Miêu Nghị - Quyển 30

Phần 92

Thanh Chủ dẫn một vài đại thần từ trong nhà đi ra, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng khóc, sắc mặt của từng người đều ngưng trọng.

Cho dù trước kia có ân oán gì với Hạ Hầu Thác, mọi chuyện cũng đã qua hết rồi, Hạ Hầu Thác dầu hết đèn tắt rồi ra đi, giống như một tảng đá nặng đè ép lên nội tâm của bọn hắn, không biết lúc nào thì bản thân bọn hắn sẽ rơi vào kết cục ngày hôm nay.

Thanh Chủ và một đám đại thần điều không ở lại, tất cả rời đi, Hạ Hầu Thừa Vũ thì không đi theo, chắc hẳn phải đợi đến khi an táng Hạ Hầu Thác xong xuôi hết thảy thì mới quay về cung. Trên thực tế cũng chẳng cần phải an táng gì, người cũng không còn rồi, nếu muốn làm thì chỉ xây một ngôi mộ cất chứa quần áo và di vật thôi, nhưng quá trình này điều phải thực hiện toàn bộ, chắc hẳn Hạ Hầu gia chẳng muốn người ta bàn tán con cháu Hạ Hầu gia bất tài, thể diện đối với một gia tộc khổng lồ là cực kỳ quan trọng, bởi vì có quá nhiều người nhìn vào xem thế nào.

Lễ tang tổ chức rất lớn!

Trong lúc đó, tước vị Thiên Ông của Hạ Hầu Lệnh được ấn định, việc thông qua trên triều đình hầu như không có lực cản gì, vô cùng thuận lợi.

Tin Hạ Hầu Thác đã chết truyền khắp thiên hạ, có người bắt đầu đề cập lại truyền kỳ đã qua của Hạ Hầu Thác, tất cả điều thảo luận xôn xao.

Sau khi Miêu Nghị biết được tình hình liền đưa tin cho Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ, kính xin nén bi thương, đồng thời tỏ vẻ muốn đi đến Hạ Hầu gia tế bái, dù sao bình thường hắn vẫn hay treo Hạ Hầu Long Thành trên miệng làm cờ hiệu, hiện tại Hạ Hầu Thác qua đời, nếu hắn không đi thì bỏ phí công sức diễn cho người ta xem rồi.

Hạ Hầu Thừa Vũ đồng ý, nhưng bảo hắn liên hệ với Nga Mi, nguyên nhân rất đơn giản, trong lòng Miêu Nghị cũng mười phần hiểu rõ, hắn và Hạ Hầu Thừa Vũ điều phải giả bộ nhưng không có phương thức liên hệ trực tiếp.

Sau khi liên lạc với Nga Mi, Nga Mi nhanh chóng xin chỉ thị của Vệ Xu, Vệ Xu lập tức hỏi ý kiến Hạ Hầu Lệnh, ai ngờ Hạ Hầu Lệnh lại đáp ứng cực kỳ thoải mái.

Làm một ít chuẩn bị tại Đô Thống Phủ U Minh, Miêu Nghị dẫn theo đám người ngay lập tức xuất phát.

Trước khi xuất phát, Miêu Nghị đột nhiên nhận được tin tức của Từ Đường Nhiên, nói Nguyên Công xin nghỉ, không rõ hướng đi. Miêu Nghị lấy làm kỳ lạ, chẳng lẽ Nguyên Công cũng quay trở về tế bái rồi à? Theo lý thuyết thì chuyện này không có khả năng xảy ra, chẳng lẽ Nguyên Công dám bại lộ thân phận thật của mình sao?

Tính Nghĩa Các, Tào Mãn buồn bực trong căn phòng tối tăm đã bài sẵn lư hương, khói lượng lờ nhẹ nhàng, Tào Mãn mặc trên người một than áo trắng ngồi lẳng lặng trên ghế.

Tiếng đập cửa vang lên bên ngoài, Sau đó Thất Nguyệt khong mời tự vào, Tào Mãn nhắm mặt ngồi thả người trên ghế, giọng điệu lạnh nhạt:

– Không phải đã nói trước với ngươi rồi ư? Không có việc quan trọng thì đừng đến làm phiền ta.

