hắc Thán đụng ngã lăn trên mặt đất. Mắt thấy thân thể khổng lồ của Hắc Thán nghiền ép qua, hắn theo bản năng muốn bay lên tinh không. Nhưng thân thể hắn hình như biến thành hư vô. Pháp lực không ngờ không có cách nào nâng bản thân lên được. Pháp lực nâng lên giống như xuyên qua tường, khiến người ta có chút trở tay không kịp.

Một ý nghĩ chợt lóe lên. Hắn ý thức được, có khả năng mình đã đến cái gọi là Hoang Cổ Tử Địa. Chỉ có điều, hắn nóng lòng ứng phó vẫn mở to mắt nhìn trừng trừng về phía Hắc Thán đang nghiền ép đến chỗ mình.

Ầm!

Hắn nhanh chóng đá ra một cước, trực tiếp đạp lên đỉnh đầu Hắc Thán đang lăn ép đến, khiến bản thân bay đi.

Thật may. Tuy rằng không thể bay, nhưng uy lực pháp lực trên người vẫn còn. Nếu không, không muốn bị gai nhọn trên chiến giáp của Hắc Thán đâm thủng cũng không được.

Ầm.

Lại một tiếng vang lên. Hắc Thán rơi xuống đất, lúc này mới bò dậy, có chút ai oán nhìn Miêu Nghị cũng đang chậm rãi đứng lên.

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía nơi khiến mình bị lăn ra đây. Chỉ thấy trên vách ngăn Hoang Cổ có một mảnh hư không với phạm vi đạt tới mười mấy trượng bị rạn nứt. Vết rạn không ngừng xé rách theo hình như tia chớp. Hẳn là tiến đến lối vào, cũng là cửa ra ngoài. Hóa ra góc độ lao tới không đúng, đụng phải phía trên mặt đất.

Cầm theo thương, Miêu Nghị bắt đầu quan sát bốn phía xung quanh. Xung quanh chỉ thấy sa mạc mênh mông hoang vu không nhìn thấy bờ. Phía xa mơ hồ có thể nhìn thấy dãy núi. Bốn phía xung quanh không có một ngọn cỏ. Ở sát vách chỉ thấy có vô số những bộ xương trắng nằm rải rác. Có đủ loại xương trắng. Nhiều nhất là của con người.

Răng rắc.

Dưới chân vang lên một tiếng động, phá tan sự yên tĩnh của nới trống trải hoang vắng này. Miêu Nghị cúi đầu nhìn xuống. Một khúc xương trắng nát bấy. Hắn lại ngẩng đầu nhìn lên tinh không. Bầu trời mờ mịt. Toàn thế giới hình như đều bao phủ ở trong sự mờ mịt. Đúng lúc này đột nhiên có một loại cảm giác nguy hiểm khiến tóc gáy người ta dựng đứng. Hắn bỗng nhiên xoay người, vung thương đâm tới.

Trước mắt vắng vẻ, không có gì cả. Chỉ có sương mù màu hồng như có như không lan tới.

Đợi cho màu hồng sương mù tới gần người, Miêu Nghị mới hiểu được đó là vật gì. Không ngờ đó là sát khí đã gần như hóa thành thực chất.

Miêu Nghị đưa tay ra, thăm dò sương mù màu hồng đang bay tới. Bao tay tinh mịn bằng kim loại vừa chạm vào, sát khí kia thật giống như cá mập ngửi thấy được mùi máu tươi, giống như sống lại. Sương mù bồng bềnh tan ra, nhanh chóng co lại một đoàn, lượn lờ ở trên bao tay bằng kim loại. Sau khi sương mù màu hồng co lui, màu sắc lập tức thay đổi. Nó giống như lưu quang huyết sắc, theo khe trên cái bao tay nhanh chóng rót vào.

– A…

Miêu Nghị hít một hơi khí lạnh. Sát khí này giống như đao róc xương. Năng lực ăn mòn máu thịt đối với thân thể thật kinh người. Nó đã nhanh chóng phá vỡ da thịt trên ngón tay của hắn. Hắn có thể cảm giác được ngón tay của mình đã chảy máu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 24
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 18/12/2019 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Vĩnh Hằng – Quyển 3
Phần 4 “Huyết khí, đến!”Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời rống to. Ngón tay hắn đưa xuống, rồi xuất hiện một màn khiến tất cả tu sĩ Trúc cơ Trung Phong đang hóa thành cầu vồng lao đến đều kinh hoảng! Toàn bộ khu vực đốt cuối ngón tay Trung Phong ầm ầm chấn động. Huyết khí như nhận được triệu hoán của Bạch Tiểu Thuần, cảm nhận được lời kêu gọi của cùng mạch mình mà trở nên linh động, tản mát ra một sự sung sướng, sôi nổi, lập tức trào dâng lên. Từng sợi huyết khí bay lên, lao thẳng tới chỗ Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt chui vào trong cơ thể hắn. Lượng huyết...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Hạ Thiên – Quyển 8
Phần 4 An Khả Khả đã đến bên cửa sổ, đã bước một chân ra ngoài, bộ dạng có thể nhảy xuông bất cứ lúc nào. Đây chỉ là lầu hai mà thôi, cô thích thì cứ nhảy, nhảy xuống cũng chẳng gãy chân được. Trịnh Nam Tân dùng giọng không chút hoang mang nói. An Khả Khả nhìn thoáng qua bên ngoài rồi lập tức choáng váng, đúng vậy, đây chỉ là lầu hai mà thôi, với vị trí của nàng thì chỉ cách mặt đất bốn mét, dù nàng có nhảy xuống, trừ khi đầu đập đất, nếu không sẽ chẳng chết được. Chủ yếu nhất chính là An Khả Khả không muốn chết, nàng mới mười...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Dương Thần – Quyển 4
Phần 4 Lâm Nhược Khê giống như trước kia chuẩn bị lên lầu quay về phòng sách làm việc chần chừ quay người lại, nhìn Dương Thần không giống như đang đùa, sắc mặt lãnh đạm gật gật đầu. Vào phòng sách của tôi nói chuyện. Nói xong, Lâm Nhược Khê một mình đi lên cầu thang. Dương Thần cũng không hề gì, đi theo cô lên lầu, đi vào phòng sách của Lâm Nhược Khê. Căn phòng này giống như thời điểm trước kia đã vào, tràn ngập mùi thơm chỉ cótrên người của Lâm Nhược Khê, khiến Dương Thần có chút tham lam hít sâu hai cái. Lâm Nhược Khê cũng không chú ý đến động tác...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng