– Nếu ngươi không sợ ước thúc, vậy thì không ngại gia nhập thử xem.
– Được!
La Song Phi nghiến răng nghiến lợi nói:
– Ta đáp ứng ngươi, nếu ngươi còn không chịu trả Tử nhi cho ta, sẽ có ngày ngươi phải khóc hận!
– Một lời đã định!
Miêu Nghị gật đầu đáp ứng.
La Song Phi phất tay áo quay về, nhảy lên tảng đá lớn thở phì phò co giò ôm chân.
Sau khi tâm bình khí hòa trở lại, cũng không biết nghĩ tới điều gì, quay đầu lại nhìn Miêu Nghị, đảo mắt vài vòng lẩm bẩm:
– Nếu như có thể làm động chủ ở chỗ này, mang theo một đám thủ hạ không cần lén lén lút lút mà là quang minh chính đại đi đánh cướp, dường như cũng là một chuyện vui…
Nghe được bên kia đột nhiên vang lên thanh âm phì cười, Miêu Nghị quay đầu lại, không biết tên kia đang cười chuyện gì.
Đúng như lời La Song Phi, sau một canh giờ, những con long câu trúng độc ngã xuống đất lục tục chậm rãi bò dậy lắc lắc đầu. Sau đó bọn Điền Thanh Phong cũng lục tục ôm đầu đứng dậy, dường như long câu còn mạnh hơn cả tu sĩ.
Điền Thanh Phong tỉnh lại vừa thấy La Song Phi ở bên cạnh Miêu Nghị lộ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, lập tức giật mình chỉ tới.
Miêu Nghị giơ tay lên cản lại:
– Đã hàng ta rồi.
Hàng rồi sao??? Mọi người ngạc nhiên, nhưng cũng không có quyền nói gì, thậm chí có chút xấu hổ, vốn là chuyến này mọi người tới bảo vệ Miêu Nghị, ai ngờ ngược lại là được Miêu Nghị bảo vệ.
Đệ tử Lam Ngọc môn dọn dẹp hiện trường một chút, nhân mã vẫn tạm nghỉ lại chỗ này.
Tới khi trời sáng, Miêu Nghị ném nhẫn trữ vật trả cho La Song Phi, khiến cho y có vẻ bất ngờ.
– Tên động chủ kia, ngươi không sợ ta…
La Song Phi cầm nhẫn trữ vật hoa hoa lên, ý nói trả nhẫn trữ vật cho ta, không sợ ta đánh lén sao.
Bọn Điền Thanh Phong đã tình lại, muốn đánh lén không dễ dàng như vậy, Miêu Nghị hỏi ngược lại:
– Những thủ hạ của ngươi làm sao bây giờ?
Vừa nghĩ tới những thủ hạ bỏ mặc mình chạy trốn, La Song Phi lập tức hận đến nghiến răng nghiến lợi:
– Lúc có ích lợi mọi người chia nhau, gặp nguy hiểm liền bỏ mặc đương gia chạy trốn, một đám khốn kiếp, không cần cũng được!
Miêu Nghị gật đầu một cái, phất tay nói:
– Tiếp tục lên đường!
Một đám long câu chạy ầm ầm ra khỏi sơn cốc, La Song Phi đuổi theo bên cạnh Miêu Nghị, hỏi:
– Tên động chủ kia, chúng ta sẽ đi đâu?
– Đến nơi sẽ biết.
La Song Phi nhìn mọi người sau lưng, đổi truyền âm hỏi:
– Tối hôm qua ngươi trúng Hắc La Sát, lại bị Tử nhi cắn, tại sao lại không có chuyện gì?
– Không biết.
– Động chủ, ngươi không xem ta như người của mình, ta đã trở thành thủ hạ của ngươi, ngươi hãy tiết lộ cho ta biết…
…
Mấy ngày sau, một con hắc ưng sải cánh hơn một trượng quanh quẩn trên bầu trời trong sơn cốc mà bọn Miêu Nghị vừa rời khỏi, lông vũ đen nhánh, móng vuốt dữ tợn, mỏ cong sắc bén, mắt ưng tròng vàng không ngừng chừng nghiêng đầu quét nhìn dãy núi phía dưới, uy mãnh dọa người.
Trên lưng nó có một con hắc báo hình thể to lớn đang đứng, phần lưng hắc báo giống như lưng heo lại có gai nhọn xanh biếc, đôi nanh dài tới cằm, chiếc mũi đỏ chói không ngừng đón gió ngửi ngửi.
Một con hắc ưng cực lớn chở một con hắc báo phi hành trên bầu trời, tình hình rất là quái dị.
Hắc báo đột nhiên ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, chân búng mạnh một cái, từ trên cao nhảy vù xuống đất.
Hắc ưng quanh quẩn giữa không trung phát ra một tiếng gáy lảnh lót, nhanh chóng bay đi, hóa thành một cái chấm đen biến mất ở cuối chân trời.
Hắc báo quái dị rơi xuống đất, thỉnh thoảng cánh mũi ngửi ngửi trong núi rừng bên dưới, nhanh chóng xuyên qua rừng, trong chốc lát liền tìm được dòng suối trong sơn cốc, quanh quẩn trên bờ suối đánh hơi không ngừng.
Không bao lâu sau, hắc ưng bay đi xa quay trở về, trên lưng có một nam tử bào đen đứng, vóc người thon dài, mặt trắng như ngọc, tay vuốt râu ba chòm phất phơ trong gió, ánh mắt trầm lạnh như nước.
Hắc báo phía dưới trong cốc ngửa mặt lên trời rống lên một tiếng, nam tử bào đen đưa mắt nhìn xuống, thân hình thình lình biến mất trên lưng hắc ưng, nháy mắt phất phơ hạ xuống trong cốc, ngắm nhìn bốn phía một lượt, lạnh lùng nói:
– Nơi này từng xảy ra qua đánh nhau, tiểu Hắc, ngươi xác nhận Tiểu công chúa từng xuất hiện qua ở chỗ này ư?
Hắc báo đi tới trên người thoáng qua thanh quang, biến thành một nam tử tóc lam giang hai cánh tay đứng lên, ôm quyền nói:
– Tả tiên sinh, nơi này còn lại khí tức của Tử nhi, hẳn là từ mấy ngày trước. Nếu không phải đúng lúc bay qua chỗ này, chỉ cần chậm một chút nữa e rằng ta cũng không có cách nào nhận ra được.
Nam tử bào đen được gọi là Tả tiên sinh đưa mắt lạnh lẽo quét tới:
– Tiểu Hắc, Tử nhi luôn luôn không rời khỏi Tiểu công chúa.
Nam tử tóc lam được gọi là tiểu Hắc hiểu ý của y, đáp:
– Chỉ vì khí tức Tử nhi tương đối đặc thù, dễ dàng phân biệt, người bình thường nếu qua hai ngày, ở địa phương thoáng khí như chỗ này e rằng khó lòng để lại được gì, ta nghi ngờ Tiểu công chúa sử dụng thủ đoạn gì đó che giấu khí tức.
Ánh mắt Tả tiên sinh lóe lên nói:
– Làm sao thấy được?
Tiểu Hắc chỉ bốn phía nói:
– Xung quanh cũng không có mùi Tử nhi, chỉ có nơi này có, nói rõ có người biết bại lộ mùi Tử nhi sẽ dễ dàng bị tìm được, rất có thể sẽ thu lại Tử nhi không chịu thả ra. E rằng chỉ có Tiểu công chúa biết được chuyện này, cho nên ta mới kết luận Tiểu công chúa đang che giấu khí tức lẩn trốn.
Ánh mắt Tả tiên sinh lấp lóe tinh quang quét nhìn bờ suối nói:
– Nếu Tiểu công chúa biết thả Tử nhi ra dễ dàng bị phát hiện, nhưng lại thả ra ở chỗ này, mà nơi này từng xảy ra đánh nhau, xem ra Tiểu công chúa gặp phải phiền phức, hy vọng không nên xảy ra chuyện gì là hơn…
Y quay đầu lại:
– Nói như thế Tiểu công chúa hẳn đang ở cảnh nội Tiên Quốc, cuối cùng cũng có vị trí đại khái. Vị tiểu sư muội này quá mức khiến cho người ta không thể yên lòng, xem ra phải đưa tin để cho nhân thủ tìm kiếm bên trong các quốc cảnh khác tập trung đến Tiên Quốc.
Dứt lời, hắc ưng trên không lao xuống sơn cốc, hai người lắc mình bay lên lưng nó, nhanh chóng bay đi…
…
Yên Chi lâu, thanh lâu.
Bên trong phòng đầy bàn sơn hào hải vị, giữa tiếng oanh yến ríu rít, Miêu Nghị bị hai vị cô nương kẹp ở giữa không biết nói gì.
Chỉ thấy La Song Phi đối diện đang cất tiếng cười vui vẻ không ngừng, có thể nói là vô cùng hớn hở, hôn trái hôn phải. Thỉnh thoảng uống một hớp rượu cô nương này dâng tới, lại quay sang nhắm miếng mồi cô nương khác đút cho.
Càng quá đáng hơn nữa chính là, đôi tay y không ngừng sờ soạng các cô nương hai bên từ trên xuống dưới, khiến cho hai vị cô nương thỉnh thoảng co chân, uốn người, ôm ngực, nũng nịu nói câu công tử thật xấu. Mà La Song Phi ở đó cười ha hả như điên, rõ ràng là đang vui vẻ đắc ý.
Mọi người đi đường dài bôn ba đến tòa thành này, một nhóm người ở ngoài thành trông chừng vật cỡi, một nhóm người đi vào chọn mua chút vật phẩm, La Song Phi chủ động kéo Miêu Nghị đi, nói muốn dẫn hắn tới một chỗ rất hay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 10/09/2019 03:36 (GMT+7) |