Miêu Nghị - Quyển 4

Phần 33

– Không thể so sánh với những vật phẩm đặc thù như tiên thảo Tinh Hoa, những thứ này không có giá cả cố định, về vấn đề tăng giảm nhất định sẽ có không gian cò kè mặc cả. Về phần những vật phẩm thường gặp này, Miêu động chủ nên biết uy tín thương hội Tiên Quốc, đã cho ra mức giá công bằng nhất, hơn nữa còn là công khai giá cả. Ngươi có thể tùy ý đi hỏi thăm so sánh, là không có cách nào cò kè mặc cả.

Tình huống chính là như vậy, Miêu Nghị cũng có hơi bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn gật đầu nói:

– Hai mươi viên thì hai mươi viên.

La Bình nhìn sáu chiếc nhẫn trữ vật trên tay hắn, hỏi:

– Không biết Miêu động chủ muốn bán bao nhiêu chiếc?

Miêu Nghị đưa tay vào trong y phục lục lọi một trận, rất nhanh kéo ra một xâu chuỗi nhẫn trữ vật ném lên trên bàn:

– Hai trăm chiếc.

Mang theo nhiều đồ nặng nề như vậy trên người lâu ngày dài tháng, lại không thể bỏ vào trong những nhẫn trữ vật khác, rất mệt mỏi, rốt cục hôm nay có thể giải quyết.

Hắn cũng không mang ra hết tất cả nhẫn trữ vật, ngoại trừ số thu được ở Tinh Tú Hải, mấy lần đánh giết cũng thu thêm được một ít, hắn chỉ bán ra hai trăm chiếc, để dành lại hai mươi chiếc để dùng.

Vốn hắn cho rằng một lần mình lấy ra nhiều nhẫn trữ vật như vậy đối phương sẽ khiếp sợ, ai ngờ La Bình chỉ khẽ mỉm cười, mặt không đổi sắc cẩn thận kiểm lại vật phẩm.

Làm việc ở mười hai lộ đô thành của thương hội Tiên Quốc, chút nhẫn trữ vật này không đáng kể gì, La Bình đã từng thấy qua nhiều tình cảnh lớn hơn nhiều, chút đồ của Miêu Nghị thật sự là không đáng để nhắc tới.

Miêu Nghị cũng biết mình suy nghĩ quá nhiều, xem ra chạy tới nơi này thật sự là không sai, số đồ của mình cũng không bị người ta chú ý.

Kiểm lại vật phẩm xong xuôi, La Bình mời hắn chờ, quay đầu lại gõ vào một cánh cửa đồng khác trong mật thất, sau khi tiến vào cửa đóng lại.

Kiến trúc thương hội có hình tròn, có nhiều mật thất tương tự bao quanh một vòng, bao gồm đại sảnh đều có lối đi nối liền tới trung tâm.

Chỉ trong thoáng chốc cánh cửa đồng kia lại mở ra, La Bình dẫn một lão nhân từ trung tâm đi ra, hai người cùng nhau nghiệm chứng vật phẩm, sau đó La Bình hỏi:

– Miêu động chủ, ngươi lấy Nguyện Lực Châu đi hay tạm thời gửi lại ở chỗ chúng ta?

Miêu Nghị biết chuyện này, loại hàng hóa thông dụng phổ biến như Nguyện Lực Châu bình thường có thể coi như một loại đơn vị tiền tệ ở thương hội. Nếu có nhu cầu, bất cứ lúc nào cũng có thể đến phân hội các phủ cảnh nội Tiên Quốc lấy ra.

Tỷ như ở Nam Tuyên phủ cũng có phân hội của thương hội, chẳng qua là muốn lấy ra phải cho hay trước, đến sau khi phân hội liên lạc xác nhận với đô thành mới có thể giao được, cần chờ đợi có chút phiền phức. Nhưng sau đó người ta sẽ chủ động đưa đồ tới cửa, không cần bất kỳ phí dụng, uy tín tuyệt đối có thể tin được, nếu không làm ăn như vậy không thể tiếp tục kéo dài.

Dĩ nhiên nếu như khoảng cách quá xa, hoặc địa phương sở tại quá nguy hiểm, vậy không nằm trong phạm vi đưa đồ tới cửa.

Mà thương hội thường khích lệ khách hàng gửi đồ lại, khoan nói làm như vậy sẽ thuận tiện cho thương hội có nhiều vật tư vận chuyển hơn, quan trọng nhất là chuyện chém giết nhau thường hay xảy ra trong giới tu hành. Mỗi ngày mỗi tháng mỗi năm tu sĩ chết đi không biết bao nhiêu, đương nhiên những vật vô chủ này sẽ thuộc về thương hội, chỉ riêng hạng mục này mỗi năm thương hội kiếm không biết bao nhiêu mà kể.

Miêu Nghị đáp:

– Ta muốn lấy.

La Bình gật đầu với lão nhân bên cạnh một cái, sau khi lão nhân xác nhận lại số nhẫn trữ vật của Miêu Nghị một lần nữa, lấy vòng tay trữ vật trên tay ra lấy bốn cái hộp nhỏ bằng bạc giao cho La Bình.

Sau khi La Bình kiểm tra kỹ lại mới đẩy bốn hộp nhỏ kia tới trước mặt Miêu Nghị:

– Ngài bán ra hai trăm chiếc nhẫn trữ vật cấp thấp, mỗi chiếc có giá trao đổi là hai mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, tổng cộng bốn ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm. Trong mỗi hộp này là một ngàn viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, tất cả bốn hộp, Miêu động chủ kiểm lại xác nhận giúp cho.

Không cần y nói, Miêu Nghị cũng muốn kiểm lại xác nhận, đây là đồ mà mình phải liều mang mới đổi được, sau khi hắn mở từng hộp ra xác nhận bèn gật đầu nói:

– Số lượng đúng rồi, không thành vấn đề.

La Bình lại lập tức lấy ra một miếng ngọc điệp, viết nội dung đồng ý, đóng vào đó pháp ấn của mình, lại để cho Miêu Nghị xác nhận xong đóng pháp ấn của hắn, cuối cùng lại đưa vị lão nhân kia đóng pháp ấn của lão.

Sau khi ba bên kiểm tra thấy không có sai lầm, lão nhân mang ngọc điệp thành giao và hai trăm nhẫn trữ vật đi, mở cửa đồng dẫn tới trung tâm tiến vào đó biến mất, cửa liền đóng lại.

Mà La Bình cũng đưa tay mời Miêu Nghị thu bốn hộp Nguyện Lực Châu vào, lại hỏi:

– Miêu động chủ còn nhu cầu gì nữa không, tỷ như muốn mua gì đó…

Miêu Nghị không nói hai lời, tiện tay lấy ra một món pháp bảo nhất phẩm, chính là một thanh Lang Nha bổng sáng loáng để lên bàn hỏi:

– Cái này có thể đổi được bao nhiêu Nguyện Lực Châu?

La Bình không biết nói gì, nghĩ thầm nếu ngươi còn có đồ bán nữa, tại sao không lấy ra một lượt, đây không phải là cố ý chơi đùa ta sao?

Mặc dù thầm rủa trong lòng như vậy nhưng ngoài mặt y vẫn không lộ vẻ gì, nở một nụ cười cầm đồ lên giám định.

Vật này phải cò kè mặc cả, bởi vì không có hình thức cố định giống nhẫn trữ vật.

Thậm chí La Bình lấy cân ra cân trọng lượng Lang Nha bổng, để xem có bao nhiêu tinh phấn trong đó.

Cuối cùng dựa theo chi phí thông thường, kể cả tài liệu tiêu hao cùng tiền công luyện chế tổng cộng mất ba ngàn năm trăm vạn hắc tinh, đổi ra thành ba mươi lăm vạn kim tinh, mà một ngàn kim tinh đổi một viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, coi như trị giá ba trăm năm mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Bất quá giống như việc thu mua nhẫn trữ vật trước đó, không nói vấn đề giá trị, thương hội cũng cần phải kiếm tiền, nên lại bớt đi một phần ba, chỉ chịu cho hai trăm ba mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Yêu đan nhất phẩm trong Lang Nha bổng lại được tính theo cách khác.

