– Vũ khí Tà linh người bình thương không thể sử dụng, mười vạn cây cung này đều do tu sĩ tu luyện công pháp hỏa tính điều khiển ư?
Hắn tương đương hoài nghi điểm này, Ngũ Hành công pháp không phải ai muốn tu luyện là có thể tu luyện được, rất chú trọng đến thiên phú, người tu luyện Ngũ Hành công pháp trong Thiên Đình sợ là đều được đăng ký trên danh sách hết, đến đâu để vơ vét nhiều tu sĩ tu luyện công pháp hỏa tính như vậy? Đừng thấy số lượng tu sĩ trong thiên hạ tuy nhiều, nhưng riêng người tu luyện công pháp hỏa tính là tương đối ít, cơ hồ là rất nhỏ. Ngay cả Thiên Đình khi tổ chức thanh tiễu Tà linh, cũng mới điều rút gom góp được một ít tu sĩ tu luyện công pháp hoa tính tùy quân chinh chiến, Miêu Nghị lại đào ra mươi vạn người từ đâu? Nếu nói trước đó đã có chuẩn bị, chẳng lẽ không sợ bị bại lộ?
Miêu Nghị hờ hững nói:
– Tạm thời điều động mười lăm vạn Tà linh có tu vị Kim Liên trở lên từ trong Thái cổ!
Nháy mắt Dương Khánh câm nín, có điểm không rét mà run, gia hỏa nay không ngờ mang nhiều Tà linh như vậy ra ngoài Thái cổ!
Vì sao Thiên Đình phải định kỳ thanh tiễu Tà linh? Thứ này dùng tục thoại mà nói thì giống như là ôn thần, một khi khuếch tán, một khi để nó lớn mạnh, tất sẽ đồ thán sinh linh thiên hạ, không chỉ là người tao ương, nơi nào nó đến cả cỏ cũng mọc không được.
Hầu hết Dương Khánh nuốt động một cái:
– Thiên Đình nhiều lần thanh tiễu, sao trong Thái cổ vẫn còn có nhiều Tà Linh tu vị từ Kim Liên trở lên như vậy?
Miêu Nghị nói:
– Tà linh trong Thái cổ nào có dễ dàng thanh tiễu sạch sẽ, nơi lớn như thế, lại không tiện cho phi hành, tiến vào thanh tiễu phải dựa dẫm rất nhiều vào phi hành tọa kỵ, ngay cả bản thân Tà linh đều không rõ trong Thái cổ có bao nhiêu Tà linh, trong Cơ Giác Ca Lạp không biết giấu bao nhiêu, nếu không nhờ Hắc Thán tương trợ, bản vương cũng không rõ ràng số lượng Tà linh trong Thái cổ, lần này có thể nói là bảm vương đã điều động hết thảy Tà Linh tu vi Kim Liên trở lên tồn tại trong Thái cổ! Việc này, Hắc Thán là lập công lớn, cũng tính là không uổng phí ngẩn trong Thái cổ nhiều năm như vậy.
– Ha ha, nhấc tay chi lao, nhấc tay chi lao.
Hắc Thán vui vẻ cười ha ha, vỗ lên cái bụng tròn trịa, mặt mày hớn hở, nghe được Miêu Nghị khen hắn có công, ngoài miệng khiêm hư, nhưng nhìn thế nào đều có vẻ rất đắc ý.
Mà Miêu Nghi vừa rồi còn khí thế lẫm nhiên lại có chút buồn phiền thở dài một tiếng:
– Triệu Thanh, để vương phi thông tri các huynh đệ có thể thông tri được trong cận vệ quân làm tốt chuẩn bị triệt đi.
Thần tình trên mặt cũng có vẻ đắng chát nói không ra lời, hắn nhớ lại trận chiến nữa chi hổ kỳ năm đó, tuy không oanh oanh liệt liệt bằng những đại chiến hắn trai nghiệm sau này, nhưng trận chiến ấy đánh quá thảm, cơ hồ tìm không được một ai còn nguyên lành, nhiều người như vậy khóc lên cầu hắn ly khai, muốn liều chết bảo vệ chính mình, cảnh ấy rành rành trong mắt, nhưng trong phục binh tại Thái cổ lại có hơn mười bộ hạ cũ bị hắn giết đi.
Hắn biết một khi để Thanh Nguyệt động thủ, mười mấy người ấy cơ hồ không có khả năng sống sót, nhưng hắn không thể không ngoạn tâm họ quyết định, bởi vì hắn cần đám Phá pháp cung kia, cũng tất phải trừ sạch một ngàn vạn phục binh kia, huống hồ cũng liên hệ không được những bộ hạ cũ ấy, cho dù liên hệ được, đoán rằng cũng khó mà thoát thân từ khống chế của Tây Môn Vô Dã, thế là hắn cả mắt đều không nháy một cái, quyết đoán hy sinh những người này.
Hiện nay đại chiến sắp tới, hắn rất rõ ràng, tùy theo một tiếng hạ lệnh của hắn, lại không biết có bao nhiêu người phải ném đầu lâu vậy nhiệt huyết, không biết bao nhiêu người phải gia phá nhân vong.
Mà lần này trong số cận vệ quân tiến công, còn có một chút bộ hạ cũ tồn tại, nhưng mãi mà không liên hệ được, hẳn đã không cách nào thoát thân từ trong đại quân tiến công. Hai quân chém giết, hắn không khả năng để người mặt dưới tử tế hiện nhận rõ ràng xem ai là người mình tránh ra không được xuống tay, chiến trận lớn như thế muốn nhận rõ ràng cũng không được.
Chỉ có thể nghĩ cách tận lượng cứu vãn, để bọn họ triệt thoái ly khai trước, không cách nào triệt ly thì đành phải xin lỗi bọn họ.
Hết thảy những điều này, nếu hắn nói là vì tự bảo, nói cái gì mà hắn không ra tay Thanh Chủ liền muốn ra tay với hắn, nói cái gì mà vì liều cai tiền đề cho huynh đệ theo gót nhiều năm, người trong thiên hạ sẽ tin ư? Chỉ sợ ngoài miệng không dám nói rõ, trong tối lại muốn mắng hắn lãng tử dã tâm?
Hắn nghĩ đến năm đó lúc mình mới bước lên con đường này, hắn đang nghĩ, nếu khi mấy chính mình xem được bộ dạng chính mình hiện tại, sợ là cũng sẽ mắng một tiếng cẩu tặc a…
Vương phủ, binh tướng lui tới tuần thị, giới bị sâm nghiêm.
Những tin tức đại quân Thanh Chủ tấn công tới vẫn bị truyền ra, khoái tốc khuếch tán trong vương phủ, xưng là Thanh Chủ tập kết một tỷ rưỡi cận vệ quân tấn công, nhân tâm trên dưới vương phủ đều chìm trong hốt hoảng.
Tô Vận hỏi dò được tăm tích của Vân Tri Thu, bước nhanh đi tới hoa viên, chỉ thấy Vân Tri Thu đang ngồi ngay ngắn uống trà trong định tư.
Vội vã vào trong kiến lễ, Tô Vận hỏi:
– Nương nương, nghe nói Thanh Chủ tập kết một tỷ rưỡi đại quân tấn công vương gia, liệu có là thật?
Vân Tri Thu đạm định nói:
– Thật lại thế nào, không thật lại thế nào?
Tô Vận vốn muốn hỏi tại sao lại như vậy, rốt cuộc việc nay Miêu Nghị giấu diếm tuyệt đại đa số người, cả Dương Khánh cũng không dám để lộ với nàng, để ngăn ngừa nàng hỏi nhiều, thậm chí Dương Khánh thân tại vương phủ mà không cùng nàng gặp mặt, tin tức nang biết cũng có hạn. Vốn muốn há mồm, lại thấy thần thái phản ứng của Vân Tri Thu, ánh mắt chợt lóe, hơi lộ ra ý cười nói:
– Xem ra vương gia sớm có chuẩn bị.
Vân Trị Thu ngẩng đầu, có vẻ hứng thú hỏi:
– Sao lại thấy được?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 38 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 05/02/2020 11:29 (GMT+7) |