Miêu Nghị - Quyển 4

Phần 30

La Song Phi nói những lời này rốt cục cũng khiến cho Lâm Bình Bình lúng túng, vội vàng gài cổ áo ngực lại cho kín đáo hơn, sau khi hoàn toàn che giấu bộ ngực hùng vĩ mới đưa tay ra mời mọi người đi với mình.

La Song Phi giục long câu theo sát bên cạnh Miêu Nghị không chịu nhường ai, Điền Thanh Phong không thể làm gì khác hơn là giảm tốc độ nhường cho Lâm Bình Bình bồi tiếp bên kia Miêu Nghị, vừa đi vừa giới thiệu xung quanh. Quả nhiên nàng ta quen thuộc đô thành hơn Điền Thanh Phong rất nhiều, nói rành mạch đâu ra đấy hết sức rõ ràng.

Lúc mọi người đi tới dưới chân Ngọc Đô phong chỗ Thìn lộ Quân Sứ, đã có hiểu biết đại khái về phong thổ nhân tình đô thành qua lời của Lâm Bình Bình.

Bọn Điền Thanh Phong cũng chưa từng ở lại Ngọc Đô phong, càng làm lộ rõ vẻ thành thục của Lâm Bình Bình, nàng dẫn mọi người thẳng tới chỗ ghi danh dưới chân Ngọc Đô phong.

Trước đó Lâm Bình Bình đã có giới thiệu, chỗ Ngọc Đô phong cho phép tu sĩ ở phân ra làm bốn đẳng cấp, tự nhiên không sơ sài giống như tán tu đào sơn động làm chỗ ở, cũng không giống như khách sạn thông thường, toàn bộ là trạch viện đơn độc lớn có nhỏ có.

Nhất đẳng ở dưới chân núi, rẻ tiền nhất, nhị đẳng ở vị trí cao hơn một chút, dõi mắt nhìn có thể thấy được nhiều cảnh sắc đô thành hơn, dĩ nhiên là đắt hơn một chút. Hoàn cảnh chỗ ở tam đẳng tốt hơn, giá tiền chắc chắn cao hơn, tứ đẳng không cần nói, các lộ cung chủ bao biệt viện ở chỗ này hàng năm, để khi tới gặp Quân Sứ có thể có chỗ nghỉ chân. Các cung chủ bao năm này qua năm khác như vậy, không hề quan tâm tới phí thuê đắt đỏ chút nào.

Trước quầy, chưởng quỹ cười híp mắt hỏi:

– Khách quý muốn ở trạch viện đẳng cấp nào?

Miêu Nghị đáp:

– Tam đẳng.

Chưởng quỹ nhìn đám người phía sau hắn một chút, lại hỏi:

– Quý khách có mấy người?

Miêu Nghị quay đầu lại nhìn về phía Lâm Bình Bình bên cạnh hỏi:

– Chi bằng nàng ở với chúng ta có được chăng?

Nơi này tiêu phí quá cao, Lâm Bình Bình không chịu nổi, vội vàng khoát tay nói:

– Đại nhân không cần, có gì căn dặn chỉ cần nói trước một tiếng, tiểu phụ nhân nhất định sẽ ở dưới chân núi cung kính sẵn sàng đợi lệnh.

– Cần gì qua lại phiền phức như vậy, chỗ ở của nàng cách đây cũng không gần, nếu như thuận tiện hãy ở cùng nhau. Vạn nhất chúng ta có chuyện gì cần, tìm nàng cũng tiện.

– Đã như vậy, tiểu phụ nhân cung kính không bằng tuân mệnh.

Lâm Bình Bình có hơi ngượng ngùng đáp ứng, lặng lẽ liếc nhìn La Song Phi.

Quả nhiên, La Song Phi rất khó chịu âm dương quái khí hừ hừ mấy tiếng.

Miêu Nghị lập tức nói với chưởng quỹ:

– Hai mươi ba người.

Chưởng quỹ cười nói:

– Biệt viện tam đẳng, tính theo đầu người mỗi người mỗi ngày năm mươi kim tinh, hai mươi ba người tổng cộng một ngàn một trăm năm mươi.

Giá này có thể nói là giá trên trời, một ngày năm mươi kim tinh, đổi thành bạch tinh chính là năm mươi vạn một ngày. Nếu không phải trước đó Lâm Bình Bình đã báo cho biết, bây giờ Miêu Nghị hẳn đã giật mình kinh hãi.

Bất quá chút tiền này hắn vẫn trả được, cộng thêm có lòng tới đây kiến thức một phen, cho nên cũng không cảm thấy đau lòng.

Lúc trả tiền, Miêu Nghị đưa ra ngọc điệp động chủ của mình cho chưởng quỹ tra xét nghiệm chứng.

Bởi vì Lâm Bình Bình đã có nói qua, nếu như có thân phận quan phương vào ở sẽ nhận được không ít ưu đãi.

Quả nhiên, thân phận quan phương ở chỗ này cũng được hưởng đãi ngộ đặc thù, mỗi người mỗi ngày được giảm mười kim tinh, chỉ cần bốn mươi kim tinh một ngày, tất cả mọi người cũng chỉ cần chín trăm hai mươi kim tinh một ngày.

Ánh mắt Lâm Bình Bình lóe lên nhìn Miêu Nghị, nghĩ thầm quả nhiên là người có thân phận quan phương.

Nhưng thần thái của nàng rơi vào mắt La Song Phi lập tức hóa thành mưu đồ bất chính.

Chưởng quỹ đưa hai mươi ba tấm thẻ thông hành vào ở có khắc chữ số cho Miêu Nghị, gọi một đám người làm đưa khách nhân lên núi.

Nhân số bọn Miêu Nghị khá nhiều, lại thêm La Song Phi kiên trì không chịu tách ra ở riêng, nhất định phải ở cùng một chỗ, cho nên chưởng quỹ an bài cho bọn họ một gian đại biệt viện.

Biệt viện ở giữa sườn núi, thanh tĩnh u nhã, cổ kính, xung quanh rừng trúc chập chờn, tùng đào trận trận, cổ mộc lẻ tẻ che trời, lá rụng bên đường, hoa cỏ điểm xuyết, mùi hương thoang thoảng như có như không. Xoay người nhìn lại, cảnh sắc đô thành sơn thủy lượn vòng xa xa bên dưới trở nên tuyệt đẹp, dưới chân núi là trần thế phồn hoa, trên núi là chốn siêu phàm thoát tục, cho người ta cảm giác cao cao tại thượng coi rẻ chúng sinh, tình cảnh này giống như tranh vẽ.

Đã có người giúp một tay dẫn long câu của mọi người tới địa phương chuyên chăn giữ long câu trong biệt viện an trí, đám người hầu đã được thông báo tới trước cung kính nghênh đón, nhân số đầy đủ hầu hạ mọi người.

Người làm ở chỗ này cũng là một ít tán tu trẻ tuổi tu vi thấp kém, tu sĩ có thân phận bình thường hoặc có nguồn thu nhập ổn định sẽ không vào làm người hầu ở chỗ này, dùng người bình thường lại không được. Người bình thường không thể phục vụ long câu, cho nên cho những tán tu này làm là thích hợp nhất, không dám gây chuyện còn ngoan ngoãn nghe lời.

Lâm Bình Bình nói mình lúc còn trẻ cũng đã từng làm người hầu trên núi, bất quá đến khi lớn tuổi già đi, nhan sắc suy tàn, sợ khách nhân nhìn mất hứng, thương hội Tiên Quốc bèn sa thải nàng. Tán tu làm việc ở đây cũng coi như ăn chén cơm thanh xuân, nhưng tán tu không hề có nguồn thu Nguyện Lực Châu, tu hành tiến độ chậm, già nhanh hơn, cũng không ăn được chén cơm thanh xuân ổn định này bao lâu.

Mà thương hội Tiên Quốc cũng không sợ thiếu người sử dụng, số tán tu trẻ tuổi nghèo khổ ở đô thành chờ việc làm còn rất nhiều. Già rồi thì sa thải, có thể bổ sung người mới trẻ hơn bất cứ lúc nào, có không biết bao nhiêu người đang xếp hàng chờ ở bên ngoài.

Trên thực tế tán tu ở đô thành ngoại trừ gặp được khách quý ban thưởng các loại, cũng chỉ có thể làm việc vì thương hội Tiên Quốc. Những dân chúng bình thường khác ở bên trong đô thành có thể làm kinh doanh sinh sống, tán tu lại không thể làm bất cứ chuyện gì. Cho dù là không dùng tới pháp lực ngoan ngoãn bày một quầy hàng nhỏ bán bánh bao cũng không được, một khi phát hiện, quan phương chắc chắn sẽ không chút khách sáo với một tên tán tu không có chỗ dựa.

Miêu Nghị cảm thấy dùng Lâm Bình Bình làm hướng đạo thật là xứng đáng, thật sự là được nàng giải thích cặn kẽ mọi vấn đề, ngay cả tán tu làm việc ở chỗ này cũng có thể nói ra ngọn nguồn như vậy. Tối thiểu ở điểm này ngay cả Điền Thanh Phong cũng không rõ lắm, cũng chỉ có Lâm Bình Bình thân là tán tu ở đô thành lâu năm mới hiểu rõ ràng nhất.

Chuyện làm Miêu Nghị bất ngờ nhất là Lâm Bình Bình có sao nói vậy, không hề che giấu sự hèn mọn thấp kém của mình.

Ngay cả bọn Điền Thanh Phong sau khi nghe xong cũng than thở không thôi, thân là người trong môn phái, mặc dù không bằng người của quan phương nhưng vẫn tốt hơn những tán tu này rất nhiều.

Duy chỉ có thần tình La Song Phi vẫn tỏ ra không hài lòng về Lâm Bình Bình.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 10/09/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giang Nam – Quyển 19
Phần 30 Một đôi cánh chim này vừa mới vọt tới đại đạo, đột nhiên Thiên Tán Hoa Cái ầm ầm chấn động, Thiên Đạo cực uy phô thiên cái địa rơi xuống, Vũ Thần Ma Hoàng kêu thảm thiết, một đôi cánh chim vậy mà hết thảy nổ tung, bị tại chỗ chấn vỡ! Cạch... Thiên Tán Hoa Cái truyền đến thanh âm chấn động giống như chuông lớn đại lữ, chỉ thấy một chuông lớn hình dạng Thiên Đạo Bảo Chung từ dưới cái dù bay ra, hướng Vũ Thần Ma Hoàng oanh khứ! Vũ Thần Ma Hoàng kinh hãi, vội vàng cướp đường mà trốn, gào thét hướng Minh Hải phóng đi. Tốc độ của hắn vốn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Hạ Thiên – Quyển 2
Phần 30 Ái chà, biết chơi phi đao à? Hạ Thiên có chút kinh ngạc, khi thấy phi đao đến gần thì hắn khẽ vươn tay dùng hai ngón tay kẹp lấy phi đao, sau đó hắn xoay tay, phi đao phóng về phía Tam ca. Á... Tam ca lại hét lên một tiếng thảm thương, ngực trúng phi đao, hắn ngã ngay xuống đất. Hạ Thiên dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Tam ca, sau đó lắc đầu: Đã quên nói cho mày biết, đã lâu rồi tao cũng chưa được chơi phi đao. Nhị sư phụ là cao thủ chơi đao, phi đao cũng là đao, vì vậy mà Nhị sư phụ của Hạ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Hàn Lập – Quyển 12
Phần 30 Cái trận kỳ này đối với hắn dường như có chút ấn tượng, tựa hồ năm đó hắn từng có một kiện pháp khí giống như thế, nhưng sau đó lại đem tặng người khác! Chẳng qua điều này cũng không có gì, loại bảo vật thấp giai này chỉ cần biết phương pháp luyện chế, luyện chế ra một cái giống như đúc cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Hàn Lập suy nghĩ bỗng giật mình. Chẳng qua, điều này lại làm cho Hàn Lập đối nữ tử Kết Đan kỳ kia nổi lên chút hứng thú. Mấy người kia tuy rằng nhìn như trống rỗng không thấy đâu, nhưng loại ẩn nấp thuật cấp...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng