Nhưng cũng hết cách, người ta nương gia có người, nếu không người ta đã không làm được Thiên hậu, cả chính hắn đều do người nhà Thiên hậu đỡ dậy. Nói đi thì phải nói lại, nếu không phải có bối cảnh như thế, Hạ Hầu Thừa Vũ cũng không tư cách nóng tính như vậy, càng không dám náo thành dạng này, dù tức giận đến mấy cũng chỉ có thể bấm bụng mà chịu.
Đợi Hạ Hầu Thừa Vũ đi xa, Thanh Chủ đẩy ra Tư Mã Vấn Thiên, lần nữa lách mình thoát ly sơn lâm bay hướng lãnh cung.
Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vấn Thiên nhìn nhau lắc đầu, cũng lách mình đuổi theo.
Đặt chân tới lãnh cung, hai người cùng theo đến trước cửa tẩm cung thì dừng bước, không tiện tiến vào theo, chỉ có một mình Thanh Chủ bước nhanh mà vào.
Trong tẩm cung, Ngân Sương, Bạch Tuyết thỉnh thoảng lại khóc nức nở, Chiến Như Ý nằm trên sạp ánh mắt si si ngốc ngốc nhìn lên nóc nhà, tựa hồ không hề cảm thấy đau đớn.
Trên người nàng chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, vết thương trên hõm vai cũng không làm phép cầm máu, Ngân Sương chỉ có thể một tay ấn lên miệng vết thương, làm phép cầm máu cho nàng, một tay cầm lấy tinh hoa tiên thảo thổi ra từng sợi tinh hoa phủ lên vết đâm sâu hoắm lộ cả xương trắng kia.
Bạch Tuyết thì đứng ở bên cạnh, cẩn thận giúp Chiến Như Ý xử lý vết máu trên mặt.
Thanh Chủ bước nhanh mà vào dừng lại trước giường, thứ đầu tiên đập vào mắt là y phục vướng đầy máu tạm thời bị ném dưới mặt đất, đồng khổng đột nhiên hơi rút.
Thanh Chủ vốn nhìn quen mùi máu tanh, thậm chí cả núi thây biển máu đều gặp qua, lại cảm giác kiện huyết y này gai mắt vô cùng, như kim đâm thẳng vào trong mắt.
Ngân Sương, Bạch Tuyết thấy hắn tới, vội vàng đi qua, song song quỳ xuống.
– Bái kiến bệ hạ!
Hai người vừa hành lễ vừa lau nước mắt, Ngân Sương càng là lắc đầu nói:
– Bệ hạ, ngài phải làm chủ cho nương nương a!
Thanh Chủ bước vội lại gần, chính nhìn thấy máu tuôn rơi trên hõm vai Chiến Như Ý do mất đi pháp lực áp chế, đạo vết thương bắt mắt kia như mũi dao đâm vào trái tim hắn vậy.
Kỳ thật Ngân Sương là cố ý làm thế, có lẽ Chiến Như Ý không để ý chuyện này, nhưng nàng nuốt không trôi cục tức trong lòng!
Thanh Chủ một chỉ điểm lên đầu vai Chiến Như Ý, khống chế vết thương rỉ máu, nhìn lại khuôn mặt Chiến Như Ý đã bị đánh cho biến dạng, bằng mắt thường có thể thấy rất nhiều dấu tay đỏ ửng chồng lên nhau, tình cảnh này giống như có người đâm nghìn đao vào tim hắn, tình tự hắn cơ hồ trong nháy mắt liền thất khống, tình tự còn tỉnh táo mới rồi lần nữa mất đi khống chế, cả người lẩy bẩy run lên.
Nhìn đầu vai vốn trắng nõn của Chiến Như Ý nay đã bị máu tươi nhuộm đỏ, lại nhìn khuôn mặt trong ký ức của Chiến Như Ý biến thành bộ dạng hiện tại Thanh Chủ ngưa mặt lên trời trường than một hơi, đột nhiên phát ra một tiếng rống giận như tình thiên phích lịch (sét đánh giữa trời):
– Còn quỳ ở đó làm gì, mau mau cứu người!
Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vấn Thiên đứng chờ đợi bên ngoài đột nhiên nghe được tiếng quát, không khỏi đối mặt nhìn nhau, bệ hạ gào lên như thế là có ý gì, chẳng lẽ thương thể Chiến Như Ý lại nghiêm trọng đến bước kia?
