Bốn phía còn có rất đông nhân mà chạy tới, phong tỏa bốn phía xung quanh. Diệp Dịch người mặc chiến giáp từ trên trời giáng xuống, mắt lạnh lèo quét nhìn khách sạn Nghêch Khách Cư, đi theo phía sau một loạt tướng lãnh. Thân ở trong đó thống lĩnh khu thành Bắc bước ra khỏi hàng, khi đi tới trước một bước bị quân coi giữ ngăn cản bên cạnh chưởng quỹ, truyền âm hỏi:
– Người còn ở đây không?
Chưởng quỹ truyền âm trả lời:
– Vẫn còn bên trong phòng, chưa đi ra ngoài.
Thống lĩnh khu thành Bắc lập tức gật đầu ra hiệu cho Diệp Dịch. Diệp Dịch mặt lộ nụ cười lạnh, vung tay lên.
Thống lĩnh khu thành Bắc rút đại đao ra, đầu tàu gương mẫu, suất lĩnh một lượng lớn nhân mà như lang như hổ xông vào khách sạn, thậm chí có không ít người phá cửa sổ mà vào, vây kín không lưu lại bất kỳ góc chết sơ hở nào.
Ở một góc xa xa phía ngoài đường phố, trong đám người xem náo nhiệt bị quân coi giữ cách ly, một cô gái xinh đẹp khẽ nhếch khóe miệng, xoay người quay lại đường tắt, phiêu nhiên mà đi.
Không bao lâu, thống lĩnh khu Thành Bắc sầm mặt, một tay nhấc đao, một tay níu lấy vạt áo chưởng quỹ vẻ mặt đang xanh xao, lôi ra ngoài, đẩy tới trước mặt Đại thống lĩnh Diệp Dịch.
Diệp Dịch nhìn đám quân sĩ đang thò đầu ra khỏi cửa sổ khách sạn hết nhìn đông tới nhìn tây, mơ hồ ý thức được cái gì trầm giọng nói:
– Xảy ra chuyện gì?
Thống lĩnh khu Thành Bắc khẩn trương nói:
– Đại thống lĩnh, gian phòng trống không, người không thấy.
Diệp Dịch lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, phất tay rút kiếm, kiếm gác trên cổ chưởng quỹ, cứa cổ hắn ứa máu, lạnh nhạt nói:
– Lá gan ngươi không nhỏ, dám đùa bỡn ta?
Chưởng quỹ hoảng sợ khoát tay nói:
– Đại thống lĩnh, tiểu nhân không dám ta cũng không biết làm sao hắn lại biến mất không thấy tăm hơi, có lẽ vừa rồi khi đại quân đến đây đã kinh động đến hắn, để hắn chuồn mất.
Diệp Dịch nghĩ hắn cũng không dám, đạp một cước bay ra ngoài, lạnh lùng nói:
– Tất cả mọi góc xó xỉnh của khách sạn đều không bỏ qua, người nào cũng nghiêm khắc lục soát kiểm tra, bất kỳ chỗ nào có thể giấu người cũng không thể để lọt, lục soát!
Khách sạn Nghênh Khách Cư bị huyên náo một trận là chuyện không tránh khỏi, nhưng không thay đổi được bất kỳ kết quả nào, một đám tiểu nhị của khách sạn được lệnh theo dõi, bị đánh đến sưng mặt sưng mũi liên tục bảo đảm người trong khách sạn không đi ra ngoài cũng vô dụng, dâm tặc Giang Nhất Nhất thoáng như hư không biến mất.
Nếu như Giang Nhất Nhất thật sự bị binh mã đánh cho kinh động bỏ chạy, có lẽ vẫn chưa kịp chạy ra khỏi Thiên Nhai, bởi vì bốn cửa thành đã phong tỏa. Diệp Dịch ra lệnh một tiếng, ngay sau đó Cửu Hoàn tỉnh Thiên Nhai bắt đầu huyên náo, tất cả mọi người trong thành bị điều tra toàn diện.
Diệp Dịch cũng không muốn làm như vậy, loại chuyện phong tỏa Thiên Nhai điều tra toàn diện này rất dễ đắc tội với người khác, cửa hàng nhà ai không có chút bí mật, ngươi lật tung chỗ ở của người ta như vậy, đổi lại là bất cứ ai cũng không thoải mái, huống chi quấy rầy khách hàng của người ta chính là ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của người ta, ai biết Thiên Nhai bị phong tỏa bao lâu mới có thể bắt được người? Không có mệnh lệnh của phía trên chống đỡ mình hạ lệnh làm chuyện này cũng không chống đỡ được bao lâu.
Nhưng không làm dáng một chút lại không được, để mặc Giang Nhất Nhất bỏ chạy như vậy nhất định sẽ có không ít người có ý kiến đối với hắn, cho nên tiêu chuẩn điều tra toàn diện phải nắm giữ tốt, có một số cửa hàng có bối cảnh không dễ chọc, làm dáng một chút là được.
Ví dụ như Vân Hoa các, Chử Tử Sơn đã phái người theo dõi nơi này, một đội nhân mã lục soát như hung thần ác sát đang muốn xông vào, lập tức có hai gà hán tử mặc thường phục chắn ở cửa, một người trong đó hỏi:
– Hàn huynh, ngươi muốn làm gì?
Người dẫn đội được gọi là Hàn huynh ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi cười khổ:
– Khang huynh, ta cũng là phụng mệnh làm việc, bắt đào phạm.
Song phương đều biết, Chữ Tử Sơn phái người phía dưới làm việc ở Thiên Nhai đã đánh tiếng với Thủ Thành cung Thiên Nhai, bên này cũng biết lào bản nương xinh đẹp nhà này sắp sửa bị Đô Thống đại nhân của Đinh Dậu Vực thu vào làm thiếp.
Khang lạnh lùng nói:
– Chúng ta ngày ngày ở chỗ này trông chừng, làm sao có thể có đào phạm, Hàn huynh, đây là ngươi muôn quét mặt mũi của Đô Thống đại nhân?
Hàn đổi thành truyền âm:
– Khang huynh yên tâm, chỗ này ta biết nên làm như thế nào, ngươi cũng đừng khiến ta khó xử.
Nghe đến đây, hai người liền nhường đường, Hàn quay đầu liếc mắt ra hiệu cho bọn thủ hạ, vung tay lên người phía dưới vọt vào trong, còn Hàn thì lưu tại cửa, quay đầu lại liếc nhìn về phía cửa hàng, truyền âm nói:
Khang huynh. Đô Thống đại nhân của các ngươi thật sự muốn kết hôn với nữ nhân tên Vân Tri Thu này sao?
Khang:
– Ta cũng phái tới đây bảo vệ, còn có thể giả được không?
Hàn:
– Chà chà. Động đến nữ nhân này, Đô Thống đại nhân của các ngươi không sợ chọc ra phiền toái sao?
Khang:
– Ngươi tình ta nguyện, có thể có phiền toái.
Hàn:
– Ngươi tình ta nguyện? Lời này hay! Tư sắc của nữ nhân này dĩ nhiên là không cần phải nói, nhất là tư thái, thật sự là vưu vật, nói không dễ nghe, nữ nhân này vừa tới trong Thiên Nhai đã có người nhìn trúng rồi, nhưng sau khi biết địa vị của nữ nhân này, biết nữ nhân này là thì ra là nữ nhân được Đại thống lĩnh Thiên Nhai Thiên Nguyên tinh Ngưu Hữu Đức nhìn trúng, ở Thiên Nhai không còn ai dám có chủ ý với nàng nữa.
Nếu công khai đánh giá tư sắc của Vân Tri Thu, nói vưu vật gì đó. Khang thế nào cũng phải trở mặt với hắn, dù sao người ta sắp sửa trở thành nữ nhân của Đô Thống đại nhân. Nhưng âm thầm nói chút gì đó, không ai nghe thấy cũng không sao cả, sau lưng nghị luận vẻ thùy mị của Thiên Hậu như thế nào cũng không phải không có, chuyện riêng tư sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì.
Khang:
– Không lấy Ngưu Hữu Đức, cũng không phải nữ nhân của Ngưu Hữu Đức, huống chỉ hai người lại không có quan hệ gì làm sao lại không thể cưới? Hơn nữa, Đô Thống đại nhân của chúng ta có cần thiết sợ Ngưu Hữu Đức hắn không? Bàn về cấp bậc Đô Thống đại nhân chúng ta là cấp trên của hắn, bàn về nhân mà so sánh với thực lực hắn cũng kém hơn Đô Thống đại nhân chúng ta.
Hàn cười hắc hắc:
– Như vậy cũng đúng, nhưng Ngưu Hữu Đức ở Thiên Nhai này danh hiệu thật sự rất nổi tiếng, chúng ta không nên trêu chọc thì tuyệt đối đừng trêu chọc.
Khang buồn cười:
– Xem ra danh tiếng Ngưu Hữu Đức huyết tẩy Thiên Nhai đã hù dọa các ngươi rồi, làm sao? Lẽ nào các ngươi còn lo lắng hắn sẽ lãnh binh tới huyết tẩy Thiên Nhai các ngươi hay sao?
Hàn thở dài mói:
– Ngươi khoan hãy nói, ta thật sự lo lắng chuyện này! Người khác có lẽ không dám. Nhưng kẻ điên đó vốn nổi danh ở hệ thống Thiên Nhai, ta nghe nói ban đầu khi Ngưu Hữu Đức rời khỏi Thiên Nguyên tinh, một đám hộ thương nhân cũng không để hắn vào mắt, nhảy múa vui mừng, ai ngờ Sau khi hắn tới cận vệ quân các ngươi còn dám giết hồi mà thương, mang đại quân vây khốn Thiên Nhai trắng trợn bắt bí, như vậy có thể thấy hắn lớn lối đến mức nào.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 25 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 24/12/2019 03:29 (GMT+7) |