Tạ Thăng cũng cầm không chuẩn, ngập ngừng nói:
– Theo lý thuyết Ngưu Hữu Đức không khả năng tiếp thu nhân mã của vương gia, đừng nói Thanh Chủ không dung y lớn mạnh, nếu mà y lớn mạnh cũng dễ dàng tạo thành uy hiếp với ba quân còn lại, ba quân tuyệt sẽ không chịu để yên, nếu Ngưu Hữu Đức thật muốn làm như thế, chẳng phải là tự tìm phiền toái?
Thành Thái Trạch:
– Nhưng lời này của hắn lại không giống làm bộ, chẳng lẽ lại đặc ý muốn bản vương đưa nhân mã sang rồi giết? Việc này trước mắt đã có Đằng Phi cho giải quyết, hắn vớ vào tay cũng khác gì là tự tìm phiền hà, không đáng lấy chuyện này ra trêu đùa bản vương.
Hai người thương lượng hồi lâu, vẫn không thương thảo được cái gì, cuối cùng Thành Thái Trạch đành trực tiếp hỏi dò Miêu Nghị:
– Lão đệ, người cuối cùng muốn làm cái gì?
Miêu Nghị:
– Ta muốn làm cái gì không trọng yếu, trọng yếu là… Hiện nay chỉ có ta nguyện ý giúp vương gia, vương gia không có tuyển chọn khác!
Thành Thái Trạch:
– Nhân mã giao cho ngươi, ta làm sao mới có thể tin tưởng người không lật lọng, qua sông dở cầu?
Miêu Nghị:
– Vương gia nương nhờ ở ta, nhưng không thoát ly binh quyền trong tay, nhân mã tiếp tục do vương gia khống chế, không biết vương gia an tâm được chưa?
Điều kiện này khiến Thành Thái Trạch không cách nào cự tuyệt, then chốt là hắn khó mà tin tưởng, hỏi:
– Còn có chuyện tốt thế này?
Miêu Nghị:
– Có đáp ứng hay không chỉ cần nói một câu, nếu cả loại này đều không tin, tựa hồ chúng ta không cần nói gì thêm nữa. Chẳng qua ta phải nhắc nhở vương gia một câu, muốn làm quyết định thì làm cho sớm, hiện tại triệt ly còn kịp, muộn thêm chút nữa tất bị Đằng Phi cắn lên, bản vương cũng không dám thu lưu ngươi, đạo lý rất đơn giản, bây giơ bản vương còn không muốn để người khác biết người đầu phục bản vương, không muốn mua phiền toái vào thân.
Thành Thái Trạch khẽ cắn răng, hỏi:
– Không biết vương gia chuẩn bị tiếp thu nhân mã bản vương thế nào?
Miêu Nghị:
– Ngươi bộ tiếp giáp cùng ta bộ, tưởng lui vào cảnh nội ta không phải rất dễ dàng ư? Trước mắt Bắc quân cùng Tây quân tiến vào cảnh nội Đông quân, chỉ mình quân ta là chỉ áp sát đại quân phong tỏa quân ai ra vào, người có thể lệnh cho một tên tâm phục giả vờ đại lĩnh nhân mã trốn hướng tinh vực chưa biết, mà bên này của ta thì yên ắng thả vương gia nhập quan, sau đó Đằng Phi cùng hai nhà khác tất chạy khắp nơi tìm kiếm người bộ, mà ta thì nói chưa từng thấy ngươi bộ chạy qua chỗ mình, bọn họ tự nhiên cũng sẽ tin tưởng, phương hướng mà Đằng Phi quan chú tất sẽ tập trung về phía tên tâm phục kia của ngươi, lầm tưởng người đào tẩu hướng kia. Sau khi vương gia tiến vào cảnh nội chúng ta, hội hợp cùng nhân mã của mình, cũng không cần lo lắng bản vương qua sông dở cầu, nếu không vương gia lập tức có thể để cho các phương biết hành vi của bản vương, khiến bản vương thanh công địch của bọn họ.
Thành Thái Trạch đau đầu, không thể không thừa nhận, nếu cứ làm như vậy mà có thể giành được đối phương tiếp ứng, đích xác có thể hóa giải nguy cục trước mắt, đám người Đằng Phi còn không có lá gan giết vào cảnh nội Nam quân, nhưng hắn vẫn cảm thấy Miêu Nghị bên này khẳng định có kỳ quặc, sẽ không vô duyên vô cớ làm ra chuyện tốt này, không khỏi hỏi lại lần nữa:
– Người cuối cùng muốn làm cái gì?
Hắn nằm mộng cũng không nghĩ ra Miêu Nghị muốn tạo phản, bởi vì từ bất cứ góc độ nào mà nói, đây đều là chuyện không khả năng thành công, chính bởi như thế, hắn ngược lại càng nghĩ không rõ ràng.
Miêu Nghị:
– Xem ra việc này vương gia không dễ dàng đưa ra quyết định, vậy coi như bản vương chưa nói gì cả!
Thành Thái Trạch gấp, bây giờ hắn đã hao không nổi a, vội vàng nói:
– Được, cứ theo ý lão đệ, bản vương đáp ứng!
Miêu Nghị:
– Được, vương gia tận nhanh chuẩn bị, thừa dịp hiện tại cận vệ quân còn chưa hoàn toàn triệt ly, lại thêm Đằng Phi người này quá mức cẩn thận, không thấy cận vệ quân triệt để rời đi tuyệt không dám dễ dàng xuất binh, đây chính là cơ hội cho vương gia thoát thân, nếu lỡ qua sợ là không kịp nữa! Phía người chuẩn bị xong thì lập tức báo cho ta biết, trên quan ải tiến vào cảnh nội Nam quân ta tự sẽ an bài người tiếp ứng! Hướng đi của nhân mã ắt phải bảo mật, điểm này nên làm thế nào, chắc không cần ta dạy vương gia…
Song phương kết thúc liên hệ, Miêu Nghị hướng Dương Khánh gật gật vẻ sự tình thành công, nhưng bao nhiêu vẫn có phần nghi ngờ:
– Hy vọng Thành Thái Trạch sẽ không đổi ý.
Dương Khánh lắc đầu nói:
– Chắc sẽ không đổi ý đâu, hiện tại hắn đã không có đường lui, mang nhiều nhân mã như vậy, muốn trốn vào tinh vực chưa biết cũng không thực tế, càng không cách nào tránh được lâu dài, người mặt dưới không có đường ra, không khéo còn muốn lấy đầu hắn hướng Đằng Phi đổi đường sống, trừ phi hắn vứt bỏ nhân mã trốn đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 38 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 05/02/2020 11:29 (GMT+7) |