Yêu đan có giá trị cao hơn, cùng đẳng cấp với Nguyện Lực Châu, hoàn toàn là tính theo giá thị trường, một viên yêu đan nhất phẩm đổi một trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Nhưng có cái dở là đã luyện chế thành thành phẩm, nếu Miêu Nghị đưa một viên yêu đan ra, người ta sẽ trả đủ cho hắn một trăm viên Nguyện Lực Châu, nhưng luyện chế thành thành phẩm mới bán ra, sẽ có vấn đề khách hàng chọn lựa theo nhu cầu, không phải là pháp bảo gì cũng thích hợp nhu cầu khách hàng. Giống như Miêu Nghị quen dùng thương, chắc chắn không chịu sử dụng Lang Nha bổng này.

Yêu đan nhất phẩm trong Lang Nha bổng, La Bình chỉ chịu trả cho Miêu Nghị tám mươi viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Cuối cùng pháp bảo nhất phẩm này được định giá là ba trăm mười viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm.

Có bài học trước đó, La Bình cười nói:

– Nếu như Miêu động chủ còn có những thứ khác, không ngại lấy ra giao dịch một lần, thương hội tuyệt đối bảo đảm an toàn cho ngài và tiền của.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 10/09/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 17
Phần 33 Miêu Nghị khẽ giật mình, nhưng mà hắn đã đại khái đoán ra được đây là ai. Hắn lại cố ý giả bộ hỏi Khấu Văn Lam: Đại thống lĩnh, người này là ai? Vẻ mặt Khấu Văn Hoàng trầm xuống, Khấu Văn Lam vừa rồi đã xé rách da mặt với đường huynh cho nên cũng thảm nhiên nói: Đường huynh của ta, cũng chính là thượng cấp của đám người Cừu Đãng Hải. Thất kính. Miêu Nghị lập tức chắp tay nói một tiếng với Khấu Văn Hoàng, bắn đầu cáo trạng: Đại thống lĩnh, thủ hạ Cừu Đãng Hải của ngươi không phải là người. Ta khổ cực bắt bốn đào...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Miêu Nghị – Quyển 36
Phần 33 Bên cạnh một người đàn bà duyên dáng xinh đẹp khè vuôt ông tay áo, không chút ngạc nhiên trả lời: Người ta đương nhiên là có tư cách bày tác phong quái dị, người ta là chánh thất phu nhân, là Vương phi, chúng ta là gì chứ, chỉ là tiện thiếp người ta nhìn không thuận mắt đẩy vào cửa mà thôi. Một cô nương... khác vẻ mặt như hoa như ngọc. Xuy, không phải là khoe khoang phong nhà biết mê hợc nam nhân, làm như ai cũng giống với nàng không biết xấu hỗ hay sao? Đúng vậy! Lại một cô nương duyên dáng yêu kiều hưởng ứng nói: Nghe...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Phần 33 Y Liên nghe vậy vội nhảy ngay lên tảng đá lớn bên đường, trông ra đằng xa, ghì lấy cánh tay hắn, hân hoan reo lên: A Lâm ca, mau xem, mau xem, là thánh cô, đúng là thánh cô rồi! Dõi mắt theo hướng nàng chỉ, trong sơn trại Bạch Miêu vây quanh lưng núi, có một bóng người trang điểm rực rỡ bước ra. Nàng mặc một chiếc áo cổ tròn ống tay bó, khuỷu tay thêu ba hàng viền bạc lấp lánh, váy hoa, cổ áo, bên eo đều dùng vãi năm màu sáng như ngọc, hoa lệ sặc sỡ. Trên đầu, cổ, ngực đều đeo trang sức bằng bạc, vòng bạc ở cổ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng