– Đằng Phi có mắt không tròng, tội đáng chết vạn lần, hướng Vương gia thỉnh tội!
Trước mắt bao người, Đằng Phi đi tới chắp tay trước mặt Miêu Nghị, chậm rãi cúi người thinh tội, bị tiếc cay đắng trong lòng khó mà dùng lời để hình dung.
Trước còn là Thiên vương chưởng lệnh Đông quân nói một không hai, sau nửa canh giờ, liền thành hàng tướng, nhân sinh lên voi xuống chó, tàn khốc vô tình đến thế là cùng.
Đám gia quyến phía sau lũ lượt cúi đầu, thấy vương gia bình thường uy phong bát diện khom lưng cúi đầu trước mặt bao người, không ít người bưng mặt khóc nức nở. Chu Ưu Mỹ Chu vương phi cũng mím chặt môi, lệ rơi lã chả.
Nơi xa, một đam tướng lĩnh cao thấp của Đông quân nhìn sang bên này, đều chua chát ảm đạm cúi đầu.
Dương Khánh quay đầu mắt nhìn tướng sĩ Nam quân phía sau, chỉ thấy một đám mặt lộ hưng phấn, hai mắt như phát sáng.
Đằng Phi không chiến mà hàng, khom lưng với vương gia nhà mình ngay trước mặt bao người, thực sự khiến cho sũ khí Nam quân tăng vọt!
Phía Nam quân chỉ cần không ngốc liền biết, hợp nhất với một tỷ rưỡi nhân mã của Đằng Phi, dưới trướng Vương gia liền có chừng năm tỷ đại quân có thể chinh chiến, là thế lực tối cường trong thiên hạ, trên dưới Nam quân tựa hồ đều thấy được hy vọng có thể vươn tay chạm đến, đều biết một khi Vương gia nắm được thiên hạ này, không thể thiếu lợi ích cho mọi người!
Lúc này phía Nam quân không biết có bao nhiêu người khát vọng Miêu Nghị quân lâm thiên hạ, chị sợ Miêu Nghị tưởng buông tay, mặt dưới đều có rất nhiều người không cam lòng, không nghĩ thông a!
Đã đi đến bước này, đã thấy được hy vọng rõ ràng như thế, ai còn nguyện ý vứt bỏ vinh hoa phú quý cơ hồ đã chạm đến tay?
Miêu Nghị nhanh chóng tiến lên, hai tay khẽ nâng:
– Đằng vương nguyện suất lĩnh nhân mã dưới trướng trợ giúp bản vương một tay, công lao lớn lắm, tại sao lại phải thỉnh tội!
Bắt lấy cổ tay Đằng Phi, Miêu Nghị lại quay mặt về hướng tướng sĩ Đông quân, làm phép cất cao giọng nói:
– Tại đây bản vương xin cam đoan, tướng sĩ trên dưới Đông quân từ nay cùng tướng sĩ trên dưới Nam quân là người một nhà, không con phân Đông phân Nam nữa, bản vương đối xử bình đẳng, kẻ lập được chiến công trọng thưởng như nhau, tuyệt không thiên lệch, nếu trái lời thề, bản vương sẽ bị trời tru đất diệt!
Trong long Đằng Phi biết hắn không tiếc phát ra trọng thề trước mặt mọi người chính là vì để ổn định quan tâm, lúc này mới rút tay đối mặt chắp tay nói:
– Tạ vương gia ân trọng!
Nhân mã Đông quân vừa nghe Miêu Nghị nói như vậy, cũng thực sự an tâm không ít, phát thề trước mặt nhiều người như vậy không đến nỗi sẽ đổi ý, lúc này mới quần thể chắp tay cao giọng nói:
– Tạ Vương gia ân trọng!
Dương Khánh nhìn bóng lưng Miêu Nghị, khóe miệng hơi hiện ý cười, đến đây, toàn bộ nhân mã Đông quân xem như đã hoàn toàn bị Miêu Nghị thôn tính, bước mấu chốt thứ hai trong đại chiến lược đã hoàn thành, thâu tóm nhân mã Thành Thái Trạch chỉ là bước đầu tiên.
Lời dễ nghe thì nói vậy thôi, chứ có chút chuyện không thể công khai đã được đàm phán thỏa đáng trước rồi, Đằng Phi mang theo gia quyến đến đây là vì cái gì? Chính là vì để làm con tin!
Vì thế Vân Tri Thu lộ diện.
Nhìn quanh đại quân cuồn cuộn giữa tinh không mênh mông, đều do nam nhân của mình nhất thống lại, Vân Tri Thu tuy là phận nữ nhi, lại cũng nhiệt huyết sôi trào, trong lòng tràn đầy kích động cùng kiêu ngạo.
Trong lòng nàng rõ ràng, vinh quang của Miêu Nghị chính là vinh quang của nàng, nàng là người được thơm lây nhất!
Nàng cũng rõ ràng Miêu Nghị đi đến ngày hôm nay phải trải qua bao nhiêu vinh nhục, từng mấy lần lấy mạng đổi về, đều là đi trên mũi đao bước từng bước mà ra, là xách theo đầu lâu mới đổi lấy được.
Nhan thần nhìn hương Miêu Nghị cũng nhịn không được mang theo vài phần cảm khái, năm đó lần đầu gặp nhau trên hoang miếu đổ nát kia, sao có thể nghĩ đến hai người sẽ thành vợ thanh chồng. Tên tiểu nhi Lưu Vân Sa Hải Phong Vân khách sạn kia, ngay cả lục định tình chung thân cũng không nghĩ đến Ngưu Nhị kia có thể đi đến ngày hôm nay.
Thiên Nhi, Tuyết Nhi cũng đi theo, mắt thấy vô số đại quân vờn quanh, trong lòng cũng hưng phấn không thôi.
Các nàng tư thời điểm thu hạ Miêu Nghị ở Đông Lai động chỉ có mười người đã theo ở bên người Miêu Nghị, cho dù lúc trước có tràn ngập lòng tin vào Miêu Nghị, cũng không nghĩ qua Miêu Nghị có thể đi tới hôm nay.
Gia quyến Đằng Phi không ít, nên người Vân Tri Thu mang ra tự nhiên cũng không thiếu.
Bất luận là Phi Hồng hay là Vũ Văn Như Mộng, bất luận là Bàng Tiếu Tiếu hay là Cung Nghê Thường, đều chưa bao giờ gặp qua trường cảnh nhiều đại quân tập kết như vậy, thực sự bị rung động không nhẹ.
Lại nhìn nhìn Miêu Nghị thân mặc chiến giáp, như chúng tinh nhung nguyệt trong đại quân, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ngưỡng vọng, đều biết Miêu Nghị quyền cao chức trọng, nhưng một màn hôm nay mới khiến các nàng kiến thức được cái gì gọi là quyền thế ngập trời!
– Nghiêm mật khống chế tinh linh liên hệ với bên ngoài, tiếp theo ta còn có đại sự phải làm, quyết không thể để lộ bất kỳ tin tức nào.
Miêu Nghị truyền âm nhắc nhở một tiếng với Vân Tri Thu.
Vân Tri Thu hơi hơi gật đầu, tỏ vẻ đã biết, lĩnh người đi qua.
Chu Ưu Mỹ vội dẫn theo một đám nữ nhân kiến lễ:
– Gặp qua vương phi nương nương!
– Muội muội khóc ư?
Vân Trị Thu nắm lấy hai tay nàng, kinh ngạc nói:
– Cớ gì mà khóc?
Chu Ưu Mỹ vội lắc đầu, nín khóc mỉm cười nói:
– Hai quân liên hợp, muội muội cảm thấy cao hứng, là mừng rơi nước mắt.
Tình hình thế nao Đằng Phi đã nói rõ ràng với nàng, cũng không phải hợp tác gì cà, mà là đầu hàng, đã hãm sâu trong vòng vây của đại quân Ngưu Hữu Đức, địch mạnh ta yếu, sĩ khí không chịu nổi một trận chiến, không hàng thì chết, không có lựa chọn thứ ba. Nhiều lần cương điều là hướng Ngưu Hữu Đức thần phục, thái độ phải đoan chính, nếu không khả năng sẽ chọc ra họa sát thân cho trên dưới toan gia, là lúc phai uốn lượn cầu toàn, không được nghĩ nhiều.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 38 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 05/02/2020 11:29 (GMT+7) |