– Thượng Quan, thương thể vị kia cuối cùng như thế nào?
Tư Mã Vấn Thiên nhịn không được truyền âm hỏi, nếu thật chết rồi, hắn sợ sẽ ra đại sự.
Thượng Quan Thanh nhíu mày lắc đầu, từ tiếng quát của Thanh Chủ hắn nghe ra lửa giận bất đồng tầm thường.
Trong nhà, Ngân Sương, Bạch Tuyết vội vàng đứng lên, tiếp tục ra tay cứu trị.
Tiếng rống giận lớn như vậy, nhưng Chiến Như Ý an tĩnh nằm ở kia vẫn không động đậy dù chỉ là mí mắt, như là một cổ tử thi, hai mắt u ám vô thần, trong đầu chỉ có một họa diện lặp lại, đó là ngày nàng kiêu ngạo nhất, dưới dương quang mình thân mặc chiến giáp tươi sáng, cầm thương giơ cao, bên dưới bộ tòng vung tay cao hô, lúc đó nàng ý khí phấn chấn, khinh thường đám nữ hữu suốt ngày vì ái tình mà âu sầu…
Vốn là cân quắc nữ tướng, lại thân bất do kỷ, tá giáp đổi hồng trang, tỉnh hậu cung đình hầu hạ.
Thanh Chủ khuôn mặt xanh đen đứng ở một bên đột nhiên lên tiếng nói:
– Nói! Kể lại cụ thể tình hình lúc đó thật rõ ràng cho trẫm!
Ngay cả hỏi Thượng Quan Thanh đều hỏi không rõ ràng, Thượng Quan Thanh cố ý hàm hồ cho qua chuyện, không muốn đem sự tình náo quá lớn, đoán rằng nhưng người khác cũng có suy nghĩ tương tự, hiện tại hắn chỉ có thể cầu chân tướng ở nơi này.
– Bình thường nương nương vẫn ngẩn ở trong cung không ra cửa, tới gần chạng vạng, nương nương giống như ngay thường đi ra sơn cốc mặt sau.
Hai nữ nhân ngươi một câu ta một câu kể lại tỉ mỉ sự tình khi Hạ Hầu Thừa Vũ đột nhiên xuất hiện, cùng với những chuyện nàng làm, Ngân Sương còn thêm mắm thêm muối một chút.
Được biết Hạ Hầu Thừa Vũ vừa gặp mặt không hỏi thị phi đã một bạt tai đánh ոgã Chiến Như Ý, lại một cái tát bên phải một cái tát bên trái, không biết đường chúng đánh Chiến Như Ý bao nhiêu bạt tai, còn bức bách Chiến Như Ý đương chúng quỳ xuống, thiếu chút nữa một kiếm lấy mang Chiến Như Ý, mà từ đầu đến đuôi Chiến Như Ý đều không thốt một tiếng, cũng không tránh né, mặc cho Hạ Hầu Thừa Vũ không ngừng vung bạt tai khi nhục, dưới sự bức bách của Hạ Hầu Thừa Vũ, Chiến Như Ý dù thiểu chút mất đi tính mạng cũng không nói là do Thanh Chủ hắn đồng ý nàng ra khỏi lãnh cung.
Nữ nhân này đến chết đều vẫn duy hộ hắn, nhưng đường đường Thiên đế như hắn chẳng những không bảo hộ được nàng, ngược lại còn khiến nàng chịu tôi! Hai hàng lệ nóng từ gò má Thanh Chủ trượt xuống, hắn chậm rãi lắc đầu, nhìn Chiến Như Ý nằm trên sạp, hấp giọng lẩm bẩm nói:
– Trẫm xin lỗi ngươi, là trẫm có lỗi với ngươi.
Nếu một màn này, để người ngoài nhìn thấy, không biết có bao nhiêu người sẽ chấn kinh, Thanh Chủ không ngờ rơi lệ vì một nữ nhân!
Đưa tay lau đi nước mắt trên mắt, nhìn lại huyết y dưới đất, trong đầu phù hiện canh Chiến Như Ý bị tát túi bụi, lồng ngực Thanh Chủ gấp rút phập phồng, đi tới đi lui trong phòng, hai quyền nắm chặt trong tay áo, khớp xương niết ba ba vang dậy, trong người tán phát lên sát khí như có như không, giống như một đầu dã thú bị chọc giận.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 37 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 04/02/2020 03:29 (GMT+7) |