Thất Nguyệt đang cầm một bức thư, không phải ngọc điệp, mà là một bức thư viết trên giấy:

– Ông chủ, có người nói là bạn tốt của người, muốn gặp người, nói rằng sau khi ngươi đọc bức thư này sẽ biết rõ hắn là ai.

Mi mắt Tào Mãn khẽ mở, trong lòng dân lên cảm xúc kỳ quái, lại có người dùng cách này liên hệ với hắn sao, chẳng lẽ không sợ nội dung bức thư có thể bị công khai ra ngoài?

Sau khi nhận lấy bức thư, quan sát thật cẩn thận bên ngoài phong thư này ngoài lần, hắn mới xé phong thư ra, kéo một tờ giấy trắng mỏng như cánh ve từ bên trong, nhưng càng kỳ lạ hơn là, tờ giấy trắng tinh, không có một chữ nào, ngay cả thi pháp kiểm tra cũng không có dấu vết nào để lại trên đó.

Tào Mãn cau mày, sau đó đứng dậy đi đến góc phòng, rót nước vào trong chiếc chậu màu bạc, thả tờ giấy đó vào trong chậu nước.

Giấy trắng vừa ước đẫm liền biến sắc, hiện ra chỉ một chữ ‘Lục’.

Có ý gì đây? Tào Mãn sững sờ, chữ viết biến mất rất nhanh, ngay cả tờ giấy cũng tan mất, không để lại bất kỳ dấu vết gì.

Chỉ để đúng một chữ ‘Lục’, vì sao lại phải thần bí đến như vậy chứ? Chữ ‘Lục’ này rất quan trọng hay sao? Trong đầu Tào Mãn suy nghĩ hồi lâu, trong mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng lạ, dường như đang hoài nghi điều gì đó, vì thế quay đầu lại hỏi:

– Người đó đang ở đâu?

Thất Tuyệt không thể nào đưa một đồ vật ẩn chứa nguy hiểm đến đây, trước đó hắn đã thi pháp kiểm tra phong thư đó rồi, cũng chẳng tra ra được điều gì bất thường, lúc này lại không biết Tào Mãn phát hiện được điều gì, vì thế chỉ trả lời cung kính:

– Đang chờ tại phòng khách dưới lầu.

Tào Mãn:

– Cho người đó vào!

Thất Tuyệt rời đi không bao lâu, mang một người đàng ông râu quai nón vào trong, ai cũng nhìn rõ được dấu vết dịch dung của ngườ đàn ông này.

Sau khi người này đi vào, Tào Mãn và người đàn ông nọ nhing nhau chằm chằm, dò xét đối phương một lúc sâu, sau đó người đó mới quan sát thấy bố cục trong căn phòng, ánh mắt dừng lại trên nén hương đang cắm vào trong lư hương, đáy mắt lộ ra một chút ủ rũ.

Tào Mãn phất tay với Thất Tuyệt, bảo:

– Ngươi cứ lui xuống trước đi, không có sự cho phép của ta, bất kể người đó là ai cũng không được phép quấy rầy.

– Vâng!

Thất Tuyệt rời đi, đồng thời đóng cửa phòng lại.

Lúc này Tào Mãn nhìn chằm chằm vào người đàn ông nọ, giọng điệu lạnh nhạt nói:

– Không biết tôn giá là người nào, vì sao lại giả mạo bạn bè của Tào mỗ.

Người đó truyền âm nói:

– Tam ca, ngươi đã biết rõ còn cố hỏi làm gì nữa, nếu ngươi đã chấp nhận gặp ta, điều này chứng tỏ ngươi đã hiểu rõ nội dung trong thư rồi.

Tào Mãn cũng sửa lại thành truyền âm:

– Ngươi là lão lục à?

Người đó gật gật đầu.

Tào Mãn:

– Ngươi không tháo mặt nạ xuống, làm sao ta tin tưởng ngươi nói thật hay nói dối.

Người đó chỉ cười cười bảo rằng:

– Huynh đệ chúng ta chưa từng gặp mặt nhau, cho dù ta có tháo mặt nạ xuống thì ngươi cũng đâu thể nào nhận ra ta là ai đâu chứ?

Tào Mãn:

– Nếu như ngươi tới đây tìm gặp ta, chẳn lẻ không thể hiện chút thành ý nào sao?

Người đó lắc đầu:

– Khi còn sống, lão gia tử đã có quy củ, trước khi thân phận còn chưa thể cồn khai, không thể để bại lộ thân phận giữa huynh đệ chúng ta, đây cũng là vì an toàn của ta mà căn nhắc.

Tào Mãn:

– Sao ngươi có thể chắc chắn rằng, ta là tam ca của ngươi, chẳng lẽ ngươi đã từng gặp ta rồi sao?

Người đó trả lời:

– Hầu như thân phận của ngươi đã bày ra ngoài sáng rồi, ta nghĩ các huynh đệ khác đều sẽ nhịn không được quan tâm hỏi han đâu, ắt hẳn bọn hắn sẽ đến gặp tam ca sớm thôi.

Tào Mãn:

– Nếu nói như thế, ta thực sự bị thua thiệt rồi.

Người đó nói tiếp:

– Phải nói là tam ca đã chiếm được lợi về mình mới đúng, chúng ta đều nhận ra tam ca, nhưng tam ca lại không biết bất kỳ ai trong đám huynh đệ chúng ta cả, ai phải chịu thiệt đây?

Tào Mãn:

– Làm sao ta có thể phân biệt thân phận thật giả của các ngươi?

Người đó đáp:

– Thân phận thật giả của ta thế nào, không quan trọng đối với tam ca đâu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 30
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 17/01/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dương Thần – Quyển 15
Phần 92 Mặc dù là chỉ người đàn bà dâm đãng, nhưng bất luận diện mạo hay là dáng người đều cực kỳ không tệ. So với trước kia, khi Dương Thần chưa gặp Lâm Nhược Khê, ở quán rượu đêm Trung Hải chơi gái cao cấp hơn, tự nhiên sẽ không mấy ghét bỏ. Hơn nữa trong phương diện này Dương Thần vốn cũng không là người tốt. Ngược lại, từ nhỏ đến lớn, cho dù lúc trước mới có mười bảy tuổi, ở bên cạnh đã chơi loạn với không ít phụ nữ nước ngoài các loại, nước ngoài gây họa cho phụ nữ cũng đã lên tới bốn con số. Chỉ cần dễ nhìn, bối cảnh lai...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Giang Nam – Quyển 4
Phần 92 Sở dĩ lúc trước Giang Nam chiến đấu không sử dụng tám thanh Địa Từ Nguyên Phủ này, chủ yếu là bởi vì hắn muốn dựa vào chiến đấu tới tôi luyện mình, mà Ma Tộc lại là chủng tộc gần người đánh giết, thân thể cường đại, pháp lực cũng vô cùng hùng hậu, dùng tới Địa Từ Nguyên Phủ cùng Ma Tộc gần người vật lộn, đó chính là khi dễ Ma Tộc. Bất quá Bắc Hành Tuyết cho hắn áp lực thật lớn, để cho hắn phải vận dụng Địa Từ Nguyên Phủ. Một Ma La Côn Ngô đã hết sức lợi hại, cộng thêm một Bắc Hành Tuyết, ta cũng có chút gánh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Hàn Lập – Quyển 12
Phần 92 Tu tiên giới Thiên Nam lại một lần nữa dậy sóng. Các trưởng lão Nguyên Anh kỳ của các đại tông môn tu tiên đột nhiên nhận được thiếp mời của Lạc Vân Tông phát ra. Lúc này bọn họ được yêu cầu tham gia song tu đại điển của Đại trưởng lão Lạc Vân Tông cùng với một vị nữ Nguyên Anh khác là Nam Cung Uyển chính thức kết thành song tu đạo lữ. Nhận được thư mời, các Nguyên Anh lão quái vật trừ một số cá biệt đã biết được nội tình thì những người còn lại đều cảm thấy nghi hoặc trong lòng. Nhưng vì Hàn Lập hiện tại danh tiếng lẫy lừng...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng