Miêu Nghị - Quyển 4

Phần 42

Công Tôn Vũ mơ hồ có chút hối hận, dường như kể từ sau khi Miêu Nghị bị giáng xuống làm mã thừa, nghe nói hơn mười năm cũng chỉ gặp mặt Tần Vi Vi một lần, mình chưa làm rõ ràng tình huống, tại sao luôn luôn tỉnh táo lại đột nhiên mất khống chế như vậy…

Đô thành Thìn lộ, Ngọc Đô phong, bọn Miêu Nghị bên trong biệt viện đều ra hết ngoài sân ngẩng đầu nhìn trời, mười mấy đạo lưu quang vù vù bay từ chân trời tới, nhanh chóng đáp xuống đỉnh Ngọc Đô phong.

Hôm nay chính là ngày các lộ cung chủ chạy tới đô thành nộp lên thu hoạch hàng năm, các lộ cung chủ dẫn theo các lộ động chủ dưới quyền hộ tống chạy tới. Tình cảnh hoành tráng phi hành trên không mà đến có thể nói vô cùng náo nhiệt, tu vi thấp nhất cũng là cao thủ cảnh giới Hồng Liên.

Hôm nay cũng là Tết, toàn bộ đô thành đều giăng đèn kết hoa, không trung lại có mười mấy đạo lưu quang từ một hướng khác bay tới, khiến cho dân chúng cùng các tu sĩ trong thành ngẩng đầu ngắm nhìn xôn xao kinh ngạc.

Ngay cả bọn Miêu Nghị ở trên núi cũng có thể mơ hồ nghe được động tĩnh dưới chân núi, thế nhưng tu vi bọn họ không đủ, tốc độ ngự không phi hành của người ta lại nhanh, không thể nào thấy được dung mạo của cung chủ điện chủ thế nào.

Bọn Miêu Nghị ngửa đầu ngắm nhìn cũng bùi ngùi cảm khái không dứt, không biết đến lúc nào tu vi mình mới có thể đạt tới cảnh giới tung hoành thiên địa này.

Dường như La Song Phi không chút hứng thú ngắm nhìn cao thủ bay tới bay lui, đi đi lại lại trong vườn hoa, chợt hái một đóa hoa cắm lên tóc mai của mình, tay còn cầm gương ngắm nghía. Sắc mặt y tỏ vẻ đắc ý, còn khẽ nhếch môi cười, khoe cả hàm răng vàng khè, vô cùng hợp với nốt ruồi đen có lông dài trên má. Dung mạo y như vậy còn cắm hoa lên, nhìn vào quả thật vô cùng ghê tởm, thế nhưng dáng vẻ y lại đắc chí như vậy, khiến cho tất cả mọi người thỉnh thoảng nhìn qua phải rùng mình một trận, hận không thể đá cho y vài cước.

Sau khi màn đêm buông xuống, toàn bộ đô thành chìm trong ánh đèn rực rỡ hoa lệ, khắp nơi có tiếng pháo, khắp nơi có pháo hoa sáng rực bay lên không, cảnh tượng mười phần náo nhiệt mà xinh đẹp.

Xuống Ngọc Đô phong bọn Miêu Nghị nghe nồng nặc mùi khói pháo, đi vào đường cái hòa vào trong dòng người đông đúc, cảm nhận niềm vui của hồng trần cuồn cuộn.

Mọi người muốn đi Ngọc Hồ náo nhiệt nhất tối nay ngắm cảnh, thế nhưng hôm nay mọi người chen chú đổ ra đường quá nhiều, cho nên dứt khoát thuê một chiếc thuyền hoa treo đèn lồng đủ các màu sắc ở bờ sông, ngồi thuyền thưởng thức bánh ngọt và trà, thuận dòng tiến về phía trước. Thế nhưng hôm nay trên sông cũng có rất nhiều thuyền lui tới, khiến cho mặt sông trông có vẻ chật chội.

Hai bờ sông náo nhiệt vô cùng, đèn rực rỡ hoa lệ, La Song Phi nhìn không chớp mắt, đứng ngồi không yên, tay nắm chặt, miệng nhai bánh chạy tới chạy lui trên boong thuyền. Thấy thuyền hoa chở đầy các cô nương oanh oanh yến yến chạy ngang qua, lập tức nuốt chửng bánh trong miệng, ra sức huýt sáo trêu đùa các cô nương, lộ vẻ hớn hở giơ tay vẫy liên hồi.

Các cô nương trên thuyền vẫy vẫy khăn lụa kêu gọi:

– Mời công tử lên!

– Được được, lát nữa sẽ tới!

La Song Phi nháy nhó không ngừng, tỏ ra vô cùng vui vẻ.

Bọn Miêu Nghị thấy tình cảnh này chỉ có thể lắc lắc đầu, không hiểu tại sao trong đám tu sĩ xuất hiện một kẻ kỳ quặc như vậy.

Cảnh náo nhiệt như vậy khiến cho Miêu Nghị tựa mạn thuyền ngắm nhìn cũng không khỏi không khen một tiếng:

– Thật là phồn hoa vô cùng.

Thuyền thuận dòng sông tiến vào Ngọc Hồ, mặt sông đột nhiên trở nên rộng rãi vô cùng, trên mặt hồ không biết có bao nhiêu thuyền hoa lớn nhỏ khắp gần xa, soi bóng xuống mặt hồ giống như bầu trời đầy sao, đua nhau khoe sáng với vầng trăng trên cao, khiến cho người ta cảm thấy tâm thần sảng khoái.

Thuyền hoa thỉnh thoảng chạy lướt ngang qua vang lên tiếng đàn sáo, oanh ca yến vũ không ngừng. Đó là thuyền lớn thanh lâu hay dùng, còn lớn hơn cả loại thuyền dùng chở khách mà bọn Miêu Nghị đang ngồi.

Theo Lâm Bình Bình nói, vị trí cuộc tranh tài hoa khôi kỹ nữ được tổ chức ở trung tâm của Ngọc Hồ. Sẽ có một chiếc lâu thuyền rất lớn neo ở đó, hiện tại còn cách nơi ấy cũng không xa.

Một chiếc thuyền hoa cỡ trung lớn gấp mấy lần thuyền bọn Miêu Nghị đang ngồi từ phía trước chạy tới. Lụa trắng che phủ bốn bề bay phấp phới theo gió đêm, bên trong thấp thoáng thấy một chiếc giường rất lớn, có một nam tử đầu cài trâm xanh, thân mặc trường sam bằng vải đang ngồi xếp bằng trên đó.

Ú… ú… ú…

Một nữ tử vóc người hấp dẫn đang ngồi tựa vào đùi y, một ống tiêu vàng loang lổ bạc đặt trên môi nàng, ngón tay bấm các lỗ tiêu thoăn thoắt. Tiếng tiêu du dương lộ ra vẻ chơi vơi tang thương, khiến cho tâm thần người nghe lâng lâng ngây ngất, hoàn toàn khác với tiếng oanh ca yến vũ trên những chiếc thuyền hoa khác.

Nữ tử nhắm mắt thổi tiêu có làn da trắng như tuyết, đôi ngực tròn căng để lộ ra gần nửa, mặc trường quần màu vàng sáng, dài phủ xuống đất một đoạn, được xẻ tà tới ngang hông, thấp thoáng lộ ra đôi chân thon thả dài như ngọc khiến cho người ta cảm thấy trào máu mũi. Tóc xanh nàng xõa dài như thác đổ, dáng vẻ chuyên chú thổi tiêu vô cùng xinh đẹp làm nam tử kia ngây người ra nhìn ngắm hết sức say mê.

Nam tử đưa tay vào trong bát vàng đặt bên cạnh lấy một miếng băng ra, nhẹ nhàng xoa lên bộ ngực trắng như tuyết của nữ tử, để lại vết nước, nữ tử đang nhắm mắt thổi tiêu khẽ nhếch môi cười.

Bị tiếng tiêu không linh uyển chuyển kia hấp dẫn, bọn Miêu Nghị không nhịn được nhìn chăm chú. Trong lúc lụa trắng che phủ bốn bề bị gió thổi tung, vừa nhìn thấy mặt nam tử kia, Miêu Nghị không nhịn được sửng sốt, Tiếu Ất Chủ!

Nam nhân đang ôm ấp nữ tử quyến rũ trên thuyền kia lại là vị Đại ca kết bái Tiếu Ất Chủ của hắn, nhưng vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?! Miêu Nghị còn cho là mình nhìn lầm rồi, lập tức lắc mình đến mũi thuyền kêu một tiếng:

– Tiếu Đại ca!

Bên trong thuyền bọn La Song Phi kinh ngạc, hắn còn có người quen ở đây sao?

Hai chiếc thuyền cơ hồ đã lướt qua nhau, Tiếu Ất Chủ nghe được thanh âm quen thuộc, theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn, thấy Miêu Nghị đứng thẳng ở mũi thuyền, không nhịn được môi giật giật vài cái, lại nhanh chóng quay đầu làm như không nhìn thấy.

Vị Tiếu Ất Chủ này dĩ nhiên là điện chủ Trấn Ất điện Hoắc Lăng Tiêu, y có chút buồn bực, tại sao lại gặp tiểu tử này ở chỗ này, một mã thừa Đông Lai động chạy loạn khắp nơi làm gì?

Y quay đầu lại như vậy làm cho Miêu Nghị nhìn thấy rõ ràng đúng là y.

Tiếng tiêu du dương chợt ngừng lại, nữ nhân tựa vào đùi Hoắc Lăng Tiêu khẽ hé mắt ra nhìn, lạnh nhạt hỏi:

– Nếu đã là người quen, vì sao không chào hỏi?

Trong giọng nói uể oải của nàng toát ra vẻ không cho phép nghi ngờ, vừa nói xong, tiếng tiêu lại dìu dặt vang lên.

Hoắc Lăng Tiêu hơi kinh hãi, không nghĩ tới một chút dị động liền bị nàng phát giác ra đầu mối, cười nói:

– Có lẽ là nhận lầm người.

Nữ tử nhắm mắt thổi tiêu tiếp tục chìm đắm trong tiếng tiêu của mình, dường như không để ý tới chuyện gì khác.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Miêu Nghị - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 10/09/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Giang Nam – Quyển 8
Phần 42 Hắn đem bất xá thiên công sửa sang lại, kể hết truyền thụ cho Tịch Trọng, để cho tên tiểu tử này đi đảm bảo công pháp của cha mình. Về phần Tịch Trọng có thể tu thành bất xá thiên công hay không, thì xem ngộ tính của hắn rồi. Tuy Trấn Thiên tinh vực còn có rất nhiều vị tuyệt đại cường giả, nhưng mà ta đem Trấn Ma Kiếm giao cho sư tôn, trong phiến tinh vực này liền không có người là đối thủ của nàng. Giang Nam hướng xa xa nhìn lại, thầm nghĩ: Ngoại trừ mấy vị Thần Ma ở chỗ sâu trong tinh không kia, Huyền Thiên Thánh tông...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Hàn Lập – Quyển 13
Phần 42 Sau khi làm xong những chuyện này, Hàn Lập cũng không có ý ngừng tay, hai tay hợp lại hướng lên không trung. Một tiếng sét vang lên, tại hai tay hai đạo kim quang hình cung bắn ra sau đó hợp nhất lại hoá thành một con cự mãng, lao thẳng về phía không trung. Cùng lúc đó, trong miệng Hàn Lập lại phun ra một viên châu trong suốt, nhoáng lên một cái hoá thành cự giao màu tím, đồng dạng hung hăng phóng đi. Mà ngân sắc cự liên cũng từ từ tiến tới không trung. Trong không trung thuý mang chợt lóe, một lần nữa tám toà núi bay ra, chỉ co điều bốn...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Quan Trường – Quyển 14
Phần 42 Thật ra trước khi xuống xe, Hạ Tưởng liền chú ý tới có khác thường, bởi vì ô tô trên đường cao tốc đang dần dần giảm bớt. Chờ sau khi bị đối phương ép dừng lại, Hạ Tưởng lại phát hiện, ngay cả trên đường cao tốc đối diện, cũng đã trống không còn một xe, lại nhìn bên đường của chính mình, cũng lại không một người đi qua, hắn liền biết, đường đã bị phong tỏa rồi. Không phải phong tỏa một hướng đường, mà là cả hai phương hướng lên phía bắc và xuống phía nam, toàn bộ đều bị phong tỏa rồi. Hạ Tưởng liền biết, đã xảy ra chuyện, phong tỏa đường...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng