Miêu Nghị - Quyển 30

Phần 71

Không ngưng thần như vậy nhận định còn tạm, vừa nhìn như vậy thêm nữa, thần thái của Bát Giới lập tức có chút không bình thường, hai mắt dần dần đờ đẫn, sững sờ nhìn chằm chằm vào bức họa đó nhìn không chợp mắt, nhìn tâm tình đó dường như là đã tiến vào trong trạng thái mê man rồi.

Đợi một lát, Miêu Nghị hô lên một tiếng:

– Lão nhị!

Kết quả không thấy Bát Giới có bất kỳ phản ứng gì. Miêu Nghị đưa đầu liếc nhìn, kết quả là bị dọa giật mình, chỉ thấy lúc này Bát Giới đang khóc không ra tiếng, nước mắt không ngừng chảy ra từ vành mắt, thuận theo gò má rơi xuống. Miêu Nghị nhìn về phướng hắn đang nhìn, đại khái cũng hiểu được, đoán là Bát Giới đã rơi vào trạng thái như mình đã từng trải qua.

Từng có kinh lịch này, Miêu Nghị biết sẽ không có chuyện gì, cũng không có tùy tiện quấy rầy, cũng là hy vọng Bát Giới có thể thông qua đó nhìn ra chút manh mối gì, chỉ là có chút khó hiểu không biết Bát Giới nhìn thấy cảnh tượng gì, mà lại rơi lệ như vậy. Bát Giới hai mắt đẫm lệ bối rối, hắn cũng không biết Bát Giới nhìn cụ thể là bức họa nào, hắn đã từng trải qua việc đó nên hiểu được tư vị cũng có chút mâu thuẫn, không muốn lại tiến vào trong bích cảnh đó nữa.

Đợi một lúc lâu sau, mới nghe thấy Bát Giới buồn bã lắc đầu than nhẹ một tiếng, trong đó còn mang theo một hai tiếng nức nở nghẹn ngào.

Miêu Nghị biết hắn đã thanh tỉnh lại rồi, hỏi:

– Lào nhị, có phải là giống như ta nói hay không, đệ nhìn thấy cái gì?

Dường như Bát Giới không muốn nhắc đến tình hình trong tranh, lắc đầu một cái, nói:

– Đại ca, hình như đệ hiểu được chút gì đó, huynh để đệ nhìn lại xem.

Bát Giới lấy ống tay áo lau nước mắt, hơi xoay người một chút, ánh mắt lại nhìn vào một bức họa khác.

Nghe hắn nói hình như hiểu được chút gì đó, Miêu Nghị lập tức ngậm miệng không nói, cũng không dám tùy tiện quấy rầy.

Thế nhưng sau đó trên người Bát Giới lại xuất hiện tình trạng khiến cho Miêu Nghị có chút nổi da gà, khi thì thấy Bát Giới ở đó trầm mặc không nói, khi thì thấy Bát Giới ở đó điên cuồng cười lớn, khi thì thấy Bát Giới gào khóc thất thanh, khi thì thấy Bát Giới cười khì khì, khi thì lại thấy Bát Giới căm ghét thế tục.

Tóm lại là các loại tình trạng khiến người ta nhìn cũng có chút quỷ dị, Miêu Nghị sợ hắn phát điên vạ lây đến mình, bèn lách người ngồi xuống chín tầng liên hoa bảo tọa, cách hắn xa một chút.

Mấy ngày sau, đột nhiên nghe thấy trên liên hoa bảo tọa truyền đến một tiếng thở dài tịch mịch sâu thẳm, dường như đầy ắp các loại tâm tình phức tạp, Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn theo, chỉ thấy Bát Giới đã nhắm mắt lại, ở đó hai tay cắp trước ngực nói thầm:

– Phi ma phi kiếp, bất trú bất không, vô trần vô cấu, mặc anh mặc tòng. Vật sân vật ái, nan thủy nam chung, niêm hoa hướng quân, như là giấc mơ…

Bát Giới ở đó lặp đi lặp lại nhiều lần câu nói này, dường như đang thanh không các loại tư tưởng của mình.

Miêu Nghị biết Bát Giới đã thanh tỉnh lại, lại lách người lên phía trên liên hoa bảo tọa, kết quả vẫn không nhìn thấy Bát Giới dừng tụng niệm.

Bát Giới niệm đoạn thoại đó ước chừng niệm khoảng mười mấy lần nữa, đột nhiên thi pháp nói:

– A di đà phật!

– Làm ra kết thúc, cũng chậm rãi mở hai mắt ra, hai mắt trong veo, trong sạch, trên mặt là vẻ thánh thiện.

Nhưng ngoài việc thi pháp niệm ra một thanh âm ầm ầm đó ở trong Tàng bảo kho lại sinh ra thanh âm quanh quẩn liên miên không ngớt.

Vừa bắt đầu Bát Giới nói câu “A di đà phật” ầm ầm vang vọng đó, sau mấy lần tiếng vang du dương nhiều lần, câu “a di đà phật” đó lại trở nên có âm điệu, thanh âm dưới sự trộn lẫn nhiều lần lại mơ hồ trở thành “Nam mô a di đà phật”.

– Nam mô a di đà phật. Nam mô a di đà phật. Nam mô a di đà phật.

Trong phút chốc xung quanh dường như có hàng ngàn hàng vạn thần phật cùng đồng thanh tuyên phật hiệu, vẻ mặt Miêu Nghị ngạc nhiên nhìn xung quanh, lại dường như nghe thấy ba pho tượng phật cao lớn đó cũng đang tuyên phật hiệu này, mà thanh âm đó lớn lớn nhỏ nhỏ mạnh mạnh yếu yếu khác biễt lại dường như đến từ trong thanh âm mờ mịt trộn lẫn của quá khứ và tương lai, giống như là hàng ngàn hàng vạn thần phật trong quá khứ, hiện tại và tương lai cùng đồng thanh ngâm xướng vượt qua thời không tụ hội lại nơi này, khiến cho trong không gian của bảo kho to lớn tràn đầy trang nghiêm, khí tức thiêng liêng. Đột nhiên thân ở trong hoàn cảnh này, Miêu Nghị dường như mới thực sự thể nghiệm được sự hùng hồn, trang nghiêm, cao xa và mênh mông vĩ đại của phật pháp, bản thân giống như thân trí vô hạn vô cùng nhỏ bé trong vũ trụ, cái gì mà thân phận U Minh Đô thống cũng là nhỏ nhặt không đáng kể.

Vẻ mặt Bát Giới yên tĩnh, lại có vài phần nghiêng tai lắng nghe cảm giác suy nghĩ tỉ mỉ, dường như đang lắng nghe lúc xưa, lại giống như đang lắng nghe tương lai, khiến cho người ta có một loại ảo giác cực kỳ thần bí.

Không biết lặp đi lặp lại bao nhiều lần, tiếng vang dần dần tiêu tán nhạt yếu dần, trong tàng bảo kho lại khôi phục lại sự yên tĩnh.

“Phù!” Miêu Nghị thở dài ra một hơi, cảm giác vừa rồi đó dường như khiến bản thân hắn trải qua một buổi lễ rửa tội chạm đến linh hồn và thể xác, làm cho hắn suýt chút nữa muốn quỳ xuống bái lễ. Quay đầu lại, hỏi:

– Bát Giới, động tĩnh này là đệ tìm hiểu ra sao?

Vẻ thánh thiện trên mặt Bát Giới đã tiêu tan cười ha ha nói:

– Đại ca, huynh cũng quá coi trọng đệ rồi. Lúc này đệ chỉ là bị nhiễm tâm tình trong bức họa thôi, thật không dễ dàng gì mới có thể thả không được thể xác và tinh thần nhưng vẫn cảm thấy có một chút khó có thể tự kiềm chế được, vì thế quả quyết tuyên một câu phật hiệu để chặt đứt sự bận tâm đó. Vốn là cử chỉ vô ý, cũng không nghĩ đến sẽ có động tĩnh này. Nam Vô Môn làm ra Tàng Bảo Kho này dường như là tốn không ít tâm tư! Xem ra bảo kho nà quả thực là có ích cho việc tu hành.

Miêu Nghị vừa nghe cũng hiểu ra, ngắm nhìn xung quanh, từ việc tạo thành hiệu quả tiếng vang, xem ra kết cấu đặc biệt của bảo kho này quả thực là thần kỳ, quả thực là tổn không ít tâm tư để làm ra, lúc chế tạo ra bảo kho này cũng không biết Nam Vô Môn đã ném bao nhiêu tâm tư vào trong đó.

– Có điều quả thực đệ có tìm hiểu ra được một chút đồ.

Bát Giới đang nhìn xung quanh rất cảm khái đột nhiên bổ sung thêm một câu, thần tình dường như có chút phức tạp cúi đầu nhìn xuống liên hoa bảo tọa dưới chân, nói tiếp:

– Đệ nghĩ đệ đại khái hiểu được dụng ý của việc đặt liên hoa bảo tọa ở vị trí này rồi.

Miêu Nghị hỏi:

– Nói xem thế nào?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 30
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 17/01/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đường Môn – Quyển 4
Phần 71 Chứng kiến sắc mặt của hắn như vậy, Gương mặt Thiên Nhận Tuyết vốn thong dong lạnh nhạt nhất thời giống như rét lạnh như băng. Nhưng lúc này nàng cũng không có trách cứ gì Xà mâu đấu la. Gấp gáp nói: “Nhanh. Xà thúc thúc. Mặc kệ ta. Đi điều tất cả người của chúng ta phong tỏa hoàng cung. Đuổi bắt bọn Đường Tam. Không thể để bọn hắn mang Tuyết Dạ đại đế chạy trốn.” Xà Mâu đấu la chần chừ nói: “Vậy bên kia Thất Bảo Lưu Ly tông làm sao bây giờ?” Thiên Nhận Tuyết quả quyết nói: “Cố không được nhiều như vậy. Chỉ cần chúng ta bắt được Tuyết Dạ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn
Hướng Nhật – Quyển 7
Phần 71 Anh là... Hướng tiên sinh?! Ngay từ đầu Từ Thiên còn chưa nhận ra, đến khi nhận ra thì liền giật nảy người, hắn vội vàng tiến lên hai bước, trên mặt đã đắp lên nụ cười lấy lòng: Hướng tiên sinh, sao anh lại tới đây, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại phân phó một tiếng là được rồi, không cần đích thân tới làm gì. Nếu tỉ mỉ suy xét, sở dĩ Từ Thiên có thể thăng chức phó cục trưởng, quả thật là nhờ có Hướng Nhật. Trước khi đưa Hướng Nhật tới cục cảnh sát, bởi vì kịp thời thông báo cho cục trưởng Liêu một tiếng, khiến sự tình...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Hạ Thiên – Quyển 10
Phần 71 Hoắc Nham đi ra ngoài, mười phút sau hắn đi vào, vẻ mặt có chút khó coi, hắn ngồi xuống nhìn Liễu Mộng và Hạ Thiên, bộ dạng muốn nói lại thôi. Có vấn đề gì sao? Ngô An Phong nhíu mày hỏi một câu. Hạ tiên sinh, Liễu tiểu thư, xấu hổ quá, thật sự xin lỗi, sợ rằng chúng ta không thể mời Liễu tiểu thư đóng bộ phim này được nữa. Vẻ mặt Hoắc Nham có vẻ rất bất đắc dĩ. Có ý gì? Liễu Mộng và Hạ Thiên còn chưa nói thì Ngô An Phong đã phát hỏa: Hoắc Nham, anh làm gì vậy? Trước đó tôi nói cho Tưởng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng